Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 227: Muốn lừa tiền?



"Tạm thời tìm một chỗ ăn cái gì đã." Vương Phong nói, sau đó dẫn theo Cố Bình đến cửa hàng cơm lúc trước.

Đợi đến khi ngồi xuống, Vương Phong mới hỏi: "Đại ca, công ty mới gặp phải vấn đề khó khăn gì không giải quyết được sao?"

"Ôi, là như vậy, công ty đã hoạt động bình thường, cũng nhận được mấy đơn hàng, chỉ là gần đây luôn có nhân viên chính quyền đến nói chúng ta kinh doanh phi pháp, còn muốn cho chúng ta ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, thật sự phiền chết người." 

"Đại ca, bọn họ sợ là đòi tiền đi?" Lúc này, Vương Phong mỉm cười nói.

"Làm sao em biết?" Nghe được lời Vương Phong nói, Cố Bình không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Phong hỏi.

Thủ tục của công ty mới đã làm đầy đủ hết, căn bản chẳng thiếu gì, đối phương là người của chính quyền địa phương, bọn họ cũng không thể chống đối lại chính phủ chứ? Làm như vậy, thua thiệt nhất định là bọn họ. 

Chỉ là cứ cách ba tới năm ngày lại tới gây phiền phức cho bọn họ, tin tưởng ai cũng chịu không nổi.

"Bọn họ muốn bao nhiêu tiền?" Vương Phong mở miệng, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh.

Hắn bảo sư huynh đi làm thủ tục của công ty, lấy thủ đoạn của Hà Thiên, khẳng định đã làm thỏa đáng, chính quyền địa phương còn đến đây nói những điều này, không phải là muốn tiền thì muốn cái gì? 

Đây đã là chuyện thường thấy trong xã hội, Vương Phong cũng chưa từng nghĩ tới công ty sẽ hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.

Nếu như mở ở trong thành phố Trúc Hải thì không sao, bởi vì nơi này mọi người sẽ có hắn chút mặt mũi, chỉ là ở những địa phương khác, vậy lại không thể nói được.

"Bọn họ muốn phải cái này tính toán." Nói, Cố Bình đưa ra hai đầu ngón tay. 

"Hai trăm ngàn sao?" Vương Phong hỏi.

"Không, bọn họ muốn hai triệu, em nói nhiều tiền như vậy, chúng ta làm sao có khả năng cho, hiện tại công ty mới vừa bắt đầu kinh doanh, căn bản không có bất kỳ thu nhập nào, bọn họ làm như vậy, hoàn toàn là muốn khiến cho chúng ta trực tiếp đóng cửa." Giọng nói Cố Bình cũng có chút tức giận không kìm chế nổi.

Đòi một công ty mới hai triệu, thế nào không trực tiếp đi cướp ngân hàng đi? 

Tuy nói hiện tại rất nhiều chính phủ địa phương cũng sẽ đòi một ít xí nghiệp mới tiền lì xì, chỉ là hai triệu này cũng thật sự quá nhiều rồi, đừng nói là công ty mới không lấy ra được, cho dù là có thể lấy ra cũng tuyệt đối không có khả năng cho.

Đây hoàn toàn chính là lừa người.

"Những kẻ không biết chết sống này, không ngờ lừa tiền cũng lừa đến trên đầu của em. 

Nghe Cố Bình nói xong, trên mặt Vương Phong nở nụ cười lạnh.

"Đại ca, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong hai người chúng ta trực tiếp đi thành phố Quỳnh Dao, em ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là ai đòi em phải hai triệu." Vương Phong cười lạnh, lười thảo luận về điều này.

Ở nơi đây nói suông, rắm cũng không có tác dụng, còn không bằng đi tới xem thử. 

Hơn nữa công ty mới cũng chỉ có Ngô Giai Di một người chống đỡ, để cho cô đi giải quyết vấn đề, Vương Phong cũng thực sự không yên tâm, cho nên hắn tự mình xử lý mới là cách thức tốt nhất.

"Được." Cố Bình gật đầu, không có bất kỳ dị nghị nào.

Công ty mới là do Vương Phong một tay xây dựng, bởi vì không tìm được người khác, cho nên hắn mới không có lấy ra bất kỳ phương án nào, tiền là của Vương Phong, nếu như thoáng cái đưa hai triệu cho người khác, hắn không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn như vậy. 

Hiện tại có một câu nói này của Vương Phong, hắn coi như đã yên tâm, có Vương Phong ra tay, chắc hẳn mọi phiền phức có thể giải quyết.

Sau khi ở nơi đây giải quyết xong vấn đề no ấm, hai người Vương Phong đều không có quay về cửa hàng châu báu, mà trực tiếp lái xe thể thao của Vương Phong xuất phát.

Sau khi gọi điện thoại cho Bối Vân Tuyết nói lý do, Vương Phong trực tiếp lái xe, chạy tới thành phố Quỳnh Dao. 

Thành phố Trúc Hải và thành phố Quỳnh Dao vốn chính là hai thành phố sát nhau, cho nên hai người Vương Phong chỉ tốn chưa đầy hai giờ đã đến thành phố Quỳnh Dao.

Hơn nữa, khi bọn họ vừa mới tới, Ngô Giai Di cũng sớm đã chờ ở chỗ này.

"Vương Phong chú rốt cuộc đã tới." Nhìn thấy được Vương Phong, Ngô Giai Di thở phào nhẹ nhõm. 

Gần đây công ty bị áp lực, ép tới cô cũng sắp nổi giận, nếu như không phải sợ công ty suy sụp ở trong tay mình, cô cũng đã sớm phủi tay không làm.

Hai triệu, cô không làm chủ được như vậy, Cố Bình mặc dù là đại ca Vương Phong, cũng không làm chủ được.

"Không sao, chuyện này em sẽ lập tức ra tay giải quyết, em thấy chị nên nghỉ ngơi một ngày, nhìn chị chắc hẳn đã rất mệt mỏi." Vương Phong mở miệng, khiến cho Ngô Giai Di vội vàng lắc đầu, nói: "Tôi không sao, tôi chỉ mong chú sớm giải quyết phiền phức thôi. 

"Vậy được, chúng ta đi tới công ty mới xem thử, sau đó tìm hiểu tình huống cụ thể."

"Đi theo tôi." Nói xong, Ngô Giai Di chui vào trong xe của mình, bắt đầu dẫn đường cho hai người Vương Phong.

Thành phố Quỳnh Dao, cho dù ở trên kinh tế không có cách nào so sánh thành phố Trúc Hải, nhưng đây cũng là một thành phố vô cùng phát đạt, các loại nhà cao tầng mọc lên như rừng, vô cùng phồn hoa. 

Nhưng phía sau phồn hoa bình thường đại biểu cho không ít tội ác mờ ám, lại giống như vấn đề lần này công ty mới của bọn họ gặp phải.

Mở miệng lại muốn hai triệu, tại sao không đi chết đi.

Vị trí của công ty mới là vành đai thứ ba phía ngoài thành phố Quỳnh Dao, coi như cũng một địa phương hẻo lánh, chỉ là công ty mới vừa mới mở ra, phát triển ở chỗ như vậy lại không tệ. 

Bên trong công ty, chắc hẳn đã tuyển được hai mươi người, lúc này bọn họ đều đang khẩn trương bận rộn, cho dù nhìn thấy được đám người Vương Phong tiến vào, bọn họ không chú ý nhiều, phần lớn cũng chỉ đảo mắt nhìn qua một lần.

"Tất cả mọi người tạm thời dừng tay lại đi." Lúc này, Ngô Giai Di vỗ tay một cái nói.

Nghe được lời của cô, mọi người vốn còn bận rộn cũng không nhịn được nừng lại, nhìn tới với vẻ nghi ngờ. 

Gần đây, cách ba tới năm ngày lại có người tới quấy rầy công ty, khiến cho bọn họ cũng không có cách nào làm việc bình thường, bọn họ còn tưởng rằng Vương Phong là đám người đó, cho nên vẻ mặt có phần không vui.

Đãi ngộ của công ty này cao hơn các công ty khác rất nhiều, cho nên những người này đều muốn cắm rễ ở chỗ này, chỉ là chuyện phiền toái không giải quyết được, công ty lập tức cũng có thể phải đóng cửa, những người này cũng lo lắng.

"Đổng sự trưởng, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, chúng tôi đều đang nghe." Lúc này, một người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn mở miệng, chắc là người tốt nghiệp trường cao đẳng ra. 

"Đúng vậy, quản lý trưởng, có việc gì cô cứ nói thẳng." Lại có người phụ họa nói.

"Là như vậy, hiện tại một vị đứng ở bên cạnh tôi chính là ông chủ của công ty chúng ta, tất cả mọi người có thể gọi hắn là Vương tổng."

"Vương tổng?" Nghe được Ngô Giai Di nói vậy, Vương Phong không nhịn được sử dụng xoa xoa cái mũi của mình, bảo người ta gọi là lão tổng là đãi ngộ từ trước đến nay hắn chưa từng nhận được, hơn nữa hắn cũng không có thói quen nghe người khác gọi hắn như vậy. 

"Hắn chính là ông chủ của chúng ta sao?" Nghe được Vương Phong chính là ông chủ của công ty, trên mặt những người này đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tuy nói bọn họ tiến vào công ty này, tới nay vẫn không biết ông chủ của bọn họ là ai, nhưng bọn họ lại biết, người có thể mở một công ty ở nơi đây, đồng thời đưa vào hoạt động, chắc hẳn phải có thực lực không tệ.

Chỉ có điều khiến cho bọn họ không nghĩ tới chính là ông chủ của bọn họ lại còn là một người có khả năng còn trẻ tuổi hơn bọn họ. 

"Chào Vương tổng." Nhìn thấy được ông chủ, dù sao cũng phải thể hiện thái độ một chút, cho nên bắt đầu có nhân chào hỏi Vương Phong, người phía sau cũng kêu lên theo.

"Thôi đi, nếu mọi người đã tiến vào công ty này, vậy chúng ta chính là ăn cùng một nồi cơm, hôm nay mục đích tôi tới đây không phải là thị sát công việc của các anh, mà là tới giải quyết vấn đề, cho nên tất cả mọi người tùy ý một chút." Nói xong, tay Vương Phong còn ép xuống, ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống.

"Công ty bị người ta quấy rầy trong thời gian lâu như vậy, là tôi không làm tròn bổn phận của mình, cho nên một lát nữa tất cả mọi người lên tài vụ nhận mười ngàn, xem như là phí bồi thường tinh thần cho mọi người." Vương Phong mở miệng, khiến cho tất cả mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ mừng rỡ. 

Bọn họ tới công ty này cũng chưa tới một tháng, thậm chí còn chưa có trở thành nhân viên chính thức, mà bây giờ Vương Phong lại muốn cho mỗi người bọn họ phát mười ngàn, quả nhiên là hào phóng.

Hơn nữa còn là một người hào phóng hết sức trẻ tuổi.

Nhân viên mừng rỡ, Ngô Giai Di lại dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn lại Vương Phong, vừa tới lại tốn mấy chục ngàn, quả nhiên là dốc hết vốn liếng. 

Tuy nhiên Ngô Giai Di cũng hiểu rõ, Vương Phong đang nắm lấy tâm tư của những người này, hiện tại công ty vừa mới hoạt động, không thể thiếu được những người này, mặc dù thoáng cái cho mỗi người bọn họ mười ngàn có hơi nhiều, nhưng có khả năng bọn họ cầm được số tiền này sẽ toàn tâm toàn ý làm việc, bất kỳ công ty nào cũng tuyệt đối không thể thiếu được nhân tài.

"Đúng rồi, trong tất cả các anh có ai là người địa phương thành phố Quỳnh Dao không?" Lúc này Vương Phong bỗng nhiên hỏi một câu.

"Mấy người chúng tôi đều sinh sống ở đây, Vương tổng anh có vấn đề gì không?" Nghe được lời Vương Phong nói, cho dù bọn họ nghi ngờ, nhưng vẫn có mấy người lần lượt đứng lên. 

"Không cần lo lắng, tôi chỉ muốn thông qua các anh tìm hiểu một chút về thành phố Quỳnh Dao, xem ai muốn lừa gạt tiền của công ty chúng ta thôi." Vương Phong mở miệng, khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

"Là như vậy, mấy ngày qua người tới đây gây chuyện là người của Cục công thương thành phố, bọn họ nói thủ tục của chúng ta còn chưa làm hết, cần bỏ tiền bổ xung." Lúc này, một viên chức mở miệng, biểu tình vô cùng căm giận bất bình.

Gì mà cần tiền bổ xung, chẳng qua chỉ muốn lừa tiền thôi, hơn nữa bọn họ quá tham lam, lại đòi tới hai triệu, đừng nói là ông chủ, cho dù là những nhân viên bình thường bọn họ cũng biết đây không phải đơn giản là bổ sung bình thường, đây quả thực còn nhiều hơn cả phí bảo kê của đám xã hội đen. 

"Vậy các anh có thể tìm ra tin tức về kẻ dẫn đầu gây chuyện hay không?"

"Chắc hẳn là có thể." Một công nhân viên chức mở miệng, sau đó nhìn thấy hắn cúi đầu sử dụng máy vi tính của mình.

Không bao lâu, hắn đẩy màn hình vi tính của mình ra, nói: "Tìm được rồi, phía trên này có tin tức hoàn chỉnh của hắn." 

Cho dù cách xa như vậy, nhưng ánh mắt Vương Phong đảo qua đã nhớ hết tất cả tin tức phía trên.

Lưu Tinh Quang, ba mươi lăm tuổi, thư ký của Cục trưởng Cục công thương thành phố, hắn làm công việc này đã có năm sáu năm, phía sau còn có rất nhiều tin tức, ví dụ như lý lịch cá nhân, những điều này Vương Phong mới lười để ý tới, hắn chỉ nhìn thứ quan trọng nhất.

"Được rồi, tất cả mọi người cố gắng làm việc, tôi rất nhanh sẽ có thể giải quyết được vấn đề này." Vương Phong mở miệng, sau đó dẫn theo đám người Cố Bình rời đi. 

Một thư ký nát cũng dám đòi bọn họ nhiều tiền như vậy, quả thực chính là ăn gan hùm tim báo.

Hơn nữa Vương Phong chắc hẳn bọn họ làm ra những động tác này sau lưng cục trưởng, Hà Thiên làm việc, nhất định đã thông qua cục trưởng, chỉ là thư ký của hắn cũng quá thú vị, đây quả thực là muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.