“Ba ngày nay cậu không tới, tôi lại tìm phiền não đến cho cậu rồi.” Bối Vân Tuyết nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của mình, nói.
“Yên tâm đi, việc này đã vây vào người tôi rồi.” Vương Phong gật đầu, sau đó không còn đề cập đến vấn đề này nữa.
“Vương Phong.” Đột nhiên khuôn mặt của Bối Vân Tuyết lộ ra nét căng thẳng, đang ngồi từ băng ghế lập tức đứng dậy.
“Sao thế?” Thuận theo hướng nhìn của Bối Vân Tuyết, Vương Phong từ từ quay lại nhìn. Nhìn thoáng một cái, hắn cũng có chút sững sờ vì tên ruồi nhặng hắn đuổi đi hơn mười phút trước bây giờ lại quay lại, hơn nữa còn dẫn theo cả đàn em, không ít hơn hai chục người kéo tới.
Một băng xã hội đen, tất cả đều đứng ở trước Châu báu Bối thị làm cho mọi người bên trong đều khiếp sợ.
“Không cần lo lắng, để tôi đi xử lý.” Trên mặt Vương Phong thoáng qua một nụ cười lạnh, sau đó đi về phía bên ngoài Châu báu Bối thị.
Người đàn ông này bị hắn đuổi đi thì đã thôi đi, bây giờ lại còn muốn quay lại trả thù. Hắn đã không sợ chết đến thế, vậy Vương Phong cũng đành tác thành cho hắn.
“Anh Phong?” Lúc Vương Phong vừa bước tới cửa Châu báu Bối thị thì đột nhiên người áo đen đứng ở đầu hàng lên tiếng, kinh ngạc đến làm rơi cả điếu thuốc lá ở trong tay xuống đất.
“Hử?” Nghe thấy tiếng của người đó, Vương Phong cũng ngơ ngác một chút, sau đó cũng hiểu ra chuyện gì.
“Anh Phong, sao lại là anh?” Người mặc áo đen này đi đến trước mặt của Vương Phong, khom lưng, bộ dạng vô cùng cung kính.
“Cậu là đàn em của anh Thiên?” Vương Phong nói, giọng điệu bình tĩnh.
“Dạ phải.” Người áo đen đó gật đầu, thái độ càng thêm cung kính. Vốn dĩ hắn có có chút hoài nghi về thân phận của Vương Phong, bây giờ lại không dám hoài nghi nữa.
Hắn ta chỉ là một tên đầu đảng nhỏ nhoi trong đám đàn em của Hà Thiên mà thôi, hắn cũng thấy qua bức ảnh của Vương Phong rồi nên lúc này mới có biểu hiện cung kính đến thế.
Đồng thời thì hắn cũng oán hận đứa em vợ của mình, khốn kiếp, nó kiếm chuyện với ai không kiếm, lại kiếm chuyện với Anh Phong, như thế không phải tự tìm lấy đường chết sao?
“Cậu với tên đó có quan hệ gì?” Vương Phong chỉ tay về hướng người đàn ông sớm đã bị dọa đến sắc mặt nhợt nhạt mà bình tĩnh hỏi.
“Người đó là em rể của tôi.” Mặc dù biết đứa em rể của mình đi đời nhà ma rồi nhưng người áo đen đó vẫn gắng gượng nói.
“Anh Phong, là nó không hiểu chuyện, em ở đây thay nó xin lỗi, hy vọng anh nể mặt của em...”
“Đợi đã.” Đột nhiên Vương Phong ngắt lời người đó, lạnh giọng nói: “Cậu hẳn là cho rằng mặt mũi cậu rất đáng giá?”
“Không đáng.” Người áo đen cuối đầu xuống, khuôn mặt nhục nhã hổ thẹn. Vào lúc đó, hắn thật sự hận chết đứa em rể của hắn, mẹ nó, gây ra chuyện lớn lại còn hại đến cả mình.
“Tên em rể của cậu thật không đơn giản.” Vương Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn còn có ý định muốn đánh người con gái của tôi, cậu nói xem nên xử lý thế nào?”
“Cái gì?” Nghe thấy lời nói của Vương Phong, tên mặc áo đen cũng bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi hột, hắn chỉ biết đứa em rể của mình bị người khác bắt nạt, hơn bị tổn thất hơn một triệu tệ.
Nhưng cái làm hắn không nghĩ đến chính là đứa em rể này lại còn có ý đánh cả người phụ nữ của Vương Phong, may mắn là không có chuyện đáng tiếc gì xảy ra, không thì hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Nghĩ đến đây, hắn cũng chấn chỉnh lại sắc mặt, không nhìn đứa em rể sớm đã bị dọa chết nữa, cung kính nói với Vương Phong: “Anh Phong, anh nói xem nên xử lý nó thế nào, tôi toàn bộ đều nghe theo anh cả.”
“Vậy được, đánh gãy hai chân của hắn sau đó ném ra đường cho tôi.” Vương Phong đáp, căn bản không có một chút nể tình.
“Vâng.” Lời của Vương Phong thì người áo đen đó không dám bác bỏ một chữ nào, trái lại còn tự mình đánh gãy hai chân của em rể, hơn nữa còn nói với hai đàn em: “Ném hắn ra đường cho tôi.”
Mặc dù đánh gãy hai chân em rể thì hắn có chút không đành lòng nhưng hắn bây giờ chỉ có thể làm như vậy, vì nếu hắn không ra tay có thể đứa em rể của mình khó giữ lấy mạng.
“Anh Phong, anh yên tâm, từ nay về sau em tuyệt đối sẽ dạy dỗ nó cho tốt, không để nó ra ngoài làm loạn nữa.”
“Được rồi, đừng ở đây quấy rầy tiệm chúng tôi buôn bán nữa, cút hết đi cho tôi.” Vương Phong lạnh lùng nói.
“Vâng ạ.” Cả đám người không dám ở lại đây lâu hơn, vội vã chạy đi, ngay cả tên bị bọn họ ném đi cũng không quan tâm nữa.
Hiện tại Vương Phong ở đó đang nhìn bọn họ, bọn họ trừ khi không sợ chết nếu không vẫn là chạy đi thì hơn.
Không quan tâm đến mấy người đó nữa, Vương Phong chậm chạp xoay người đi vào Châu báu Bối thị, chẳng qua là một vài tên cỏn con mà thôi, hắn căn bản không coi ra gì. Hắn vốn dĩ còn định ra tay, không ngờ mấy người bọn họ kéo đến lại có quen biết hắn, rốt cuộc tránh được một trận phiền phức.
“Xong rồi, đã không còn chuyện gì rồi, mọi người ai về việc nấy đi.” Vương Phong cười nói một câu, sau đó cũng tiến vào phía sau quầy thủy tinh, chuẩn bị đảm nhiệm vai trò nhân viên kinh doanh.
“Vương Phong, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi.” Lúc này, Bối Vân Tuyết sắc mặt u ám gọi cho Vương Phong.
“Chị Tuyết, có chuyện gì sao?” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bối Vân Tuyết, Vương Phong nói chuyện cũng trở nên có chút cẩn thận nghiêm túc. Hắn cũng không biết bản thân ở chỗ nào đắc tội cô ấy rồi.
“Cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu gia nhập xã hội đen có phải không?” Giọng nói của Bối Vân Tuyết có chút lạnh lùng, so với Bối Vân Tuyết trước đây mà Vương Phong thì có khác biệt rất lớn.
Chỉ là nghe thấy lời cô ấy nói thì Vương Phong lại mỉm cười, đáp: “Vậy chị thấy tôi giống xã hội đen sao?”
“Không giống.” Nhìn thấy một Vương Phong với khuôn mặt và ánh mắt đều là ý cười, Bối Vân Tuyết lắc đầu, chỉ là rất nhanh cô ấy dường như nghĩ đến điều gì đó, lại gật đầu, nói: “Không đúng, cậu giống lắm.”
Mấy lần rồi, Vương Phong đều ở trước mặt cô sử dụng năng lực kỳ lạ, hơn nữa vừa nãy mấy người áo đen có thái độ cung kính đối với Vương Phong thì cô cũng nhìn thấy hết rồi.
Cho nên nói nếu Vương Phong thật sự không có liên quan gì với xã hội đen vậy thì sao có thể chứ?
“Tôi giống ở chỗ nào?” Vương Phong cười khổ nói.
“Ừ, chỗ nào của cậu cũng giống hết.” Bối Vân Tuyết nói một cách kiên quyết.
“Sao tôi lại không biết là tôi giống ở chỗ nào vậy.” Vương Phong trợn mắt một cái, trong lòng thật sự cạn lời.
“Nếu như cậu không phải vậy tại sao mấy người vừa khi nãy lại cung kính với cậu đến thế, đó rõ ràng là vì sợ cậu.”
“Bọn họ sợ tôi hơn bình thường là bởi vì tôi và đại ca của bọn họ có quen biết, hơn nữa bọn họ sợ tôi càng tốt, tôi không cần đánh từng người một.” Vương Phong thẳng vai lên nói.
“Cậu quen biết với đại ca của bọn họ?” Bối Vân Tuyết dường như nghe thấy gì đó, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, trông vô cùng đáng yêu.
“Đúng vậy, đại ca của bọn họ chị cũng gặp qua rồi, là lần chị gặp phải một tên biến thái...” Nói đến đây, Vương Phong vội vàng im miệng, bởi vì hắn sợ nhắc đến chuyện tổn thương Bối Vân Tuyết.
“A, tôi biết rồi, người cậu nói là người đàn ông ngồi chiếc Bentley có đúng không?” Bối Vân Tuyết như nhớ ra điều gì đó, nắm lấy cánh tay của Vương Phong.
“Đúng vậy.” Vương Phong gật đầu, sau đó nói: “Người đó là trùm lớn của giới xã hội đen của cả thành phố Trúc Hải, tất cả các tên lưu manh côn đồ cho đến xã hội đen đều do anh ta quản lý. Mà tôi lại quen biết với anh ấy, chị nói xem mấy tên đàn em của anh ta có thể không sợ tôi sao?”
“Thật hay giả đây?” Trên mặt Bối Vân Tuyết vẫn còn chút nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật rồi, khi không tôi gạt chị để làm gì, hơn nữa xã hội đen là thứ hạ đẳng, tôi không thèm đi làm xã hội đen, đánh đánh giết giết, đó là việc người không có phẩm chất mới làm.” Vương Phong nói, tỏ vẻ nhỏ nhen ra mặt.
Quả thực thì xã hội đen trong mắt hắn thật sự là thứ vô cùng hạ đẳng. Mặc dù lúc hắn còn học đại học cũng là một tên lưu manh, nhưng từ sau khi tốt nghiệp đại học hắn luôn làm việc chân chính.
Đồng thời, thời gian làm việc hơn một năm nay, hắn cũng ngộ ra một đạo lý rằng ở cái xã hội này thì “có tiền mua tiên cũng được”, câu nói này tuyệt đối là chân lý.
Cũng đã quen biết với đại ca xã hội đen Hà Thiên, hắn vẫn có liên quan đến xã hội đen, hoàn toàn là ăn không ngồi rồi, không có chuyện làm.
“Chỉ cần cậu không phải xã hội đen thì tốt rồi.” Nghe Vương Phong giải thích, Bối Vân Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đã tin hơn phân nửa. Quả thực, mặc dù thân thủ của Vương Phong lợi hại nhưng cô thực sự không nhìn ra Vương Phong có gia nhập xã hội đen hay không nữa.
Làm xã hội đen có kết cục thế nào trong lòng cô hẳn là rất rõ. Đó là chuyện ăn bữa cơm hôm nay nhưng không biết có thể đợi để ăn được bữa cơm ngày mai hay không nữa. Thường thì đều là những kết cục bi thảm.
“Chị Tuyết, chị là đang quan tâm tôi sao?” Đột nhiên, Vương Phong nắm lấy bàn tay mềm mại bé nhỏ của Bối Vân Tuyết, trên mặt hiện ra ý cười trêu ghẹo.
“Đi, đi tránh qua một bên.” Hai má của Bối Vân Tuyết ửng hồng lên, trông vô cùng xinh đẹp.
“Được rồi, bây giờ cũng đã đến trưa rồi, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.” Vừa nói, Vương Phong liền kéo Bối Vân Tuyết đi khỏi.
Những người trong Châu báu Bối thị nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, Vương Phong bẻ lái chiếc Lamborghini giống như một con bò đang cuồng nộ mà lao đi băng băng, kéo theo một trận gió rất mạnh.
“Cậu lái chậm lại một chút đi.” Ngồi ở bên cạnh, Bối Vân Tuyết la lên.
“Ha ha, không sao đâu.” Vương Phong cười rồi nói tiếp: “Hôm nay đưa chị đến một nơi.”
Vừa nói, Vương Phong vừa khởi động tốc độ chiếc Lamborghini ưu việt lên hết số, chở Bối Vân Tuyết chạy về hướng vùng ngoại ô.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Vương Phong đã lái chiếc Lamborghini đến một con phố cách Đại học Trúc Hải không xa.
Nơi này có rất nhiều quán xá, không phải nhà hàng thì cũng là khách sạn. Nơi này chủ yếu là sinh viên Đại học Trúc Hải thuê trọ. Cũng từng sống trên con phố này nên Vương Phong biết không ít chuyện.
“Đưa tôi tới đây để làm gì?” Trên mặt Bối Vân Tuyết lộ ra vẻ nghi ngờ, không biết Vương Phong dẫn cô đến chỗ này là có ý gì.
“Đi thôi! Xuống xe tôi dẫn chị đi gặp một người.” Vương Phong mở lời, bản thân đã bước ra xe trước.
Xung quanh, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nối nhau hướng đến bọn họ. Hiện tại chính là giờ tan trường của Đại học Trúc Hải cho nên Vương Phong lái chiếc Lamborghini đến đây thì đương nhiên là sẽ làm cho những sinh viên đó ngưỡng mộ không thôi.
Đối với những ánh nhìn đó thì Vương Phong đã “miễn dịch” rồi, bởi vì những ánh nhìn như vậy đã thấy nhiều rồi, cũng không phải hiếm hoi gì cả.
Chiếc xe vừa đến đã thu hút tất cả sự chú ý của những người trên phố, hơn nữa Bối Vân Tuyết bước ra càng làm cho bao người thốt lên âm thanh trầm trồ kinh ngạc.
Dung mạo của Bối Vân Tuyết tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa, ngay cả Vương Phong cũng không thể kiềm chế bản thân thì những người sinh viên bình thường đó càng không cần nói.
Chỉ là “màn trình diễn” của Vương Phong và Bối Vân Tuyết quá sang trọng nên không một ai dám bước đến bắt chuyện. Có thể ngồi trên chiếc Lamborghini đẳng cấp như thế, bọn họ trừ khi không sợ chết mới dám lại bắt chuyện cùng.
“Đi thôi.” Vương Phong nói, sau đó dẫn Bối Vân Tuyết đi vào trong một quán ăn nhỏ.
Biển hiệu của quán là Chính Lâm - một cái tên hết sức bình thường, thậm chí bên ngoài quán ăn còn có chút rách nát, đồ vật bên trong cũng vô cùng giản dị.
Hiện tại trong quán có mười mấy sinh viên đang dùng bữa, nhìn thấy hai người Vương Phong bước vào, bọn họ đều sáng cả mắt lên.
Ánh nhìn của những nam sinh đều tràn đầy sự đố kỵ lẫn ngưỡng mộ, hơn nữa những nữ sinh cũng ngưỡng mộ dung mạo đó của Bối Vân Tuyết.
“Chú Lý.” Vương Phong đứng ở cửa quán ăn gọi to một tiếng.
“Ai đó?” Nghe tiếng gọi của Vương Phong, một người đàn ông trung niên đang mặc chiếc tạp dề từ trong gian bếp của quán bước ra.
Ngay lúc đó, trong tay ông cầm một cái vá, có lẽ là đang nấu thức ăn.
“Cậu là Vương Phong?” Nhìn thấy Vương Phong, người đàn ông trung niên mở to hai mắt như không thể tin được.