Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 199: Huynh đệ, chất lượng của anh như vậy là không tốt



"Ôi." Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau lưng người đàn ông này vang lên, Vương Phong giống như không có đứng vững vậy, lảo đảo liền ngã trên mặt đất.

Tuy nhiên Vương Phong làm sao có khả năng trực tiếp ngã xuống đất được, chỉ thấy tay hắn nắm lấy quần của người đàn ông này, dường như dưới tình thế cấp bách bị ngã sấp xuống, nắm lung tung xem như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.

Xoạt! 

Tuy rằng quần của người đàn ông này là loại vải đắt tiền, nhưng quần có bền mấy đi nữa, làm sao có thể chịu được sức lực lớn như Vương Phong, cho nên không hề nghi ngờ, Vương Phong mượn thế rơi xuống, cứng rắn xé quần của người đàn ông này thành hai nửa, ngay cả quần lót màu đỏ cũng lộ ra.

"Huynh đệ, thật sự ngại quá, tôi đi không cẩn thận, anh không phiền lòng chứ." Vương Phong cuối cùng không có ngã sấp xuống, đứng lên lôi kéo cái quần của của người đàn ông, nói lời xin lỗi.

Tuy nhiên cũng không biết có phải quần áo của người đàn ông này kém chất lượng hay không, Vương Phong vừa kéo, quần áo của hắn lập tức lại rách một mảng lớn, khiến cho những người gần đó đều mở to hai mắt nhìn, thầm mắng những thương nhân buôn bán hiện tại vô lương tâm, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. 

Nhìn bề ngoài tốt như vậy, không ngờ chất lượng lại kém không chịu nổi.

"Ai, chất lượng bộ quần áo của anh không tốt lắm đâu, tuy nhiên huynh đệ, anh yên tâm, một lát nữa tôi khẳng định sẽ bồi thường anh một bộ thật tốt." Hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của người đàn ông này đã tái mét, Vương Phong vẫn là bộ dạng xin lỗi nói.

Chỉ hai lần như vậy, người đàn ông này đã có thể gọi là áo rách quần manh, phía dưới mặc quần lót màu đỏ, khiến cho rất nhiều người đều bật cười. 

"Anh...." Nhìn Vương Phong, người đàn ông này tức giận đến mức mặt cũng tái xanh cả lại. Người khác cho rằng đây chỉ là bất ngờ, nhưng hắn biết Vương Phong nhất định là nhằm vào hắn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ tức giận giống như ngày hôm nay, cho nên hắn căn bản không để ý tới lời xin lỗi của Vương Phong, một đấm lại đánh về phía Vương Phong.

Nhìn thấy được người đàn ông này không ngờ động thủ, đám người Bối Vân Tuyết đều kinh sợ hô lên. 

Tuy nhiên Vương Phong là ai? Có thể khiến cho hắn bị đánh mới là chuyện lạ.

Chỉ thấy thân thể hắn lóe lên, nắm đấm của người đàn ông này trực tiếp đánh hụt, hơn nữa khi Vương Phong ngửa người ra, con hung hăng đạp vào bắp chân hắn một cái, khiến cho hắn cuối cùng biến thành tư thế người không đánh trúng, mình cũng bởi vì dùng sức quá mạnh ngã gục.

Đương nhiên, bởi vì tốc độ Vương Phong ra chân thật sự quá nhanh, những người ở đây căn bản không thấy rõ, lại chỉ có thấy được người này hành hung không thành, cuối cùng bản thân ngã thành một đống. 

"Huynh đệ anh không sao chứ? Ái chà, cũng đánh tới ngã chảy máu mũi rồi, có cần tôi gọi xe cứu thương cho anh hay không?" Nhìn thấy được người đàn ông này chảy máu đày mặt, từ dưới đất bò dậy, Vương Phong cũng giống như giật mình.

"Nếu hôm nay tôi không giết chết được anh, tôi không phải họ Từ nữa" Lúc này, người đàn ông này hiển nhiên đã điên cuồng, liên tiếp bị trêu đùa khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí, giương nanh múa vuốt lại nhào về phía Vương Phong.

"Anh học gì có liên quan gì tới tôi, đầu óc của anh thật đúng là có bệnh, tôi cũng xin lỗi anh, anh còn không chịu bỏ qua như vậy, anh thật sự cho rằng đây là xã hội nguyên thuỷ sao?" 

Vương Phong dễ dàng tránh thoát được nắm đấm của người đàn ông này, sau đó hét lớn: "Bảo vệ, nơi này có người gây sự."

"Người nào?" Thật ra đám người Trương Đại Hãn đã sớm để ý tới tình huống của bên này, chỉ bởi vì có Vương Phong ở trong đó, bọn họ mới cố nén, không có xông lại.

Lúc này nhận được Vương Phong đáp ứng, không đến hai giây bọn họ tất nhiên đã vọt vào, đè chặt người đàn ông này ở trên mặt đất. 

Hơn mười ngày nay, bọn họ cũng nhìn thấy những gì người đàn ông này làm, nếu như không phải Bối Vân Tuyết bảo bọn họ không cần làm loạn, bọn họ đã sớm ném người này ra ngoài.

Cho dù hiện tại Vương Phong không ở đây, nhưng bọn họ cũng là do Vương Phong thuê vào làm, tất nhiên không thể nhìn Bối Vân Tuyết bị người quấy rầy như vậy.

Nói tóm lại một câu, tất cả những gì bọn họ có bây giờ đều nhờ Vương Phong cho, tất nhiên bọn họ vô cùng cảm kích Vương Phong, Bối Vân Tuyết không nói lời nào, bọn họ không dám động thủ, sợ làm ảnh hưởng tới danh dự của cửa hàng. 

Nhưng Vương Phong ông chủ lớn cũng đã nói chuyện, bọn họ đương nhiên hoàn toàn không e ngại, tất cả đều vọt tới, người này cuối cùng đã rơi xuống trong tay bọn họ.

"Xử lý hắn như thế nào?" Một bảo vệ nhìn về phía Vương Phong hỏi thăm, người kia đã bị đè trên mặt đất căn bản không thể động đậy.

Những người này đều là tay chân từ chỗ của Hà Thiên, có người nào lại chưa từng giết người, dĩ nhiên người đàn ông này không có khả năng chống cự. 

Thậm chí, chỉ cần Vương Phong nói một câu, bọn họ cũng dám lấy mạng của người đàn ông này ở đây.

"Ừ, tôi nhớ được cửa hàng châu báu các anh đều có quy củ, tôi cũng không cần bồi thường của các anh, dựa theo quy định làm việc là được." Vương Phong mở miệng, lại giống như một người ngoài cuộc vậy.

Quy định hắn nói, mấy người mới tới không hiểu, nhưng Trương Đại Hãn đã từng thấy qua, khẳng định hiểu. 

"Được, chuyện khiến cho anh kinh sợ chúng tôi vô cùng xin lỗi, chúng tôi sẽ đưa hắn đi xử lý." Nếu Vương Phong muốn diễn kịch, bọn họ tất nhiên cũng diễn theo.

Rất nhanh, người đàn ông này lại bị bọn họ lôi ra ngoài, về phần hắn có kết quả thế nào, Vương Phong lại lười để ý tới.

"Trương ca, đây rốt cuộc là quy định gì vậy?" Chờ đi tới bên ngoài cửa hàng châu báu, một bảo vệ mới thỉnh giáo Trương Đại Hãn. 

"Ừ chính là đánh gãy chân người này, sau đó ném vào trong đống rác." Trương Đại Hãn mở miệng, hoàn toàn không thương hại người này, tới quấy rầy người phụ nữ của ông chủ, không có ý xử nốt chân thứ ba của hắn đã là tử tế làm rồi.

"Được rồi." Nghe được giọng nói của Trương Đại Hãn, mấy người này cũng kịp phản ứng, trực tiếp lôi người này vào trong một ngõ hẻm không người.

vấn đề của người đàn ông đáng ghét này đã giải quyết, cho nên Vương Phong lại cầm hai bó hoa hồng mình mua được trước đó, cuối cùng hắn còn cầm cả bó hoa to do người đàn ông kia mua tới. 

Dù sao, người đàn ông này lại không thổ lộ, để đó cũng lãng phí.

"Tiểu thư này, cô thật xinh đẹp, đây là tặng cho anh." Vương Phong mở miệng cười, quyết đoán đưa chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng do người đàn ông kia đến trước mặt Bối Vân Tuyết.

"Cảm ơn." Gương mặt Bối Vân Tuyết đỏ bừng, gật đầu, nhận bó hoa hồng. 

"Của em đâu?" Lúc này, Tử Sa vọt tới, nhìn Vương Phong hỏi.

"Đây là của em." Vương Phong cười, sau đó đưa hết hai bó hoa hồng còn lại cho Tử Sa.

Nếu như sớm biết rằng ở đây đã có người thay hắn chuẩn bị hoa, hắn sẽ không tốn kém nữa, thật là, lại lãng phí số tiền cực khổ kiếm được. 

"Hừ." Nhận hai bó hoa, Tử Sa lại nhìn bó hoa trong tay của Bối Vân Tuyết, lập tức bất mãn hừ một tiếng.

Hai bó còn chưa bằng một bó hoa của người khác, rõ ràng là địa vị của cô không bằng người.

Tuy nhiên nghĩ tới Vương Phong trước đó mang theo hai bó hoa này tới, rõ ràng là để cho cô và Bối Vân Tuyết một người một bó, cho nên sắc mặt Tử Sa lúc này mới thoáng tốt hơn. 

"Hai vị mỹ nữ, không biết tôi có cơ hội mời các cô cùng ăn cơm trưa hay không?" Vương Phong làm một động tác thân sĩ, khiến cho trong các vị khách nữ trong cửa hàng đều không ngừng trừng mắt với bạn trai của mình, hình như là đang nói, anh xem người khác lãng mạn thế nào, nhìn lại bản thân anh, quả thực đáng ghét.

"Được, vừa lúc tôi cũng đói." Nhìn thấy được Vương Phong biểu diễn, Bối Vân Tuyết cố nén cười ý nói.

"Vậy xin mời." Vương Phong lại đưa tay ra hiệu mời. 

"Em cũng muốn đi." Lúc này Tử Sa cũng chạy ra, lôi tay của Bối Vân Tuyết, hình như sợ hai người bọn họ ném cô ở lại đây vậy.

"Muốn đi lại cùng nhau đi, dù sao hai người chúng tôi cũng không ăn hết." Vương Phong mở miệng, khiến cho Tử Sa tức giận đến mức thiếu chút nữa xông lên cào mặt hắn ra, cái gì mà không ăn hết, nói như cô là người chuyên ăn đồ thừa vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.