Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 235: Bị xa lánh



Đây là đặc quyền của lực lượng Long Hồn, có thể đè chết một đám người.

"Chú Đường, trước đó cháu nghe người khác nói hiện tại trong thành phố có một số lượng lớn sát thủ Đảo quốc tràn vào, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Lại nói tiếp, chuyện này có liên quan rất lớn tới cháu, đi thôi, chúng ta tiến vào trong Cục cảnh sát lại nói tiếp." Đường Quốc Quang mở miệng, dẫn theo Vương Phong tiến vào phòng làm việc của hắn. 

"Chú Đường, thế nào lại có liên quan đến cháu, lẽ nào bọn họ là tới giết cháu hay sao?" Ở trong phòng làm việc, Vương Phong trực tiếp mở miệng hỏi.

"Không sai." Đường Quốc Quang gật đầu, sau đó nói: "Cháu còn nhớ rõ lần trước cháu giết chết Hoa Long chứ?"

"Chẳng lẽ những sát thủ này là do cha hắn tìm tới sao?" Sau khi nghe Đường Quốc Quang nhắc nhở như thế, Vương Phong lập tức lại phản ứng được. 

Lần trước, vừa lúc Hoa Long ở đây, cho nên Vương Phong cũng tiện thể xử lý xong, người này dù sao chính là một lòng muốn giết hắn, thậm chí ở thời điểm Vương Phong bắt đầu tu hành, người này đã từng sai người qua ám sát hắn, mặc dù không có thành công, nhưng Vương Phong cũng bị thương không phải sao?

Cũng chính bởi vì hiện tại mình ngày càng mạnh hơn, bằng không, mình có lẽ đã sớm bị Hoa Long này hại chết.

Đối với người trong lòng có ý định gây rối với mình, Vương Phong tất nhiên sẽ không bỏ qua, bởi vì giữ lại người như vậy chính là tai họa đối với mình, không chừng một ngày nào đó, người này lại sẽ ở sau lưng đâm anh một đao. 

"Đúng vậy, cháu giết con trai duy nhất của hắn, hắn có thể không điên cuồng sao? Hơn nữa Vương Phong vì sao cháu lại muốn giết chết Hoa Long, hắn muốn giết cháu, anh có thể dùng thủ đoạn theo pháp luật đi đối phó với hắn, hắn cố ý mưu sát người, chỉ riêng với tội danh này cũng đủ để cho hắn gặp họa phải ngồi ở trong tù, cháu cũng không nhất thiết phải giết chết hắn chứ?"

"Ha hả, chú Đường chú cho rằng pháp luật của quốc gia chúng ta thật sự có tác dụng sao? Có thể đối với người bình thường, đó là khu vực mìn không có thể đụng vào được, nhưng nếu như người như Hoa Long tiến vào trong đó, cháu tin tưởng không cần đến mấy năm hắn lại có thể từ bên trong đi ra, phải biết rằng ở trong xã hội này, có tiền lại có thể sai khiến được cả ma quỷ hỗ trợ mình."

Lời Vương Phong nói cũng không phải là không có đạo lý, ở thành phố Trúc Hải, hiện tại hắn lại là cái cây vững chắc, nhưng ở nơi khác, quỷ mới biết được Vương Phong hắn là ai, cho nên nếu như cha của Hoa Long bỏ tiền thuê người khác thay thế, Hoa Long đi ra còn không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao. 

Thứ tiền này, ai cũng sẽ không ghét bỏ, bằng không trong xã hội cũng sẽ không xuất hiện các hiện tượng tham ô nhận hối lộ như vậy.

Pháp luật đều sử dụng để khống chế người bình thường, lãnh đạo cao cấp thật sự, cho dù là vượt lên trên pháp luật lại có thể làm thế nào?

Lại cường đại giống như tu sĩ vậy, anh dùng luật đi nói chuyện với hắn sao? Đây chẳng phải là chịu chết sao? 

"Cháu nói cũng đúng.”

Đối với lời Vương Phong nói, Đường Quốc Quang cũng đồng ý, hắn làm việc ở trong hệ thống này, hắn tất nhiên biết rất nhiều có chuyện mờ ám không muốn cho người khác biết.

Chỉ là rất nhiều chuyện đều bị ngầm đồng ý, hắn cũng không có năng lực đi thay đổi. 

"Tuy nhiên chú vẫn phải nhắc nhở một chút, cháu vẫn phải ở bên trong phạm vi bọn chú có thể bảo vệ, bởi vì tổ chức sát thủ lần này tới lại rất lợi hại, nghe nói là xuất động toàn bộ thành viên, chí ít cũng có nhiều người như vậy." Đường Quốc Quang nói xong, đưa ra năm ngón tay của mình.

"Nhiều như vậy sao?" Nhìn thấy được ngón tay của hắn, Vương Phong cảm thấy kinh hãi, nói: "Không phải chỉ điều tra ra được hơn hai mươi người thôi sao? Thế nào thoáng cái lại xuất hiện thêm nhiều như vậy."

"Ha hả, hơn hai mươi người chỉ là kết quả điều tra ban đầu của chúng ta, hiện tại chú chắc hẳn số người của bọn họ sợ rằng không chỉ năm mươi thôi đâu, toàn bộ tổ chức sát thủ dốc hết toàn bộ lực lượng, cho nên chú mới bất đắc dĩ phải cầu cứu về phía quân khu." 

"Cha của Hoa Long sợ rằng điên rồi, không ngờ thuê nhiều người như vậy tới đây." Vương Phong hít vào một hơi khí lạnh nói.

Mời sát thủ giết người, giá đều cao như vậy, hơn nữa lấy thân phận của Vương Phong hiện nay, đó chắc hẳn là số tiền vô cùng lớn, cha của Hoa Long thậm chí dời cả một tổ chức sát thủ đến thành phố Trúc Hải, hắn không phải là uống nhầm thuốc chứ?

"Cháu nói không sai, lão già kia thật sự điên rồi, hắn đã gán tập tất cả đoàn của hắn cho ngân hàng, nói cách khác hắn chí ít tốn mấy trăm tỷ dùng để giết cháu." Đường Quốc Quang mở miệng, hắn cũng không nhịn được chắt lưỡi. 

Ở trong lịch sử Trung Quốc, sử dụng mấy trăm tỷ dùng để giết người, vậy cũng là là sáng tạo ra kỷ lục lịch sử.

"Mẹ nó." Nghe được Đường Quốc Quang nói vậy, Vương Phong lại trực tiếp lớn tiếng mắng lên, vì giết mình, tốn mấy trăm tỷ, thậm chí ngay cả tập đoàn cũng mang ra thế chấp, xem bộ dáng này Hoa Phong đã hận không thể lập tức giết chết mình rồi.

Táng gia bại sản cũng phải thuê tất cả một tổ chức sát thủ của quốc gia khác tới đây, lại chỉ vì giết giết chết một mình mình, đây không phải là điên nữa, mà là hoàn toàn mất trí rồi. 

"Lão già Hoa Phong kia đâu?"

"Cái này chúng ta hiện nay vẫn đang điều tra, tuy nhiên hắn biết bản thân hắn làm ra chuyện gì, cho nên từ lúc những sát thủ này còn chưa có lên đất liền, hắn đã chạy mất, hiện tại còn không biết hắn ở chỗ nào." Đường Quốc Quang mở miệng, hắn cũng cảm giác chuyện này có phần vướng tay vướng chân.

Mười mấy sát thủ đồng loạt ra tay, điều này ở trong gần mấy chục năm lịch sử của Trung Quốc cũng thuộc về vụ án lớn tuyệt đỉnh, hơn nữa bởi vì chuyện này quan trọng, cho nên bọn họ cũng sớm báo cáo lên trên, hy vọng có thể nhận được viện trợ. 

"Muốn giết chết cháu, còn muốn chạy, chờ cháu bắt được hắn lại phải tự tay giết hắn mới được." Vương Phong oán hận mở miệng nói.

Tốn mấy trăm tỷ chỉ để tới giết mình, Vương Phong không có khả năng không chấn động, mà hiện tại tất cả tài sản của hắn cộng lại còn xa mới đạt được tới trình độ như vậy, Hoa Phong này vì báo thù đã nhập ma rồi.

"Đi thôi, chú chắc đại lão của quân khu cũng sắp tới rồi, chúng ta vẫn ra đi nghênh đón một chút thì tốt hơn." Lúc này, Đường Quốc Quang liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay trên cánh tay của mình nói. 

"Được rồi." Biết chuyện lần này thật sự quá lớn, Vương Phong cũng không có tính sẽ một người cứng rắn chống lại.

Đây là một đoàn sát thủ, không có khả năng là một đám côn đồ, xảy ra bất kỳ sai lầm nào, hắn cũng có thể lật thuyền trong mương, không có tên côn đồ nào có khả năng so sánh với thân thủ của sát thủ.

Khi hai người Vương Phong từ trong cục đi ra, bên ngoài quả nhiên đã số lượng lớn xe jeep đõ lại, có mấy sĩ quan từ trên xe đi xuống. 

"Tề đoàn trưởng, thật ngại quá, chúng tôi nhận được thông báo quá muộn, các anh đi đường có mệt không?" Đi tới trước mặt những người này, Đường Quốc Quang lộ ra vẻ mặt khách khí nói.

Dù sao cũng là mời người khác tới hỗ trợ, hắn đương nhiên phải khách khí một chút.

"Không có việc gì, dù sao anh cũng có chuyện bận, đi thôi, đi vào trong lại nói tiếp, sau đó sẽ tính toán vạch ra kế hoạch tiếp theo." Người trung niên được gọi là Tề đoàn trưởng mở miệng, sau đó hắn sải bước tiến vào bên trong tòa nahf. 

Khi đi lướt qua bên cạnh Vương Phong, hắn còn cố ý nhìn Vương Phong vài lần, ở nơi đây, mọi người không phải mặc đồ rằn ri thì chính là mặc cảnh phục, lại chỉ óc một mình Vương Phong mặc âu phục giày da, đương nhiên chói mắt.

"Sao? Hắn thế nào cũng đi theo vào? Hắn là ai vậy?" Khi những người ở đây lần lượt đi vào phòng họp, có một sĩ quan quân khu nhìn thấy được Vương Phong, giọng nói không vui hỏi.

Bọn họ cần nói chuyện cơ mật, làm sao có thể cho phép người bên ngoài tới nghe? 

"Là như vậy, hắn chính là nhân vật chính trong sự kiện ám sát của chúng ta lần này, những sát thủ kia chính là đặc biệt tới để giết hắn." Đường Quốc Quang vội vàng giải thích, sau đó dẫn theo Vương Phong cùng tiến đến.

Bên trong phòng họp đã có không ít người còn đang kịch liệt bàn luận gì đó, khi nhìn thấy được đám người Vương Phong tiến vào, bọn họ cũng đều dừng bàn luận, đồng thời nhường ra vị trí của mình.

"Vương Phong, em không sao chứ?" Lúc này, Diêu Thành vọt tới trước mặt Vương Phong, ân cần hỏi han. 

Lần này, mười mấy sát thủ muốn tới ám sát Vương Phong, Diêu Thành đã phái người lặng lẽ bảo vệ đám người Bối Vân Tuyết, chỉ còn thiếu Vương Phong vẫn chưa về.

"Anh xem bộ dáng tôi thế này có giống như có chuyện gì không?" Vương Phong mở miệng, ngược lại khiến cho Diêu Thành cảm thấy giật mình.

Sống ở nơi không biết biết, có người có thể chân thành quan tâm tới mình, quả nhiên là phúc khí. 

"Không có việc gì là tốt nhất, lần này anh thật sự rất lo lắng cho em, Hoa Phong đã điên rồi, em phải cẩn thận một chút."

"Không có việc gì, lấy thân thủ của em, cho dù sát thủ tới cũng không có thể đối phó được em, các anh ra ngoài phá án mới phải cẩn thận một chút."

"Anh cũng không cần em tới lo lắng, bọn anh đều có súng lục, nếu như thấy tình thế không ổn, cùng lắm thì nổ súng giải quyết vấn đề là được." 

"Đúng rồi, súng đâu?" Lúc này, Diêu Thành giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi.

"Súng gì?" Nghe được lời của hắn nói, trên gương mặt Vương Phong đầy vẻ nghi ngờ.

"Chính là súng bộ đội của em phát cho em đấy." Thấy Vương Phong nghi ngờ, trên gương mặt Diêu Thành cũng đầy vẻ nghi ngờ. 

Chuyện Vương Phong tiến vào lực lượng của Long Hồn, toàn bộ lãnh đạo cao cấp của thành phố Trúc Hải gần như đã biết, cho nên Vương Phong làm sao có thể không có súng được?

"Em làm gì có khẩu súng nào, bọn họ không có đưa cho em." Vương Phong mở miệng, hắn cũng cảm giác được trên gương mặt đầy vạch đen.

Hiện tại hắn đúng là có giấy chứng nhận được sử dụng súng, nhưng lực lượng của Long Hồn lại thật sự không có phát súng cho hắn, nếu như không phải hiện tại Diêu Thành nhắc tới, Vương Phong có lẽ sẽ không nghĩ đến. 

Má nó, chuyện này cũng quá hãm hại đi, không ngờ mình lại quên mất điều này.

"Anh... anh thật sự phục em." Tiến vào lực lượng quân đội đứng đầu như Long Hồn, hắn thậm chí ngay cả một khẩu súng cũng không có, người này cũng quá cực phẩm đi?

Lẽ nào lực lượng của Long Hồn đã túng quẫn đến mức như vậy sao? Đội viên ngay cả một khẩu súng cũng không được phát. 

Không phát súng nhưng lại phát giấy chứng nhận được sử dụng súng, làm vậy không phải là chuyện dư thừa sao?

"Thôi đi, chuyện này chúng ta chờ sau này rồi hãy nói, hiện tại phải thảo luận ra tới một phương án trước dã." Diêu Thành mở miệng, sau đó lôi kéo Vương Phong lại ngồi ở bên cạnh hắn.

"Chúng ta bây giờ cần bàn chuyện cơ mật quân sự, không cho phép người ngoài ở bên cạnh, người nào đó chắc hẳn không nghe hiểu lời tôi nói hay sao?" Lại ở thời điểm Vương Phong mới ngồi xuống, bỗng nhiên có một sĩ quan quân khu nói với giọng không thiện cảm. 

Tất cả mọi người ở đây đều mặc đồng phục cảnh sát, ngay cả đám người Diêu Thành không ở trong hệ thống cảnh sát cũng đã đổi thành đồng phục, nhưng chỉ có một mình Vương Phong vẫn mặc âu phục, cho nên người này nói ai, thoáng cái mọi người đều sẽ biết.

"Anh là nói tôi sao?" Nghe được người này nói vậy, Vương Phong thản nhiên mở miệng nói.

"Đúng, tôi nói chính là anh, chuyện chúng tôi cần nói anh không cần phải biết, anh chỉ cần ở bên ngoài chờ kết quả của chúng tôi là được." Người sĩ quan này mở miệng nói, hoàn toàn không có để Vương Phong vào trong mắt, giọng điệu của hắn cũng quá kiêu ngạo. 

"Nếu như tôi không đi ra,  có phải anh sẽ mạnh mẽ ép tôi đi ra ngoài hay không?" Để cho người ta liên tiếp hét mình hai lần, tính tình hung bạo của Vương Phong cũng không nhịn được lại nổi lên.

Chỉ là một sĩ quan nhỏ nhỏ mà đã kiêu ngạo thành bộ dáng như vậy, lớn hơn còn phải thế nào nữa?

Trước đó hắn không có nổi giận, cũng là bởi vì những người này dù sao cũng là người của quân khu, bọn họ ít nhiều gì cũng là người làm ra cống hiến cho quốc gia, cho nên Vương Phong xem như không nghe thấy là được, chỉ là hiện tại người này không ngờ còn đẩy họng súng tới trên người của hắn, bảo hắn còn có thể nhịn được nữa sao? 

Vương Phong luôn luôn không phải là người chịu để người khác khi dễ, cho nên giờ phút này thái độ của hắn cũng trở nên mạnh mẽ cứng rắn.

"Tất cả đều nói ít lại một chút." Nhìn thấy được cấp dưới của mình không ngờ lại đi tranh cãi ầm ĩ với một người bình thường ĩ, Tề đoàn trưởng kia cũng khẽ nhíu mày nói.

"Vâng." Đoàn trưởng ra lệnh, người sĩ quan này không thể không nghe, cho nên hắn hung hăng trừng mắt với Vương Phong, lúc này mới ngồi xuống vị trí của mình. 

"Vị tiên sinh này, chuyện chúng tôi cần nói thật sự thuộc về cơ mật nội bộ, không thể truyền ra ngoài, cho nên vẫn mong cậu ở bên ngoài chờ chúng tôi một lát, chúng tôi khẳng định có thể bảo vệ tốt cho cậu, cậu không cần lo lắng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.