Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 1: Đau thấu xương



Trong phòng ngủ 4 người, 4 chiếc giường đều ngăn nắp, sạch sẽ, vừa nhìn là có thể biết đây là phòng ngủ của nữ sinh, nắng tháng tư xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Hiểu Đồng, không khỏi làm cô nheo mắt lại. Lấy tay che thái dương che chắn tia nắng chói mắt, nâng tay nhìn đống hồ chỉ thời gian 11:30am, trên mặt mang theo tia cười ngọt ngào, đã sắp đến giờ cơm trưa a.

Động tác nhanh chóng như cái máy, thay quần áo ngủ, sửa sang một phen, mang theo cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt tươi cười tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Bọn chị em trong phòng đã sớm đi ăn cơm, chỉ có mình cô bây giờ mới ra khỏi cửa, bởi vì cô phải đợi bạn trai mình, Trình Thiên Lỗi!

Một năm nay, mỗi ngày cô đều cùng y ăn cơm, hiện tại cô rất muốn mau chóng được nhìn thấy hắn. Không giống như những đôi tình nhân bình thường, qua thời gian dài liền mệt mỏi, chán nhau, nhưng Dương Hiểu Đồng lại phát hiện, theo thời gian càng tăng, cô càng thích Trình Thiên Lỗi nhiều hơn, đem hết toàn bộ tâm tư của cô đặt trên người hắn.

Nữ nhân, luôn như vậy, một khi chân chính yêu thương một người, sẽ một mực yêu hắn.

Cô, Dương Hiểu Đồng, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm hai trường Đại Thụy. Cô là một sinh viên bình thường, diện mạo bình thường, cô học tập cũng tương đối, cho nên sau khi vào năm hai không chút do dự chuyển vào nơi này, vào môi trường mới, đối với cô mà nói cũng chưa có thay đổi gì quá lớn.

Trong nhà khó khăn, khiến cuộc sống của cô túng quẫn, vì không muốn để cho ba mạ có thêm áp lực, nên cô vừa làm vừa học, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đi làm thêm tại một quán ăn, tuy không có thời gian rãnh rỗi, nhưng cô thấy cuộc sống thật phong phú.

Một năm trước, vô tình cô phát hiện mình không phải con ruột của ba mẹ mình, về phần ba mẹ ruột của mình là ai cô cũng không biết, cũng không có thắc mắc hay tìm hiểu.

Nhiều năm qua, cô đã sớm coi họ như ba mẹ ruột của mình, họ đối xử với cô không khác gì so với em trai mình, sau khi biết được sự thật này, cô đối với ba mẹ càng thêm cảm kích, đồng thời cũng biết rõ họ vì cô mà đã đánh đổi rất nhiều, cô cần tự lực của mình mà báo đáp họ.

Cuộc sống vốn khó khăn, nếu không có cô cuộc sống của họ sẽ không giống như bậy giờ, cho nên quyết định tương lai cô nhất định phải hiếu thuận với bọn họ.Thời gian học đại học, niềm vui lớn nhất của cô chính là quen biết Trình Thiên Lỗi (Sally: chị đã vui mứng quá sớm).

Trong một lần tình cờ, tại quán ăn cô đã quen biết hắn, sau lại phát hiện hai người cùng học chung trường, cảm thấy hữu duyên. Cứ như vậy, hai người dần dần thân nhau, hai ba tháng sau hai người xác lập quan hệ.

Đây là mối tình đầu của Dương Hiểu Đồng, cô vẫn rất quý trọng nó, cô luôn cố gắng hết sức để làm mình có đủ tư cách làm bạn gái hắn, Trình Thiên Lỗi đối với cô cũng rất tốt, cứ như vậy mà kéo dài tới bây giờ, đối với cô mà nói đây chính là hạnh phúc.

Đứng ngoài cửa ký túc xá đợi một hồi, đã hơn 11:45am, như thế nào còn chưa thấy hắn tới? Hiểu Đồng nhíu mày, bình thường giờ này hắn đả sớm tới đây rồi mà!

Lấy di động ra, qua một hồi đổ chuông cuối cùng cũng có người trả lời: “Thiên Lỗi, anh đang ở đâu?”

Bên kia thanh âm có chút ồn ào, hẳn là đang bên ngoài.“Hiểu Đồng à, hiện tại anh bận một số việc, hôm nay không đi ăn trưa được. Ngượng ngùng, em đi ăn trước đi”Nghe Trình Thiên Lỗi giản thích, cô ôn nhu nói: “Không có việc gì, anh làm gì làm đi, em đi ăn cơm trước vậy”.

Thiên Lỗi là sinh viên năm ba, gần đây cũng bắt đầu đi thực tập, cho nên có đôi khi bận nhiều việc. Nếu Trình Thiên Lỗi không đi ăn cơm chung, cô cũng không có hứng hú đi ăn, ngược lại nghĩ hiện tại cũng không có bận việc gì không bằng đi dạo một vòng dưới căn tin, hiện tại đám Nhược Nhược cũng đang ở đó.

Thời điểm đi cùng Trình Thiên Lỗi vì không thích ồn ào nên hai người không đi ăn cơm ở căn tin mà tìm chỗ yên tĩnh.

Lúc này, ngay giờ ăn trưa căn tin rất nhiều người, Dương Hiểu Đồng phải chen chút, nhìn xung qunh tìm bọn người Nhược Nhược, ánh mắt đảo qua thấy được một màn khiến cô không thể tin được.

Bạn trai của cô, đúng là bạn trai của cô, đang cùng Lâm Tử Di bạn thân cùng phòng với cô, ngồi chung, cử chỉ thận mật, ngọt ngào gắp thức ăn cho nhau. Lâm Tử Di cùng Trình Thiên Lỗi dùng bữa, hành động thân mật giống như đã cả trăm ngàn lần.

Dương Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn hết thảy, sắc mặt trắng bệt!

Không! Bạn trai cô yêu thương cư nhiên phản bội vô, những lời hắn nói vẫn còn vang lên bên tai cô.

Không! Nỗi thống khổ như xé rách trái tim Hiểu Đồng, đối với nam nhân này, cô đã thật lòng 100% mà.

Nỗi thống khổ đã làm Hiểu Đồng mất đi lý trí, không suy nghĩ gì liền chạy tới trước mặt hai người.

“Hai người các ngươi đang làm cái gì?”Trình Thiên Lỗi cùng Lân Tử Di đang ngọt ngào ăn cơm, đột nghe nghe thanh âm quen thuộc, cả hai nhất thời kinh ngạc ngẩn đầu lên.

Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng sắc mặt tái nhợt nhìn y, vốn gương mặt nhỏ nhắn đã không xinh đẹp, giờ phút này nhìn thảm hại cực điểm.Gương mặt tuấn tú của Thiên Lỗi phút chốc hiện lên tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định lại. Cảm thấy nữ nhân này cũng chỉ là đùa giỡn, nếu hiện tại cô ta đã phát hiện, y cũng lười phí sức đi giải thích!

“Làm cái gì? Ngươi mù hay sao mà không nhìn thấy?” Lâm Tử Di khinh miệt cười cười, vẻ mặt kiêu ngạo. Cố ý đem khuôn mắt nhỏ nhắn của mình cọ cọ vào ngực Thiên Lỗi.

Nhìn nữ nhân quê mùa trước mặt cùng người trong ngực mình, y cảm thấy không hiểu khẩu vị trước khi của mình có vấn đề gì mà lại chấp nhận cùng cô ta quen nhau.

“Dương Hiểu Đồng, cô có biết hay người khác hỏi ta như thế nào có thể quen một người quê mùa rách nát như cô, muốn dáng không có dáng, muốn gương mặt không có gương mặt, cũng chỉ là loại hạ đẳng! Cô nhìn cô xem có chỗ nào xứng với tôi?” Trình Thiên Lỗi ngoan tuyệt nói, vẻ mặt chán ghét. Hôm nay hắn muốn cùng cô ta cắt đứt quan hệ, đễ tránh cho bạn gái Tử Di của mình sinh khí.

Nghe Trình Thiên Lỗi nói xong, Dương Hiểu Đồng liền ngây dại ra.

Đúng vậy!!! Cô không xứng với y!!!

Trình Thiên Lỗi trước mắt mặt quần áo trắng loáng, cử chỉ phong độ, tuấn tú lịch sự. Mà Tử Di bên cạnh hắn cũng một thân váy tím xinh đẹp, hai người đứng cạnh nhau giống như Kim Đồng Ngọc Nữ. Mà cô mặt mày xám tro, bộ dáng khó coi nhu vậy. (Sally: hix tội nghiệp chị, sau này hành hạ lại chúng sau a)

“Ngươi như thế nào có thể nói như vậy? Chẳng lẽ những lờ nói trước kia đều là giả sao?” Dương Hiểu Đồng cắn chặt môi, từng chữ từng chữ phải cố hết sức mới có thể phát ra. Cô cảm thấy tâm của mình, bị những lời y nói hung hang bóp nát, bị giẫm lên.

Đúng vậy! Cô không xứng với y!

Cô không phải không tự mình hiểu lấy, nhưng cô không xứng với y thì cô sẽ không phải là con người sao?

Không có tôn nghiêm của mình sao? Y lừa gạt cô như vậy, thương tổn cô như vậy y vui vẻ lắm sao?

“Trước kia? Cái gì trước kia? Trước kia ta căn bản là bị mù, bị ma quỷ ám ảnh mới coi trọng một cục đất như cô! Cô cũng không tự mình về soi gương đi, Tử Di so với cô xinh đẹp bao nhiêu? Vĩ đại bao nhiêu? Cô còn đứng ở chỗ này làm gì? Chắng lẽ còn muốn tôi gọi người tới đuổi đi sao?” (Sally: Ta muốn đá chết tên chết bầm này a).

Vốn Hiểu Đồng chạy tới đây mọi người đã chú ý, giờ phút này nghe 3 người nói chuyện, ánh mắt mọi người đều tập trung lên bọn họ. Đủ loại ánh mắt khác nhau, họ lạnh lùng nhìn Dương Hiểu Đồng, mang theo ánh mắt chán ghét cùng hèn mọn nhìn cô, nữ nhân này xấu xí như vậy a.

Gia cảnh Trình Thiên Lỗi trong trường là thượng đẳng, Tử Di cũng là hoa hậu giảng đường. Trong mắt bọn họ, Tử Di và Hiểu Đồng chênh lệch quá lớn, đổi lại dù là bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ chon Tử Di, bọn họ nhìn một màn này giống như xem hài, ánh mắt lạnh lúng nhìn bộ dạng thống khổ của Hiểu Đồng.

Trên mặt lộ ra trào phúng cùng châm chọc, nữ nhân như vậy, căn bản là không biết tự lượng sức mình!

Thấy Dương Hiểu Đồng vẫn còn ngơ ngác đứng đó, trên mặt Tử Di hiện lên chút không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu như trước, “Dương Hiểu Đồng, kính nhờ ngươi nhanh chút lăn đi chỗ khác được không? Ngươi muốn dọa người thì đi ra đường mà dọa, chúng ta không có can đảm này! Ta nhìn bộ dáng nhu nhược này của ngươi mà chịu không nổi, thật sự đáng thương a! Ngươi như vậy, ta thấy ngươi nhìn trúng Thiên Lỗi cũng là vì gia thế nhà hắn đi? Thật ghê tởm, nữ nhân bên ngoàn ôn nhu, nhưng nội tâm lại ác độc như vậy.”Lâm Tử Di đắc ý nhìn Dương Hiểu Đồng, ánh mắt kia sắc như dao, nói ra nhưng lời ác độc này làm Hiểu Đồng run sợ không thôi.

Nghe Lân Tư Di nói như vậy, mọi người trong nhà ăn đều lộ ra ánh mắt hèn mọn, chán ghét, hoặc châm chọc nhìn cô. Tư sắc như vậy mà muốn chen vào hào môn gia thế?

Nữ nhân này quả nhiên là bị điên.

“Có nghe hay không, gọi ngươi mau chóng lăn chỗ khác” Trình Thiên Lỗi cảm thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về đây, trong lòng cảm thấy phiền chán, gặp gỡ Dương Hiểu Đồng này thật sự làm cho y mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.