"Đây là một trò đùa sao?" Nghe nói có chữ to bằng máu người bảo vệ giật mình, vội vã lui về sau một bước.
Người của Thiên Võng nhanh như vậy đã tìm tới, tốc độ thật sự là rất nhanh.
"Nếu lần sau anh thấy người này trực tiếp thông báo với tôi." Vương Phong nhìn người bảo vệ này nói.
"Yên tâm đi chỉ cần thấy hắn tôi lập tức điện thoại thông báo cho ngài." Thấy sắc mặt Vương Phong nghiêm túc, bảo vệ vội vàng gật đầu nói.
"À đúng rồi ở của biệt thự chúng ta có camera, ngài có muốn đến xem không?" Bỗng nhiên bảo vệ nói.
"Vậy đi xem một chút đi." Vương Phong gật đầu, sau đó đem lá thư nạt danh trong tay vò nát, dọa hai người kia giật mình.
Đi vào phòng an ninh rất nhanh bảo vệ tìm ra được video quay lại ngày hôm qua, bên trong thật sự thấy một người đàn ông nói chuyện gì đó cho anh, sau đó đưa ra một phong thư.
Hơn nữa người đàn ông này hoàn toàn không sợ camere quay được còn nhìn camera cười lạnh.
"Nụ cười thật đáng sợ." Nhìn nụ cười trên màn hình, bảo vệ rùng mình một cái.
Người đàn ông này còn rất trẻ tuổi nhưng nhìn nụ cười lạnh trên mặt không phù hợp với độ tuổi Vương Phong chỉ biết người này nhất định là người của Thiên Võng, là sát thủ dày dặn kinh nghiệm.
Quang minh chính đại tới nơi này rõ ràng hết sức tự tin vào thân thủ của bản thân, hoàn toàn không sợ Vương Phong sẽ chạy trốn.
Ngày hôm qua mấy người Vương Phong không có ở chỗ này, không thì bọn họ có thể đã gặp được.
"Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, người này không giống người đàng hoàng." Lúc này bảo vệ đề nghị, có chút sợ người đàn ông trẻ tuổi trong video.
Nếu như có chuyện gì với những người chủ ở đây, bọn họ là bảo vệ ở đây chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
"Không cần báo cảnh sát tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, không cần phải lo lắng, anh tiếp tục làm việc đi." Vỗ vỗ vai người bảo vệ, sau đó Vương Phong lôi kéo Bối Vân Tuyết ra khỏi phòng an ninh.
Nếu đối phương đã đã tìm tới cửa, vậy nếu như hắn không làm cho đối phương vĩnh viễn biến mất khỏi thành phố Trúc Hải thì bọn họ sẽ nghĩ Vương Phong hắn thật sự sợ tổ chức Thiên Võng gì đó.
Báo cảnh sát? Sợ rằng hiện tại cảnh sát thành phố Trúc Hải không có người nào có năng lực lợi hại như hắn, nếu như hắn không đối phó được bọn họ thì cảnh sát cũng không làm được gì.
Bọn họ ngoại trừ rút dây động rừng, cái gì cũng không làm được.
Hơn nữa người này nếu đã dám tìm tới nơi này tức là người này đầy tự tin, cho nên đối với người như vậy Vương Phong chỉ muốn cho hắn nếm mùi thất bại.
Bình thường Vương Phong cũng không có quan tâm đến những sát thủ, nên mặc kệ thanh niên này có đáng sợ cỡ nào thì trong mắt anh đây cũng chỉ là một trò đùa.
"Thực sự không có chuyện gì sao?" Nhìn Vương Phong đi khỏi phòng an ninh, người bảo vệ kia còn hỏi một câu.
"Đương nhiên không sao, người này chỉ cùng ta đùa giỡn, yên tâm đi." Vương Phong cười, sau đó đi về biệt thự.
Mở cửa biệt thự ra mùi mì kinh khủng liền bay đến, lúc này Tử Sa đang nằm úp trên ghế sa lon.
Trên bàn trà ở trước mặt cô chất đống hộp mì còn nước thực sự không được ăn ngon.
Lúc này đã hơn mười giờ cô vẫn còn đang ngủ, quả thực giống như là heo.
May mà người đàn ông kia ngày hôm qua không có xông vào, nếu không đối phương sẽ phát hiện gì đó.
"Hừ Hừ..." Vương Phong làm bộ ho khan hai tiếng, âm thanh rất lớn liền đánh thứcTử Sa.
"Là ai?" Nghe có âm thanh, Tử Sa mở cặp mắt lờ đờ đưa tay dụi dụi còn chưa tỉnh ngủ.
"A, chị Tuyết." Bỗng nhiên Tử Sa thấy được hai người Vương Phong, ngạc nhiên nhảy cẫng lên trên ghế salon.
Lúc trước cô rất lo lắng Vương Phong có thể dẫn chị Tuyết về được hay không, không ngờ mới một ngày đêm chị Tuyết đã trở lại.
"Chị Tuyết em nhớ chị muốn chết." Đã lâu như vậy không gặp mặt, Tử Sa liền nhào vào lòng Bối Vân Tuyết dụi dụi.
"Được rồi được rồi, chị không phải đã trở về sao? Sau này chị sẽ không đi nữa." Nhìn Tử Sa như đứa trẻ làm nũng trong lòng mình, Bối Vân Tuyết cười nói.
"Thật sao? Thật là tốt quá." Tử Sa hét lớn,rất vui vẻ.
“Hai người chờ một chút, em dọn nhà một lát." Bỗng nhiên mặt Tử Sa đỏ lên, thả Bối Vân Tuyết ra, đi dọn mấy hộp mì trên bàn.
Ăn nhiều mì ăn liền như vậy toàn bộ đều để ở đây thật sự là quá lười.
Hơn nữa bởi vì Bối Vân Tuyết không có ở nhà nên hiện tại trong phòng rất bừa bộn, Tử Sa ngay cả đồ thay ra không đem giặt mà ném khắp nơi.
Mặc dù đều là con nhà giàu có nhưng Bối Vân Tuyết tốt hơn cô nhiều, chí ít trước đây Vương Phong và Tuyết ở cùng nhau trong nhà vẫn luôn là sạch sẽ, không lộn xộn như bây giờ.
Gần mười một giờ mới dọn dẹp xong cả ba đều đã mệt mỏi.
"Chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi." Từ sáng sớm đến bây giờ Vương Phong và Bối Vân Tuyết chưa có ăn cái gì, nhóc Tử Sa kia cũng giống vậy ngủ dậy trễ như vậy làm sao ăn được cái gì.
"Vậy chúng ta đi nhanh đi, em đói gần chết rồi." Tử Sa kêu to, lôi kéo Bối Vân Tuyết ra cửa, từ sau khi Bối Vân Tuyết đi cô chưa có bữa nào ra hồn nên muốn ăn một bữa no đủ.
Nhìn hai hai người phụ nữ đi ra ngoài Vương Phong cười khổ một tiếng tìm chìa khóa xe đi vào ga ra.
Mặc dù đang bị Thiên Võng uy hiếp nhưng cũng cần phải ăn chứ? Hơn nữa chỉ là một thanh niên dư thừa tới Vương Phong cũng không có sợ hắn.
Chở hai mỹ nhân Vương Phong đi vào phòng Vip nhà hàng Thiên Ngu trong sự hâm mộ và ghen ghét của những người đàn ông khác.
"Các vị, không biết các vị muốn ăn cái gì?" Lúc này quản lí chạy tới, vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
"Nhanh như vậy ngươi đã biết thân phận của ta?" Nhìn người quản lý này Vương Phong có chút giật mình.
"Đúng vậy, cấp trên đã gửi ảnh chụp của ngài phát ra rồi, thuộc hạ đương nhiên đã biết." Quản lí cười lấy lòng, thật sự là không ngờ trước đây bị mọi người cười nhạo mà bây giờ lại trở thành con rể tập đoàn Bối thị.
"Vậy mang thức ăn giống như những lần trước đây lên đi." Vương Phong nói nhưng thật ra không có để ý.
Thế nào thì tin tức này sớm muộn cũng phải truyền ra ngoài, người khác biết cũng tốt chí ít cũng nói cho người khác biết Bối Vân Tuyết đã là người phụ nữ của mình
Quản lí rất nhanh xuống dưới chuẩn bị, lúc này Tử Sa cũng nhìn Vương Phong và Bối Vân Tuyết một lượt, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Cô gia? Cái gì cô gia? Hắn vì sao gọi anh là cô gia?"
“Anh đã quyết định cùng Tuyết kết hôn, em nói xem vì sao hắn gọi cô gia?" Vương Phong không vui nói.
"Anh nói cái gì?" Nghe nói như thế sắc mặt Tử Sa trắng nhợt, chết lặng ngồi xuống ghế sa lon, thực sự vô cùng bất ngờ.
"Anh nói anh muốn kết hôn với Tuyết." Vương Phong trầm mặc một hồi, nói.
Tuy rằng Tử Sa thích anh thế nhưng Vương Phong tuyệt đối không thể có lỗi với Tuyết nên lúc này anh chỉ có thể thành thật mà nói.
Mặc dù rất nhiều người đàn ông có mong muốn một chân đạp mấy cái thuyền nhưng Trung Quốc không giống nhiều quốc gia khác, chế độ ở đây là một vợ một chồng nên Vương Phong chỉ có thể một người vợ.
Đây là sự thật không đổi Vương Phong cũng phải chấp nhận, mặc dù mấy người các cô theo anh anh cũng không thể cho các cô danh phận gì, sợ rằng các cô cũng không mong muốn như vậy.
Bối Vân Tuyết thấy Tử Sa hồn bay phách lạc đoán được hai người quả nhiên có chuyện gì đó.
Nhưng lúc này cô cũng không tiện nói cái gì bởi vì Vương Phong có thể nói ra như vậy nhất định là quan tâm mình nhưng sợ rằng Tử Sa sẽ đau lòng một khoảng thời gian dài.
Đối với những thứ khác Bối Vân Tuyết có thể cho nhưng duy chỉ có cảm tình không thể cho, cô và Vương Phong đã cùng nhau trải qua không ít chuyện đã có tình cảm rất sâu đậm, cho nên muốn cô nhường Vương Phong cho người khác, thành thật mà nói cô không thể nào làm được.
Rất khó mới đến được với nhau vì thế lúc này đây cô muốn ích kỷ một lần.
Cô tốt bụng nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng có thể cho người khác, dù thế nào thì trong tình cảm phải có chút ích kỷ, cơ bản là không có người đúng người sai.
"Thực sự đã quyết định sao?" Cố nén xúc động muốn khóc, mắt Tử Sa đỏ ngầu.
Luôn cho rằng cô cũng có cơ hội thế nhưng hiện tại một câu nói của Vương Phong đã khiến cô ngay cả một đường lui cũng không có, hai người bọn họ đã sắp kết hôn rồi? Điều này sao có thể? Quá nhanh, nhanh đến nổi cô không kịp trở tay.
"Anh làm sao có thể kết hôn?" Bỗng nhiên Tử Sa như nổi điên chạy thẳng đến đánh Vương Phong, nắm đấm không ngừng rơi xuống trên người của Vương Phong, khóc lớn lên.
"Tại sao anh không thể kết hôn?" Câu nói này Vương Phong không có nói ra,anh cứ như vậy để mặc tùy ý Tử Sa đấm liên tục trên người mình, không cảm thấy đau đớn gì.
"Tử Sa, em không nên như vậy." Thấy Tử Sa trong chớp mắt liền biến thành bộ dạng này, Bối Vân Tuyết cũng có chút đau lòng, an ủi nói.
"Chị Tuyết, chị nhường anh ấy cho em có được hay không?" Nghe Bối Vân Tuyết nói, bỗng nhiên Tử Sa thay đổi đối tượng khóc lóc kể lể thành Bối Vân Tuyết, gục trong ngực của cô khóc không ngừng.
Tuy Bối Vân Tuyết rất muốn an ủi cô ấy nhưng khi nghe được lời của cô ấy sắc mặt của Bối Vân Tuyết bỗng cứng đờ, giơ tay lên cũng không biết để xuống chỗ nào.
Cái này có thể nhường sao? Hoàn toàn không có khả năng, nếu nhường thì cô nên làm cái gì bây giờ?
Vương Phong cũng chỉ có một, cũng không thể biến hắn thành hai nửa chia đều ra. Nếu có khả năng như vậy, Bối Vân Tuyết có thể để cho cô ấy một nửa nhưng đây là chuyện không thể vì thế cô không thể làm vậy được.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, lòng của Bối Vân Tuyết đang đau dớn dữ dội, biết rằng Tử Sa muốn giành Vương Phong của mình nhưng lúc này đây thấy cô ấy khóc như vậy, cô cũng không đành lòng.
Cô gái xinh đẹp khóc bộ dạng như vậy.
"Tử Sa, trên đời này còn rất nhiều chàng trai tốt, chị tin tưởng em sẽ gặp được người tốt hơn Vương Phong." Không đành lòng nên Bối Vân Tuyết chỉ có thể an ủi như vậy.
"Không, em chỉ cần anh ấy." Tử Sa lắc đầu, sau đó nói: “Thật ra em đã sớm biết anh ấy, em chỉ là tới quá muộn, em hối hận."
Giọng Tử Sa mang theo hối hận mãnh liệt, nếu như trước đây nàng chịu nói với Vương Phong, có thể kết cục sẽ không giống như bây giờ, bây giờ có nói cái gì cũng đã quá muộn.
"Hai người sớm đã biết nhau?" Nghe Tử Sa nói, Bối Vân Tuyết sửng sờ nhưng vừa nghĩ tới hai người bọn họ là bạn học sau đó cô liền bình thường trở lại.