“Vậy bây giờ phải làm gì, trong lòng ông chắc cũng rõ rồi chứ?” Không muốn nhìn thấy tên hèn nhát Mạnh Đông Học thêm một chút nào nữa, Vương Phong lại ngồi xuống ghế.
“Biết, biết.” Mạnh Đông Học gật như gà mổ thóc sau đó liền nói với những tên vệ sĩ đi cùng hắn: “Tất cả đánh tao thật mạnh vào, đánh chết tao chịu.”
“Vâng.” Ông chủ đã giao trách nhiệm cho đám vệ sĩ bọn họ thì bọn họ tất nhiên phải nghe theo vì vậy giây tiếp theo tên đàn ông trung niên trước đó còn có ý đồ tạo phản để cho đám vệ sĩ của ông ta đẩy té xuống đất mà đánh, phát ra tiếng la hét như heo bị chọc tiết rất thê thảm.
Không đến nửa phút sau, người trung niên kia đã bị đánh đến chảy cả máu miệng, mặt thì sưng to như đầu heo, trông vô cùng khủng khiếp.
“Tạm được rồi.” Vương Phong nói khiến cho những tên vệ sĩ cũng dừng tay lại, hắn cũng không muốn liên quan đến một vụ án mạng.
“Mạnh Đông Học, lần sau vẫn là nên quản lý tốt chó của mình đi nếu như còn để cho tôi thấy chuyện như thế này xảy ra thêm lần nào nữa, tôi không đảm bảo là sống yên ổn được đâu.” Nói tới đây Vương Phong liền đứng lên, Vương Phong nói với ba người Bối Vân Tuyết: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Đợi sau khi Vương Phong đưa người của hắn rời đi, Mạnh Đông Học này mới đột nhiên ngồi dậy, lúc nãy ông ta thực sự sợ muốn chết đi được, ông ta thực sự sợ rằng Vương Phong sẽ cho người giết chết ông ta.
Với thủ đoạn của Vương Phong, nếu ông ta chết rồi chỉ sợ Vương Phong cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì cả bởi vì gia thế của hắn quá mạnh.
“Khốn kiếp, tất cả đều tại mày.” Nghĩ tới vì bị chính tên quản lý hại ông ta nên ông ta lập tức ngồi dậy đá tên trung niên kia mấy cú mới dừng lại.
“Từ hôm nay trở đi, mày không còn là quản lý của bất động sản Long Nguyên nữa. Sau này đừng để tao nhìn thấy mày lần nào nữa nếu không tao liền giết chết mày.” Nói xong, Mạnh Đông Học vô cùng bực dọc nhìn tên trung niên này. Sau đó hắn đưa những tên vệ sỹ rời nhanh khỏi nơi này.
“Thật không ngờ anh lại ghê gớm như vậy, người của người khác gọi tới cũng sợ anh muốn chết.” Đợi đến khi rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh một khoảng khá xa, lúc này Tử Sa mới dùng cùi chỏ chọc chọc Vương Phong.
“Chẳng qua chỉ là một tên nhỏ bé không đáng quan tâm.” Vương Phong bình tĩnh nói.
“Thôi đi, nói như thể anh lạc quan lắm vậy.” Tử Sa nhìn Vương Phong bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó nhanh chóng chạy đến thân thiết kéo tay Bối Vân Tuyết.
Lang thang bên ngoài khoảng nửa tiếng, Vương Phong mới xách túi lớn túi nhỏ bỏ vào trong xe.
Cả ngày hôm nay hắn mệt muốn chết, sau này hắn không đi mua sắm với bọn họ nữa, thực sự quá mệt mỏi. So với đi đánh nhau còn vất vả hơn.
“Wow, không nghĩ rằng hai người sống ở biệt thự.” Trước số mười một khu biệt thự Trúc Hải số một, Tử Sa có chút ngạc nhiên nói, hơi không tin được rằng bọn người Vương Phong thực sự sống ở khu biệt thự cao cấp này.
Thành phố Quỳnh Dao cũng giống với thành phố Trúc Hải này, nếu muốn mua một căn biệt thự như thế này, không có vài triệu thì cũng đừng mong mua được, cũng có thể nói bọn người Vương Phong là người có tiền, căn bản không quan tâm điều này.
“La to kêu nhỏ cái gì, em còn lái được cả Ferrari thì nhà em chắc hẳn cũng có tiền rồi?” Liếc nhìn Tử Sa vẫn đang ngạc nhiên, Vương Phong có chút không nói nên lời.
“Hừ, có tiền cũng không phải là tiền của em.” Nói đến đây, Tử Sa lập tức nhận ra mình lỡ lời vội vàng im lặng.
Thật may là hiện tại Bối Vân Tuyết cũng chưa chú ý nhiều đến cô nếu không thì bị lộ mất.
Liếc Vương Phong một chút rồi Tử Sa mới cùng Bối Vân Tuyết vào trong biệt thự.
Bởi vì hiện tại đã trễ lắm rồi vì vậy nên Vương Phong nói thêm một hai câu liền để cho hai người họ về phòng nghỉ ngơi.
Vương Phong vẫn ngậm một viên thuốc quý như cũ rồi bước vào phòng hắn tiếp tục tu luyện.
Chỉ là hắn chưa tu luyện được đến hai giờ, hắn bị đánh thức bởi một tiếng thét nhỏ vọng lại.
Mở mắt ra nhìn thì Vương Phong đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, Tử Sa này quả nhiên là đến rồi, cô ấy muốn vào đây ở liền biết không có gì tốt lành, hiện tại thì đúng là như vậy rồi.
“Đã nửa đêm rồi em còn không ở phòng mình ngủ đi qua phòng anh làm gì?” Vương Phong nói, thân thể cũng không nhúc nhích chút nào.
“Đêm anh đều ngủ với tư thế này sao? Dọa em sợ muốn chết.” Nghe thấy tiếng Vương Phong nói, Tử Sa tái mặt ôm ngực.
Cô vốn nghĩ rằng Vương Phong đã ngủ rồi, không nghĩ tới cô lén lén lút lút lẻn vào phòng Vương Phong lại thấy hắn đang trong tư thế như thế này, cô hoảng sợ kêu to một tiếng.
“Chính là tư thế như thế này, có vấn đề gì không?” Vương Phong nói, sau đó ánh mắt rơi vào người của Tử Sa.
Mặc dù hiện tại trong phòng không có mở đèn nhưng Vương Phong liếc mắt cũng có thể nhìn thấy trên người của Tử Sa đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa của Bối Vân Tuyết, áo ngủ ôm lấy thân thể lộ ra cơ thể nóng bỏng mềm mại.
“Không có vấn đề gì.” Tử Sa nói, sau đó giọng có chút nũng nịu nói: “Chồng… buổi tối ngủ một mình em có chút sợ, đêm nay em ngủ ở đây với anh được không?”
“Bớt ở nơi này tranh cãi một chút, em mượn cớ này đi nói dối con nít thì còn có thể sử dụng được, cho phép em tạm ở trong biệt thự đã là giới hạn của anh rồi nếu em cứ quyến rũ anh như thế này thì đừng trách anh đuổi em đi.” Vương Phong trực tiếp từ chối nói, không một chút ngắt quãng.
“Vậy chồng có thấy em đẹp không?” Vương Phong đột nhiên nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất, liếc nhìn một chút sắc mặt của Vương Phong liền đỏ bừng.
Mặc dù hắn thẳng thừng từ chối Tử Sa nhưng cô mặc đồ nóng bỏng thêm vào dáng vẻ vô cùng quyến rũ như thế này đứng trước mặt hắn. Vương Phong đúng thật là không thể nào chịu nổi.
Nếu là người bình thường thì có thể tốt hơn một chút bởi vì hiện tại không có bật đèn, chỉ có thể dựa vào đèn đường bên ngoài rọi vào thì không thể nào nhìn rõ ràng được.
Nhưng bởi vì hắn có năng lực xuyên thấu, vì vậy đêm tối đối với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì thế nên ham muốn của hắn không chịu nổi mà bị đánh thức.
Điều này đơn giản chính là giới hạn của hắn.
“Chồng, hôm nay em là của anh.” Lúc này Tử Sa nói, giọng nói mang theo sự cám dỗ bất tận, thiếu chút nữa khiến Vương Phong kiềm chế không được.
Đêm hôm qua vừa ăn Đường Ngải Nhu, nếu như hôm nay lại ăn thêm một Tử Sa, Vương Phong cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để gặp lại chị Tuyết nữa.
Thế nên mặc dù sinh lý của hắn phản ứng vô cùng mãnh liệt nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: “Cho em thời gian năm giây mặc lại đồ ngủ nếu không thì anh lập tức gọi chị Tuyết và mọi người đến, lúc đó anh xem em làm sao có thể tiếp tục sống ở đây.”
“Hứ, anh có còn là đàn ông hay không chứ, ngay cả một cô gái xinh đẹp nũng nịu như thế này mà cũng từ chối, có phải anh bị bất lực không vậy?” Lúc này Tử Sa không hài lòng nói nhưng cô vẫn bất đắc dĩ mặc áo ngủ lại một lần nữa.
Nảy sinh quan hệ với Vương Phong tất nhiên là chuyện tốt, đến lúc Vương Phong có muốn vứt bỏ cô, hắn cũng không dám bỏ.
Nhưng nếu như Vương Phong thật sự kiên trì như vậy, cô thực sự cũng không có cách nào khác, ở lại đây thì còn có một chút hy vọng nếu như rời khỏi nơi này thì xem như là vô vọng rồi.
“Anh có bất lực hay không là việc của anh, sau này nửa đêm đừng tới quyến rũ anh nữa bằng không thì anh sẽ không nuông chiều em nữa.” Vương Phong nói, sau đó cũng không tu luyện nữa mà trực tiếp kéo chăn qua ngang đầu.
Hắn sợ nếu tiếp tục nhìn Tử Sa hắn sẽ không thể kiềm chế được ham muốn thú tính của mình.
Nhìn thấy Vương Phong phớt lờ cô rồi chui vào chăn, Tử Sa tức muốn dậm chân sau đó hậm hực hai tiếng bất mãn rời khỏi phòng.
Chẳng qua là ngay khi đóng cửa lại và rời khỏi phòng của Vương Phong, cô mới cười đen tối hai tiếng tự nói với bản thân: “Sẽ có một ngày anh sẽ nằm trong lòng bàn tay của em.”
Giọng nói của cô vô cùng nhỏ nhưng thính giác của Vương Phong vô cùng tốt, nghe không sót một chữ nào.
Chẳng phải những cô con gái trong gia đình giàu có hiện nay luôn luôn phải hạn chế tránh tiếp xúc với đàn ông lạ mặt sao? Nhưng Tử Sa này giống như là hận không thể tặng thân thể cho hắn vậy.
May mắn hắn có thể kiềm chế ngay thời điểm quan trọng nhất nếu không thì nói không chừng hiện tại đã xảy ra chuyện không phù hợp với trẻ em rồi.
Có vẻ như hắn không thể đi quá gần cô ấy bằng không vô tình bị cô ấy quyến rũ mất thì Vương Phong sợ là sẽ làm ra chuyện có lỗi với chị Tuyết.
Hắn đã làm ra chuyện không nên xảy ra với Đường Ngải Nhu, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào về việc này, nếu như tiếp tục thêm một Tử Sa nữa thì hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Trải qua một đêm ác mộng, ngày thứ hai Vương Phong vẫn để cho chị Tuyết đánh thức.
“Dậy ăn sáng nào.” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Bối Vân Tuyết nhưng Vương Phong cũng lập tức từ trên giường ngồi dậy nhanh chóng ra mở cửa phòng.
“Sớm như vậy.” Vương Phong nói, sau đó đã nghe mùi thơm tràn ngập trong phòng khiến hắn nhịn không được mà hít hà.
“Vẫn còn sớm nữa à đã chín giờ sáng rồi, mau mau ăn sáng. Ăn xong đi với chị giải quyết chút chuyện.” Bối Vân Tuyết nói, sau đó trực tiếp kéo Vương Phong đi vào trong nhà bếp.
Lúc này Tử Sa đã bắt đầu ăn rồi, nhìn thấy Tử Sa đang ăn thức ăn sáng mà chị Tuyết tự tay chuẩn bị, Vương Phong cũng không chần chờ thêm, nhanh chóng ngồi xuống thưởng thức.
“Tất nhiên là đi đến cửa hàng mới, nghe nói cửa hàng đã trang trí xong rồi, hôm nay chúng ta qua đó nghiệm thu một chút.” Bối Vân Tuyết nói khiến cho Vương Phong có chút sững sờ.
Thật vậy, châu báu Bối thị muốn mở thêm một chi nhánh mới. Chỉ là đến bây giờ Vương Phong vẫn chưa biết chi nhánh này nằm ở đâu, chỉ biết rằng nó chắc cũng ở một khu vực đắc địa.
“Vậy được.” Vương Phong gật đầu, sau đó cũng bắt đầu ăn sáng.
Ăn sáng và tắm giặt xong cũng hơn mười một giờ, Vương Phong mới cùng chị Tuyết ra ngoài.
Bởi vì Đường Ngải Nhu đã sớm đi công việc ở bên ngoài nên cuối cùng hai người Vương Phong phải đưa theo cô gái Tử Sa vướng víu này.