Ngày hôm sau, trong sự miễn cưỡng của Bối Vân Tuyết, Vương Phong cùng cô rời bệnh viện, trải qua đêm nghỉ ngơi vừa rồi, vết thương của Vương Phong tuy vẫn hơi đau nhưng đã không còn cản trở hoạt động của hắn nữa.
Để một người phụ nữ chân yếu tay mềm như Bối Vân Tuyết mỗi ngày đều bận rộn khiến cho Vương Phong không nỡ.
Đã trở thành cố vấn trưởng của Châu báu Bối thị thì hắn muốn gánh vác trách nhiệm của bản thân.
Sáng hôm nay, Hạ Tiểu Mỹ cũng vào bệnh viện từ sớm, chỉ là lúc cô đi vào phòng bệnh của Vương Phong thì nhìn thấy chăn đệm bên trong được xếp gọn gàng, cô vội vàng gọi một đồng nghiệp lại hỏi mới biết Vương Phong đã xuất viện.
Tên Vương Phong này, toàn thân đều bị thương, vậy mà chỉ ở đây một ngày đã xuất viện, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa à? Nghĩ tới đó mặt cô đã hơi khó coi, thấp giọng chửi một câu tên khốn rồi mới quay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến việc không có ai cãi nhau cùng với mình, trong lòng cô có chút trống trải, dù sao Vương Phong cũng đã bị mình gọi là chồng, vậy mà không nói một tiếng đã đi mất, ngay cả chào cũng chẳng chào, thật khiến người ta bực bội.
Ngồi trên chiếc Audi TT của Bối Vân Tuyết, hai người Vương Phong rất nhanh đã đến Châu báu Bối thị.
Vị trí địa lý của Châu báu Bối thị cực kì đẹp, ở ngay khu vực xa xỉ của thành phố Trúc Hải, nghe nói tiền thuê một năm của mỗi cửa hàng lên tới mười triệu, thật sự là muôn phần quý hơn vàng.
Tuy nhiên chính bởi vì nơi này có vị trí địa lý tốt, người tới lui rất nhiều, làm ăn cũng tốt, khiến cho nhiều người làm ăn dù có đập vỡ đầu nhau vẫn muốn có được chỗ ở đây.
Cửa hàng châu báu đã mở cửa bắt đầu bán, nhìn thấy Bối Vân Tuyết đến hai nhân viên bảo vệ ở cửa nhanh chóng chào đón nhưng ngay khi bọn họ nhìn thấy Bối Vân Tuyết đi cạnh Vương Phong thì lại liếc mắt nhìn nhau, âm thầm tự suy đoán thân phận của Vương Phong.
Tên Vương Phong này đi xe của cô chủ tới vậy chắc chắn quan hệ của họ không bình thường.
"Tất cả mọi người dừng việc đang làm lại, tôi muốn thông báo một việc." Đi vào bên trong cửa hàng, Bối Vân Tuyết lạnh nhạt mở miệng.
Hình ảnh này có thể đối với Vương Phong là rất khác biệt nhưng trong mắt các nhân viên, Bối Vân Tuyết là điển hình của mẫu người lạnh lùng, không ai tới gần cô được.
Cho nên lúc bọn họ đi đến, thật ra toàn bộ ánh mắt đều nhìn Vương Phong, nghĩ xem người đàn ông này rốt cuộc là ai mà có thể đi cùng cô chủ như vậy.
Đặc biệt là mấy nhân viên nam lại càng nhìn Vương Phong với ánh mắt không mấy thân thiện, có lẽ đã xem hắn như là kẻ địch.
Bối Vân Tuyết trong mắt bọn hắn là một nữ thần không thể xâm phạm, tuy bọn họ không tới gần cô được nhưng nhìn thấy người đàn ông khác tiếp cận cô, bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Chị Tuyết, có chuyện gì thì trực tiếp thông báo đi, chúng em đều đang bận rộn với công việc đây." Lúc này, một người phụ nữ trẻ đẹp mở miệng nói, đây là quản lý của cửa hàng.
Cô gái này là Ngô Giai Di, là nhân tài ở nước ngoài về đây quản lý, doanh số của Châu báu Bối thị có thể duy trì và từng bước đi lên thì công lao của cô không thể bỏ qua được.
Mặt ngoài thì cô là quản lý cửa hàng nhưng bản thân cô và Bối Vân Tuyết cũng có quan hệ rất tốt cho nên lúc này cô cũng đang dùng ánh mắt lạ lẫm quan sát Vương Phong, cứ như đang nhìn thứ gì hiếm lạ lắm vậy.
Cảm nhận được ánh mắt này, Vương Phong không chịu yếu thế mà trừng mắt lại.
Chưa kể ánh mắt của hắn so với ánh mắt của Ngô Giai Di còn sắc bén hơn rất nhiều, Vương Phong dùng năng lực nhìn xuyên, sau đó hắn thấy cảnh làm cho hắn muốn phun máu.
Ngô Giai Di này đúng là người phụ nữ "ngon", dáng người như ma như quỷ, hai chân thon dài, đúng là khiến người ta muốn phạm tội. Thật tội lỗi, bộ ngực to, săn chắc và trắng muốt càng khiến Vương Phong thèm thuồng đó là người phụ nữ này lại là một con hổ trắng (1).
Để tránh phun máu trước mặt mọi người, Vương Phong vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, vờ như chưa nhìn thấy gì.
Nhưng trong lòng hắn lại nói thầm, phụ nữ sinh ra đã không có lông là cực kì hiếm thấy, không ngờ hắn lại gặp được, hơn nữa, người phụ nữ này lại rất xinh đẹp.
"Hiện tại tôi muốn giới thiệu với mọi người một chút, người bên cạnh tôi là cố vấn trưởng hôm qua tôi đã nhắc với mọi người, sau này chúng ta là đồng nghiệp mọi người làm quen một chút."
"Cái gì?"
Nghe được lời Bối Vân Tuyết nói, gần như tất cả mọi người trong tiệm đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn Vương Phong, ánh mắt kia dường như đang nói người đàn ông này này, sao có thể là cố vấn trưởng?
Muốn trở thành cố vấn trang sức, đầu tiên điều quan trọng nhất chính là tư chất mà người có tư chất phần lớn đều là người lớn tuổi, làm sao có thể là tên Vương Phong trẻ tuổi này được.
Điều này thật vô nghĩa.
Người này chắc không phải là người thân của Bối Vân Tuyết chứ?
Trong lòng bọn họ, không thể không xuất hiện ý nghĩ này.
Nghĩ đến việc ý nghĩ này có thể là thật, ánh mắt bọn họ nhìn Vương Phong liền trở thành xem thường, một gã đàn ông lại nhờ vào quan hệ để đến đây ngồi không hưởng lợi mà không sợ bị mất mặt.
Không để ý đến ánh mắt xem thường của bọn họ, Vương Phong mỉm cười rồi nói: "Chào mọi người, tôi tên là Vương Phong, sau này chúng ta sẽ là người cùng một nhà, mong được mọi người quan tâm."
Nói xong Vương Phong còn cúi chào bọn họ một cái nhưng lại khiến bọn họ xôn xao bĩu môi.
"À, quên nói cho mọi người biết, những khối đá khuya hôm trước chở đến đây toàn bộ đều là cậu ta tự chọn, cho nên nếu như mọi người có điều gì không hiểu có thể đến hỏi thăm cậu ta." Lúc này Bối Vân Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói, khiến bọn họ trừng to mắt giống như gặp quỷ.
Việc những khối đá hôm trước chở về lấy ra được rất nhiều phỉ thúy, bọn họ làm nhân viên ở Châu báu Bối thị sao lại không biết được, chỉ là bọn họ không thể ngờ những khối đá này toàn bộ đều là do tên Vương Phong này chọn?
Hắn không phải là mèo mù vớ phải cá rán chứ?
Đứng bên cạnh Bối Vân Tuyết, sắc mặt Vương Phong có phần hơi đau khổ, những người trước mặt đối với đá quý chắc chắn hiểu biết hơn hắn nhiều, bây giờ Bối Vân Tuyết lại bảo bọn họ tới hỏi ý kiến mình, đây không phải làm khó hắn à?
Trình độ gà mờ thì làm sao chỉ bảo được bọn họ, đổi ngược thân phận lại thì còn tạm được.
"Ha ha, người anh em Vương Phong, tôi tên Trương Đại Hãn, hôm nay chúng ta là đồng nghiệp quan tâm tôi nhiều hơn chút nhé." Ngay lúc tất cả mọi người đang sững sờ, từ một bên khác, một người bảo vệ dáng dấp chất phác trung thực tiến lên một bước, nắm lấy tay Vương Phong, thân thiết nói.
Người bảo vệ này là một trong những người giữ cửa trước trước đó, nhìn hắn có tướng mạo trung thực nhưng từ cách hắn nắm chặt tay mình đến cách hắn quan sát, Vương Phong không khó để nhìn ra tên Trương Đại Hãn này thực ra là một người luyện võ.
Bởi vì trên tay hắn toàn bộ đều là vết chai, người bình thường thật không phải là đối thủ của hắn.
"Không có gì, biết đâu sau này tôi vẫn phải nhờ anh chú ý tôi đấy." Vương Phong khách sáo một câu, sau đó buông tay Trương Đại Hãn.
"Được, Vương Phong cậu đi theo tôi, bây giờ thợ gia công đá không đủ, cậu đến thế chỗ đi." Bối Vân Tuyết bảo rồi kéo Vương Phong đi vào bên trong cửa hàng.
Phía sau cửa hàng là một cái kho lớn, toàn bộ nguyên thạch hôm trước Vương Phong mua đều được chuyển đến đây.
Bởi vì tách đá là một quá trình khá dài cho nên ba người thợ tách đá là không đủ, muốn tách xong cả trăm khối nguyên thạch không biết phải bao lâu nữa.
Ba người thợ tách đá lúc này đang tập trung tinh thần mài đá, suốt cả ngày hôm qua, bọn họ đã hiểu rõ những khối nguyên thạch trước mắt toàn bộ đều có chứa phỉ thúy.
Cho nên bọn họ làm việc cực kỳ cẩn thận, không dám để xảy ra chút sai sót nào, vì giá trị của phỉ thúy cực cao, lỡ hư hao một khối thì đem bọn họ bán đi cũng không đủ trả.
Cầm lấy công cụ gia công, Vương Phong bắt đầu cắt đá, hắn cắt đá không chậm như thợ tách đá, hắn cắt mà không phải mài.
Nếu mài thì một ngày mài đến đêm tin rằng hắn cũng chẳng gia công được mấy khối.
Cho nên hắn dùng năng lực nhìn xuyên cắt xuống một nhát.
Hắn cắt rất chuẩn, dọc theo đường biên của phỉ thúy mà cắt một nhát cứ như vậy cắt hết bốn phía, giảm được rất nhiều thời gian.
Đứng bên cạnh Vương Phong, Bối Vân Tuyết nhìn Vương Phong cắt đá như vậy cũng giật mình, trong lòng giật nảy một cái, nếu không phải nhìn thấy mỗi lần Vương Phong cắt đều không hư hao phỉ thúy thì tim cô cũng muốn rơi ra ngoài.
"Chị Tuyết, những khối nguyên thạch này tôi chỉ cắt thôi, còn về phần mài đá, công việc tinh tế thế này thì chị giao cho thợ làm đi." Vương Phong mở miệng, bình tĩnh nói.
"Được." Nhìn thấy Vương Phong có kỹ thuật cắt đá cao siêu như vậy, Bối Vân Tuyết cũng biết hắn rất giỏi, nhanh chóng gật đầu.
Cắt liên tục gần năm khối nguyên thạch, Vương Phong đều cắt một nhát là phỉ thúy liền lộ ra, một chút sơ suất cũng không có, hầu như chỉ có cắt và cắt.
Kỹ thuật cắt đá này sớm đã khiến ba thợ tách đá ở đây ngạc nhiên đến mức tròng mắt sắp rớt xuống đất, từ lúc bọn họ bắt đầu cái nghề này đến nay lâu như vậy chưa bao giờ thấy được kỹ thuật cắt đá chuẩn xác như Vương Phong.
Chỉ sợ là các thợ tách đá bậc thầy cũng không đạt được trình độ này đâu?
Thời gian cắt đá vốn rất dài, vận dụng năng lực nhìn xuyên thấu một thời gian dài Vương Phong cũng có cảm giác mình liên tục bị choáng váng, nhiều lần hắn suýt cắt lệch.
Năng lực nhìn xuyên thấu chắc chắn rất mạnh nhưng nếu như sử dụng trong thời gian dài thì Vương Phong sẽ không chịu đựng nổi.
Bối Vân Tuyết đứng bên cạnh chẳng hề nói gì, chỉ lẳng lặng chống cằm, nhìn thấy Vương Phong đang cắt từng khối từng khối nguyên thạch, làm lộ ra đá phỉ thúy tinh xảo.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú của Vương Phong, Bối Vân Tuyết nhìn đến mức mê mẩn, người ta hay nói khi một người đàn ông toàn tâm toàn ý vùi đầu vào một công việc là lúc hấp dẫn nhất, câu nói đó hoàn toàn không sai.
Bối Vân Tuyết đã nhìn biết bao nhiêu người đàn ông nhưng cô chưa từng thấy trên người bất kỳ người đàn ông nào có sức quyến rũ độc đáo như Vương Phong.
Vương Phong tiếp tục cắt đá ròng rã hơn nửa ngày mà trong nửa ngày này Bối Vân Tuyết cũng luôn chăm chú ngắm Vương Phong, đến mức cả cánh tay tê dại lúc nào cô cũng không hay.
"Xong rồi, tôi đã cắt xong nguyên thạch." Vương Phong đứng dậy, cảm thấy choáng váng và hoa mắt, suýt chút đã té ngã.
Lần này hắn rất lao lực, hai mắt đỏ bừng, toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, có thể nói trước giờ hắn chưa từng cảm thấy mệt mỏi đến mức này.
"A, hai mắt của cậu?" Nhìn thấy Vương Phong đứng thẳng lên, Bối Vân Tuyết cũng bị giật mình tỉnh lại, trước đó cô luôn toàn tâm chú ý đến sự quyến rũ của Vương Phong, căn bản không hề để ý hai mắt Vương Phong đã đỏ ngầu như muốn chảy máu.
Dáng vẻ giống như người đã mười ngày rồi chưa ngủ.
"Tôi không sao, cô có chìa khóa biệt thự không? Tôi muốn về nghỉ ngơi một chút."
Cả nửa ngày, hắn sử dụng năng lực nhìn xuyên thấu liên tục, bây giờ có cảm giác toàn thân rất nhẹ nhàng, lúc nào cũng có thể nằm lăn ra đất.
Giờ thì thứ hắn cần là nghỉ ngơi.
(1) Hổ trắng: trong trường hợp này có nghĩa bóng ý chỉ người phụ nữ không có lông ở vùng kín.