"Cậu biết nấu ăn?" Bối Vân Tuyết nhìn Vương Phong với ánh mắt kì lạ, có chút nghi ngờ.
"Đương nhiên là biết rồi, một năm sau khi tốt nghiệp tôi ở một mình cũng học nấu được một vài món ăn ngon, lẽ nào chị không tin lời tôi nói sao?" Vương Phong cười nói.
"Không phải chứ?" Bối Vân Tuyết lắc đầu, sau đó mặt cô đỏ ửng lên: "Nhưng trong nhà tôi không có nguyên liệu."
Thực ra sau khi Vương Phong tới đây, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Bối Vân Tuyết vào bếp, đa phần là ăn bên ngoài rồi mới về.
"Không sao, chúng ta có thể đi ra ngoài mua đồ mà, tóm lại bữa ăn này cứ để tôi lo." Vương Phong vỗ ngực, cười đắc ý.
"Vậy cậu đợi tôi tắm một lát." Nói xong Bối Vân Tuyết chạy một mạch lên lầu.
Phụ nữ tắm chắc chắn sẽ tốn thời gian nhiều nhất, nhưng lần này Bối Vân Tuyết không để Vương Phong chờ lâu, chỉ mười phút sau cô đã tắm xong.
Dáng vẻ của Bối Vân Tuyết bây giờ rất xinh đẹp, đôi giày thủy tinh cao gót, chiếc đầm trắng tinh khôi để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, thực sự tuyệt đẹp.
Nhìn thấy cặp đùi thon dài lúc ẩn lúc hiện, Vương Phong suýt chảy cả nước dãi.
Tuy rằng Vương Phong đã rất quen với Bối Vân Tuyết nhưng lúc này cũng không thể kiềm chế được, có chút ngây người, Bối Vân Tuyết như mỹ nữ vậy, dù mặc cái gì cũng tôn lên được bộ đồ mà cô mặc.
"Chị Tuyết, chúng ta chỉ là ra ngoài mua thức ăn, không cần phải mặc đẹp như vậy chứ?" Vương Phong nói một cách khô khan.
"Cậu thì biết cái gì chứ, chúng ta nhanh đi thôi." Bối Vân Tuyết trừng mắt liếc nhìn Vương Phong, sau đó khoác tay Vương Phong một cách thân thiết.
Bị cô ấy đột nhiên khoác tay, Vương Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng nhưng chỉ ngẩn người một lát rồi hắn mới cười thầm đón nhận hành động thân mật của Bối Vân Tuyết.
Có như vậy cũng không hiểu được, đúng là đồ ngốc mà.
Bộ đồ Bối Vân Tuyết mặc hôm nay thực sự trẻ trung, tràn đầy sức sống giống như một thiên sứ, hơn nữa Vương Phong cũng hiểu được vì sao Bối Vân Tuyết lại đi tắm thay trang phục.
Lúc đi trên đường, hai người thực sự đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thậm chí lúc mới ra khỏi cổng số một Trúc Thành, nhân viên bảo vệ đang hút thuốc suýt chút nữa ngậm cả đầu thuốc vào miệng.
Trên đường, Bối Vân Tuyết luôn tràn đầy sức sống tỏ ra rất vui vẻ, Vương Phong thì ngược, hắn lại đã đón nhận không ít ánh mắt giết người.
Nhưng những ánh mắt ấy hắn không để ý bởi hắn biết đi cùng Bối Vân Tuyết ra ngoài sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải những tình huống như thế này, dù gì những người này cũng chỉ là ngưỡng mộ, đố kị cũng chẳng có tác dụng gì.
Rất nhanh thì hai người khoác tay thân mật cũng đến trung tâm thương mại, ở đây không giống như ở địa phương, dù là trời đã tối nhưng vẫn rất náo nhiệt.
"Dì ơi, cái này bán thế nào ạ?" Bối Vân Tuyết một tay quàng tay Vương Phong, tay kia cầm bó rau cần tây hỏi.
Nhìn thấy người mua rau là một cô gái xinh đẹp, gương mặt người bán rau nở nụ cười thân thiện nói: "Bán cho con bốn đồng một cân (1)."
"Hả, dì xem ba đồng rưỡi một cân được không ạ?" Bối Vân Tuyết nói khiến vị cô bán hàng sửng sốt, dường như có chút kì lạ: "Người này xem ra cũng không phải là người không có tiền."
Nhưng thấy Bối Vân Tuyết dẻo miệng như vậy, dì ấy cười nói: "Được, vậy ba đồng rưỡi."
Sau khi mua xong rau cần tây, Bối Vân Tuyết hớn hở xách túi rau trên tay.
Sau đó đa phần là Bối Vân Tuyết trả giá với những người bán hàng, thấy Vương Phong có chút thắc mắc: "Bối Vân Tuyết là người giàu có, tại sao lại để ý chút tiền cỏn con như vậy?"
Nhưng thấy Bối Vân Tuyết vui vẻ như vậy, hắn không đành nói ra nhưng trong lòng hơi khó chịu, chị Tuyết sau này chắc chắn là người phụ nữ đảm đang biết lo liệu việc nhà.
Người phụ nữ đảm đang như vậy, hắn nhất định sẽ không cho người khác cướp đi.
Nghĩ tới đây, Vương Phong cười thầm, cùng Bối Vân Tuyết trả giá với người bán hàng.
Đi lòng vòng quanh trung tâm thương mại nửa tiếng đồng hồ, hai người họ cuối cùng cũng đã mua xong đồ, chuẩn bị trở về.
"Chị Tuyết, không ngờ chị lại là một cao thủ trả giá." Vương Phong nói thế khiến Bối Vân Tuyết thẹn thùng.
"Cậu trả tiền, tôi đây không phải là sợ cậu không mang đủ tiền sao?" Bối Vân Tuyết đáp, sau đó dường như cảm thấy mình nói có chút mờ ám nên liền đỏ mặt cúi đầu xuống.
Trên đường trở về, hai người họ cứ thế đón nhận ánh mắt như trong lễ rửa tội của rất nhiều người, quả thực giống như thủ lĩnh đang duyệt binh.
Hơn nữa dáng vẻ hai người họ đang xách đồ giống như đôi vợ chồng son càng khiến cho nhiều người đố kỵ.
Đúng là đồ ăn ngon toàn để cho lợn ăn.
Đi tới cổng khu biệt thự, vốn dĩ muốn đi vào nhưng Vương Phong đột nhiên có cảm giác không an toàn từ phía xa nên quay đầu lại nhìn, hắn liền cảm thấy hoa mắt, dường như bị một màu đen bao trùm.
Nhưng đợi được lúc hắn dụi mắt thì lại không nhìn thấy gì.
"Không sao." Vương Phong lắc đầu nhìn chỗ lúc nãy, nhưng chỗ đó chẳng có vật gì.
Lắc lắc đầu, Vương Phong cho rằng mình đã hoa mắt, dù sao an ninh cổng số một Trúc Thành rất nghiêm ngặt, người ngoài muốn lẻn vào cũng không thể.
Người có thể sống ở đây không giàu có thì cũng có thân phận cao quý vì thế bảo vệ đi tuần cả ngày lẫn đêm, rất ít khi phát hiện có người ngoài lẻn vào.
"Đi thôi, chúng ta đi thôi." Không để ý đến ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên bảo vệ kia, Vương Phong khoác cánh tay mềm mại của Bối Vân Tuyết đi vào nhà.
Vương Phong trổ tài nấu nướng, hơn nữa nấu lại rất ngon, cuối cùng sau khi nhìn Vương Phong đặt món ăn cuối cùng xuống vừa mang từ trong bếp ra, cái miệng nhỏ nhắn của Bối Vân Tuyết sớm đã kinh ngạc biến thành hình chữ O.
"Những món này đều do cậu làm sao?" Bối Vân Tuyết không tin vào mắt mình hỏi Vương Phong.
"Ha ha, chị nếm thử trước xem thức ăn có ngon không?" Vương Phong cười và ngồi xuống.
"Vậy tôi thử nhé." Bối Vân Tuyết thích thú gắp một đũa rau cần tây cho vào miệng.
Chỉ là vẫn chưa đợi thức ăn trôi xuống thì bỗng nhiên rau cần tây trong miệng cô ấy bị phun hết ra ngoài đồng thời không ngừng dùng tay quạt đầu lưỡi, rất đáng yêu.
"Sao thế, không ngon à?" Dáng vẻ này của Bối Vân Tuyết khiến Vương Phong có chút kì lạ, hắn gắp lên một đũa rau.
Rau không có một chút gia vị mà rất cay.
"Rau này quá cay." Bối Vân Tuyết nói, mặt đã đỏ bừng.
"Khẩu vị của tôi thiên về món cay, tôi không biết chị không thích ăn cay, hay để tôi làm lại nhé?" Vương Phong nói, vẻ mặt áy náy.
"Không cần đâu, từ nhỏ người nhà tôi không cho tôi ăn cay vì thế những đồ ăn cay tôi đều không thích, cậu đợi một chút." Nói xong, Bối Vân Tuyết chạy lên phòng, rất nhanh đã cầm xuống một bình rượu vang xuống.
Nắp chai của bình rượu đã bị mở, người rất ít uống rượu như Vương Phong mà cũng ngửi được mùi thơm. Mùi vị của bình rượu này so với rượu trắng thực sự uống rất ngon.
Đương nhiên, hắn cũng cũng không biết được giá cả của bình rượu này, nếu như hắn biết được giá của bình rượu này phải mấy chục ngàn tệ, e rằng hắn sẽ không có ý nghĩ này.
Rượu ngon, người đẹp cũng có, bây giờ chỉ còn thiếu nến nữa thôi.
Nhưng mà ý nghĩ này Vương Phong không dám nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng.
Ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đẹp đỏ ửng, nhìn Vương Phong có chút si mê. Bối Vân Tuyết thực sự quá đẹp, dù nhìn ở góc độ nào Vương Phong đều chưa từng cảm thấy chán ghét, thậm chí hắn muốn nhìn Bối Vân Tuyết cả đời như vậy.
Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí ấy, quay về phòng Vương Phong cảm thấy đầu nặng trịch, hắn biết mình đã say.
Không thèm sửa soạn, cứ như vậy mà ngã lưng lên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau hắn vẫn dậy sớm như thường lệ, mặc dù đầu hơi nặng trịch nhưng đã tỉnh táo, cuộc đời hắn trước giờ chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.
Nhìn xuyên qua sang căn phòng của Bối Vân Tuyết, cô đã ra ngoài, hắn nhìn quanh phòng khách vẫn chưa thấy Bối Vân Tuyết trở về, cũng chưa mua đồ ăn sáng.
Theo thường lệ thì giờ này Bối Vân Tuyết đã trở về.
Lắc đầu kỳ quái, Vương Phong từ trong phòng mình đi ra ngoài nhưng vẫn chưa vào nhà vệ sinh thì ánh mắt hắn lướt nhanh tới mảnh giấy trên bàn.
"Ngủ ngon nhé, đợi tôi mua đồ ăn sáng về."
Chữ viết trên giấy viết rất đẹp, ở cuối là chữ kí của Bối Vân Tuyết, phía sau còn có hình mặt cười dễ thương.
Cảm giác được người khác cưng chiều thật thích, nghĩ tới đây gương mặt Vương Phong không giấu nổi nụ cười.
Nhưng nụ cười trên gương mặt hắn vẫn chưa dứt thì bỗng nhiên sắc mặt liền thay đổi.
Như thường lệ, Bối Vân Tuyết sớm đã quay về rồi mới đúng, hơn nữa còn viết cho hắn mảnh giấy này chắc là ra ngoài từ sớm.
Nếu như cô ấy chưa trở về cũng phải gọi điện cho hắn mới đúng.
Nghĩ tới đây, Vương Phong không cười nữa, vội vàng mở điện thoại gọi cho Bối Vân Tuyết.
Chuông điện thoại reo liên hồi nhưng không có ai bắt máy, từng tiếng chuông vang lên trong lòng Vương Phong càng thêm sốt ruột.
Gọi điện thoại hai lần liên tiếp nhưng không có người nghe, ngay cả rửa mặt hắn cũng không để ý liền mở cổng xông ra ngoài.
Hắn nhớ lại hôm qua lúc trở về thì cảm nhận được một cảm giác không an toàn. Sau khi luyện thuật tụ khí, cảm giác của hắn rất nhạy bén.
Nghĩ tới đây, Vương Phong thực sự hận không thể cho mình một cái tát, là vì bản thân hôm qua bị hạnh phúc làm cho mê muội mới không vận dụng năng lực nhìn thấu để xem thứ biến mất trong bóng tối rốt cuộc là gì.
Lúc này Vương Phong cảm thấy tim mình thắt lại.
Chị Tuyết, chị nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Vương Phong xuất hiện rất nhiều câu hỏi, sau đó hắn tới phòng an ninh.
"Chú ơi, chú có nhìn thấy cô gái đi cùng tôi hôm qua không?" May thay người trực là người mà Vương Phong đã gặp.
"Có thấy." Nhân viên bảo vệ mặc dù cảm thấy có chút kì lạ nhưng nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của Vương Phong liền nói sự thật.
"Cô ấy rời khu biệt thự từ lâu rồi sao?" Vương Phong hỏi, vẻ mặt rất khó coi.
"Khoảng ba mươi phút rồi." Nhân viên bảo vệ càng cảm thấy kì lạ nhưng không dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.