Tuy nhiên rất nhanh, cô lại phản ứng kịp, trên mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, nghe Vương Phong nói lời này cô lại biết được, đây nhất định là hai kẻ coi tiền như rác.
Gặp được loại người như vậy, nếu như không hung hăng chém một đao, vậy cũng có lỗi với nghề nghiệp của các cô hiện tại.
Cho nên rất nhanh cô lại nhiệt tình giới thiệu cho hai người Vương Phong, thái độ của cô tốt hơn so với trước gấp mấy lần, vô cùng nhiệt tình.
"Đổng sự trưởng, đổng sự trưởng phu nhân, hai ngài sao lại tới đây ạ?" Đúng lúc này, bỗng nhiên giọng nói cung kính vang lên ở cửa phòng bán cao ốc, sau đó Vương Phong xoay người nhìn thấy được có hai người mặc trang phục sang trọng đắt tiền từ bên ngoài đi vào.
Hai người đều có dáng vẻ trung tuổi, nam vẫn tính là tạm được, tuy nhiên nữ lại hết sức xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra vết tích năm tháng, bảo dưỡng rất tốt.
Nếu như không biết, có lẽ còn có thể xem bà như cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi.
Chỉ nhìn người phụ nữ này, Vương Phong lại cười gượng, bởi vì dáng vẻ của người phụ nữ này không ngờ không khác Tử Sa là mấy, hắn có thể khẳng định, hai người này phải là cha mẹ ruột của Tử Sa.
Không trách được Tử Sa xinh đẹp như vậy, không ngờ cô lại có một người mẹ đẹp như thiên tiên, quả nhiên là gien di truyền tốt.
"Bọn họ không biết có phải là cha mẹ của nha đầu Tử Sa hay không?" Lúc này, Cố Bình cũng vô cùng kinh ngạc mở miệng, hắn biết Tử Sa không phải là người của thành phố Trúc Hải, nhưng không nghĩ tới bọn họ nhìn thấy được một người phụ những trung tuổi có diện mạo không khác mấy Tử Sa ở đây, nên hắn không thể không nghĩ như vậy.
"Đại ca, trong lòng chúng ta biết là được, Tử Sa từ cả nhà chạy ra, chúng ta vẫn không nên nhiều chuyện thì tốt hơn." Vương Phong mở miệng, cũng không muốn nói ra tin tức của Tử Sa cho hai người kia biết.
Tử Sa hiện tại là người phụ nữ của hắn, nếu như nói cho bọn họ biết tin tức này, có quỷ mới biết bọn họ có thể chia rẽ mình và Tử Sa hay không.
Hơn nữa Vương Phong hiện tại lại còn chân đạp hai chiếc thuyền, đây mới là nỗi lo lớn nhất trong lòng hắn.
Ba người thật sự có thể ở cùng một chỗ, đồng thời có thể ở cả đời, nhưng Vương Phong sớm muộn cũng phải kết hôn cùng các cô, bởi vì đây là chuyện mỗi người đều phải trải qua, hắn không có cách nào trốn tránh.
Chỉ là hiện tại hắn có hai người phụ nữ, hắn nên kết hôn cùng ai? Pháp luật Trung Quốc chỉ cho phép một chồng một vợ, cũng có nghĩa là có một người không có danh phận đi theo hắn.
Mỗi khi nhớ tới chuyện như vậy, trong lòng Vương Phong đều sẽ vô cùng rầu rĩ, pháp luật này cũng quá hãm hại người.
Cái đó và nước ngoài hoàn toàn không cách nào so sánh được.
"Các anh đều lo chuyện của mình đi, chúng tôi chỉ tới xem thử tình hình giao dịch thế nào thôi." Người trung niên kia mở miệng, giọng điệu rất thản nhiên, hiển nhiên là người trải qua không ít mưa gió.
Tuy nhiên, điều khiến cho hai người Vương Phong có chút giật mình chính là hai vợ chồng bọn họ không ngờ đi về phía mình, cũng may cuối cùng hai người bọn họ trực tiếp đi lướt qua bên cạnh hai người Vương Phong, cũng không nhận ra hai người.
"Tình hình giao dịch địa ốc của chúng ta thế nào?" Lúc này, hai vợ chồng này hỏi cô gái bán bất động sản ở phía sau hai người Vương Phong.
"Thưa đổng sự trưởng, bởi vì giá của chúng ta tương đối cao, cho nên đến nay vẫn có rất nhiều tòa vẫn còn để không, tuy nhiên ngài cứ yên tâm, đoạn đường ở đây rất tốt, khẳng định có thể bán được hết." Cô gái bán bất động sản này vô cùng tự tin nói.
Thành phố Quỳnh Dao cho dù không là đô thị lớn quốc tế hóa chân chính, nhưng cũng gần như vậy, hơn nữa vị trí của tòa nhà này chính là ở trung tâm thành phố, cho nên chung cư ở đây cũngbán không được, vậy chính là hoàn toàn không có thiên lý.
"Nếu như khách ngại giá cao, có thể điều chỉnh hạ xuống một chút cho thích hợp, chúng ta không thiếu chút tiền này." Người trung niên này mở miệng, vẻ mặt thản nhiên.
"Vâng tôi hiểu được." Cô gái bán bất động sản gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đổng sự trưởng rất ít tới đây, ngày hôm nay cũng không biết là cơn gió nào thổi hắn tới, nếu như có thể biểu hiện tốt ở trước mặt nhân vật như vậy, có lẽ sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của cô.
"Được rồi, cô cứ làm việc của cô đi, chúng tôi đi xem xung quanh một chút." Tử Thiệu Minh khẽ nói, sau đó hắn cùng vợ mình chuẩn bị đi xem tòa nhà khác.
Chỉ có điều, hắn còn chưa kịp đi, cô gái bán bất động sản đã kéo hắn lại, sau đó khẽ nói ở bên tai của hắn một câu nói.
Cho dù ở khoảng cách không gần, nhưng Vương Phong là thính lực gì, hắn tất nhiên nghe được người phụ nữ này nói gì, cô ta không ngờ nói có người muốn tìm đại tiểu thư của bọn họ.
Người này lại trực tiếp tố cáo mình, cũng thật sự quá đáng hận.
Trong lòng Vương Phong có phần khó chịu, nhưng hắn cũng không nói gì, vẻ mặt không có biến hóa gì, dù sao hắn lại không làm chuyện gì trái với lương tâm, tất nhiên không khiếp sợ bất kỳ lời nói nào.
"Vị tiên sinh này là người coi trọng dãy phòng nào của chúng tôi vậy, giá cả hoàn toàn có thể thương lượng." Tử Thiệu Minh xoay người, nhìn Vương Phong mở miệng nói, vẻ mặt ấm áp tươi cười.
Nếu như không biết, còn tưởng rằng hắn thật sự muốn bán phòng, nhưng Vương Phong biết được, hắn chỉ sợ dangd nghĩ làm thế nào tìm được tin tức từ trong miệng của mình.
Có thể ép con gái mình đi lập gia đình, Vương Phong cũng muốn xem thử đây rốt cuộc là cha mẹ như thế nào.
"Xin lỗi, bởi vì có chút nguyên nhân, tôi không muốn thuê chỗ của anh nữa, từ biệt." Nói xong, Vương Phong xoay người rời đi, ngược lại khiến cho thái độ của Tử Thiệu Minh trở nên lạnh.
"Đứng lại!" Tử Thiệu Minh quát to một tiếng, thu hút không ít ánh mắt của mọi người gần đây.
"Vị tiên sinh này, tôi có một số việc muốn tìm hiểu về cậu một chút, đương nhiên, nếu như câu trả lời của cậu khiến cho tôi thoả mãn, cho dù là đưa cậu một tầng, tôi cũng đồng ý." Tử Thiệu Minh hình như cũng cảm giác được giọng nói của mình có chút không thích hợp, vội vàng bổ sung một câu.
Con gái đã rời nhà mấy tháng, mấy tháng nay, hai vợ chồng bọn họ gần như mỗi một ngày đều vượt qua trong sự dày vò, bọn họ chỉ có mỗi một đứa con gái là Tử Sa, nếu như sớm biết rằng chuyện muốn cô lập gia đình sẽ ép cô rời đi, bọn họ sẽ trăm triệu lần không dám làm như vậy.
Cho dù gả cô cho người khác có thể xúc tiến công thương nghiệp Tử Kiều phát triển, nhưng hiện tại con gái cũng không biết chạy đi đâu, bọn họ kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì?
Xét đến cùng, bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày phải xuống mồ, đợi đến khi bọn họ chết, tiền của bọn họ còn không phải là rơi vào trong tay của Tử Sa sao, cho nên ở trong lòng của bọn họ, địa vị của con gái còn muốn quan trọng hơn so với sản nghiệp đều.
Chỉ cần con gái đồng ý trở về, cho dù bảo hiện tại bọn họ buông tha tất cả, bọn họ cũng không có một câu oán hận.
"Ông nói là thật hay giả vậy?" Nghe được Tử Thiệu Minh nói, Vương Phong cũng có chút bất ngờ, một tầng văn phòng nếu như muốn bán, chỉ sợ cũng không dưới giá mấy chục triệu, bọn họ không ngờ chỉ vì muốn hỏi thăm mình một chút tin tức lại đồng ý biếu tặng cả một tầng, bởi vậy có thể thấy được Tử Sa ở trong lòng của bọn họ hết sức quan trọng.
"Không biết ông muốn biết gì?" Vương Phong mở miệng, nhưng lại không có vội vàng đi lại.
Nếu như vừa rồi người này muốn cứng rắn ép, Vương Phong nói gì cũng phải rời khỏi nơi này, hắn chính là người như vậy, ăn mềm không ăn cứng.
Lấy thủ đoạn của hắn, cho dù là bảo vệ xông vào, hắn cũng có thể giải quyết trong vài phút, ai cũng đừng mong ngăn cản được hắn.
"Chúng ta tiến vào bên trong phòng làm việc lại nói." Tử Thiệu Minh mở miệng, đưa tay ra hiệu mời.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cô gái bán bất động sản vừa mật báo lại mở to hai mắt nhìn, cô ban đầu còn tưởng rằng đổng sự trưởng sẽ đối phó với Vương Phong, làm sao ngờ được lại là cục diện như vậy.
Cô dường như là khéo quá thành vụng, nghĩ tới đây, trong lòng của cô cũng hối hận không thôi.
"Vị tiên sinh này không biết có quan hệ như thế nào với con bé vậy?"
"A, tôi giới thiệu trước, tôi là Tử Thiệu Minh, là đổng sự trưởng của công thương nghiệp Tử Kiều hiện tại, vị này chính là vợ tôi."
"Tôi là Vương Phong." Đối phương đã khách khí, Vương Phong cũng không tiện tỏ vẻ khó chịu với người ta, cho nên hắn cũng tùy ý giới thiệu mình một chút, sau đó chậm rãi nói: "Quan hệ giữa tôi và cô ấy, chuyện này thứ lỗi cho tôi không thể nói cho ông biết, tuy nhiên tôi hình như nghe nói con gái của các người cho là các người ép cô ấy phải đi, không biết có chuyện này hay không?"
"Ôi." Nghe được lời Vương Phong nói, hai vợ chồng đều thở dài, con gái không ngờ lại bỏ chạy, đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ qua, tuy nói Tử Sa bình thường tương đối bướng bỉnh, nhưng cô cũng đi mấy tháng hoàn toàn không có tin tức, bọn họ không lo lắng mới là chuyện lạ.
Bây giờ nghe nói Vương Phong, cho dù trong lòng bọn họ hối hận, nhưng hiểu rõ, sợ rằng người trẻ tuổi trước mắt này thật sự biết tin tức con gái bảo bối của bọn họ.
"Không sai, là chúng tôi ép nó đi, chỉ là hiện tại đã lâu như vậy, trong lòng hai người chúng tôi cũng sớm đã hối hận, nếu như biết con bé sẽ rời nhà trốn đi, chúng tôi trước đây tuyệt đối không dám làm như vậy, đều là lỗi của chúng tôi, ôi!" Tử Thiệu Minh thở dài một cái nói.
Giờ phút này, trên người hắn lại không có chút uy nghiêm nào, chỉ có sự quan tâm của một người cha bình thường đối với con gái của mình, cô con gái vẫn luôn là bảo bối trong lòng bàn tay bọn họ, từ nhỏ đều được bọn họ vô cùng thương yêu, chỉ sợ cô ở bên ngoài bị chút tổn thương gì.
Chính là bởi vì nguyên nhân như vậy, con gái của bọn bọ mới có thể sinh ra tính từ nhỏ điêu ngoa tùy hứng, chuyện rời nhà trốn đi mấy tháng không trở lại như vậy cũng làm được.
Lại nói tiếp, vẫn là bọn họ ép Tử Sa quá đáng, đồng thời từ nhỏ không biết cách dạy dỗ, nếu như sớm biết cô không muốn kết hôn, bọn họ sẽ không thu xếp chuyện hôn sự này.
Hiện tại thì hay rồi, chuyện bọn họ hứa hẹn với người khác không có cách nào thực hiện, ngay cả con gái cũng không biết chạy đi đâu.
Thành phố Quỳnh Dao, bọn họ gần như đều đã tìm một lượt, hoàn toàn không có tin tức của Tử Sa, ngay cả cảnh sát hỗ trợ cũng không tìm được người, cô giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nếu như không phải lần trước Tử Sa hỏi bọn họ tiền, bọn họ cũng sắp cho rằng con gái của mình có phải đã phát sinh chuyện gì không hay.
"Các người là lấy vấn đề của mình, ép người khác làm chuyện người ta không thích làm, nếu như là tôi, tôi cũng sẽ đi." Vương Phong mở miệng, căn bản không nể tình.
"Chúng tôi đã nhận ra được sai lầm của mình, nếu như cậu biết tin tức con gái của tôi, mong cậu hãy nói cho chúng tôi biết một chút, chúng tôi vô cùng lo lắng cho con bé, cũng rất nhớ nó." Lúc này, mẹ của Tử Sa mở miệng, vẻ mặt lo âu.
Đương nhiên, bọn họ có phải thật sự lo lắng con gái của mình hay không, Vương Phong liếc mắt lại có thể nhìn ra, cho dù Vương Phong cũng phản cảm với chuyện ép duyên, chỉ là bọn họ làm như vậy cũng vì muốn tốt cho con gái mình, hơn nữa Vương Phong thấy bọn họ bây giờ hình như cũng thật sự ý thức được sai lầm của mình, cho nên sau khi trầm ngâm một hồi, hắn mới chậm rãi nói: "Thành thật mà nói, bởi vì con gái ông, tôi sẽ không nói ra chỗ cô ấy đang ở cho ông biết được, tuy nhiên tôi có thể gọi điện thoại cho các người."
Trong khi nói chuyện, Vương Phong lấy điện thoại di động của mình ra, bất kể nói thế nào, hai người trước mắt này cũng là cha mẹ của Tử Sa, Tử Sa không thể cứ giằng co mãi với bọn họ như vậy được, nếu có khả năng, Vương Phong ngược lại hi vọng quan hệ của bọn họ có thể hòa hoãn một chút.
Cha mẹ là người thân thiết nhất của con cái ở trên đời này, tục ngữ nói rất hay, không có thù hận nào không thể hóa giải được, hơn nữa chuyện này của bọn họ vẫn chưa tính là thù hận gì.
"Vậy cám ơn cậu." Nghe được lời Vương Phong nói sẽ gọi điện thoại giúp bọn họ, vợ chồng Tử Thiệu Minh cũng vô cùng kích động.
Từ lần trước Tử Sa gọi điện thoại tới đòi tiền bọn họ, số này đều ở trạng thái hoạt động, hiển nhiên không có người sử dụng.
Cho nên từ đó về sau, bọn họ cũng không liên lạc được với con gái của mình, càng không biết cô ở chỗ nào.
Cho dù không nhìn thấy được con gái, nhưng nếu như có thể nghe được giọng nói của cô, đối với hai người bọn họ cũng một niềm vui lớn.
Bởi vì bây giờ bọn họ chỉ cần con gái của mình còn bình an vô sự là tốt rồi.
Điện thoại vừa gọi đi, bên kia truyền đến giọng nói ngọt muốn chết người của Tử Sa: "Ông xã, thế nào lại nhớ gọi điện thoại cho em vậy? Có phải là nhớ em hay không?"