Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 167: Chiến



Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

“Các huynh đệ, lần này chúng ta sẽ để cho bọn họ biết rõ ràng chênh lệch giữa bọn họ và chúng ta!”

“Được!”

“Được, được!” Các huynh đệ bang Hải Diễm giơ vũ khí hướng phía đối phương kiêu ngạo quát.

Gần đây những hành động của bang Cuồng Lang đã sớm khiến bọn họ cực kỳ khó chịu, hai bang phái cũng đã thật lâu không có phát động sống mái với nhau quy mô quá lớn như vậy, vừa lúc thừa cơ hội này hảo hảo giáo huấn bọn họ! Xả hết tức giận trong lòng!

Mặc dù sắc mặt Cuồng Lang có chút tái nhợt, nhưng sự độc ác trong mắt ngày càng sắc bén, ánh mắt sắc bén như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Dương Hiểu Đồng.

Hôm nay hắn thực sự ngu ngốc, thua trên tay nữ nhân này. Thân là lão đại hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của sĩ khí, nếu thực lực hai bang phái tương đương, bên nào có sĩ khí cao nhất định thắng, chính mình lại bị cô ta đánh bại ngay trước mặt huynh đệ, sĩ khí trong khoảng thời gian ngắn căn bản không đứng dậy được.

Ở loại tình huống này mà sống mái với nhau, có khả năng bọn họ sẽ thua.

“Các huynh đệ, chúng ta cũng để cho bọn họ kiến thức một chút, vị trí thứ nhất cũng phải đổi chủ!” Cuồng Lang giơ tay lên hô với phía sau, rất rõ ràng muốn dùng bầu không khí này, kích thích mọi người nhiệt tình.

“Hảo, hảo!”

Các huynh đệ bang Cuồng Lang mặc dù cũng đều đồng thanh trả lời nhưng lại không sánh bằng thanh thế bang Hải Diễm, điều này làm cho sắc mặt Cuồng Lang ngày càng khó coi.

“Xông lên! Đánh bại lũ bọn chúng!”

Nói xong, người bang Hải Diễm mỗi một người đều vọt về phía người bang Cuồng Lang. Gần đây bởi vì Dương Hiểu Đồng chế định hoạt động có thưởng, mặc dù huấn luyện võ học còn chưa tới nhưng bọn hắn vì muốn đến lúc đó có thể đạt được thành tích tốt hơn, cho nên huấn luyện so với trước đây khắc khổ hơn rất nhiều.

Nhất là Dương Hiểu Đồng dạy bọn họ mấy chiêu, bọn họ cảm giác sâu sắc được uy lực mấy chiêu này không giống như trước, cho nên chỉ cần có thời gian rỗi thì luyện tập ngay mấy chiêu này, hiện tại mặc dù vẫn không có uy lực như Dương Hiểu Đồng, nhưng trong đó cũng có bảy tám phần uy lực.

Hôm nay vừa lúc nhân cơ hội này, hảo hảo thử luyện một chiêu này trên người bọn khốn kiếp kia.

Nhân số hai bên cộng lại cũng trên hai ngàn người, thanh thế động trời. Bang Hải Diễm sĩ khí vốn lên cao, cộng thêm gần đây người bang Cuồng Lang làm một số chuyện làm trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu, lúc này đương nhiên toàn lực bạo phát, mà người bang Cuồng Lang sau khi nhìn thấy Cuồng Lang bị đánh bại, trong lòng cũng rất thấp thỏm, hiện tại nhìn thấy người bang Hải Diễm khủng bố xông đến như thế, từng người một càng không biết phải làm gì cho đúng.

Ngắn ngủi năm phút đồng hồ, các huynh đệ bang Cuồng Lang đã ngã xuống không ít, mặc dù còn chưa chết, thế nhưng ít nhất cũng trọng thương, tàn phế tuyệt đối cũng không ít.

Dương Hiểu Đồng đứng ở một bên nhìn Cuồng Lang, nụ cười trên mặt rơi vào trong mắt Cuồng Lang có vẻ kinh khủng như vậy.

Cuồng Lang ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ kiên trì không được bao lâu, bên mình đã ngã xuống gần một nửa, ngược lại bang Hải Diễm ngã xuống đại khái cũng chỉ bằng một phần mười so với người bên hắn ngã xuống, nhưng phải làm thế nào mới được chứ?

“Các huynh đệ ra sức a! Ai hôm nay ra sức đánh người, có năm trăm vạn tiền thưởng!” Giờ khắc này, ngoại trừ biện pháp này, Cuồng Lang đã không nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Trọng thưởng tất có dũng phu, quả nhiên, vốn các huynh đệ bang Cuồng Lang trong lòng đều có suy nghĩ muốn chạy trốn sau khi nghe được câu này, mỗi một người đều mở to hai mắt nhìn nhau, năm trăm vạn đối với bọn hắn mà nói cũng không là một con số nhỏ.

Lập tức, từng người một đều ra sức giết đỏ cả mắt rồi xông về phía người bang Hải Diễm.

Người bang Hải Diễm không ngờ bọn họ đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, trong lúc sửng sốt cũng có không ít người bị thương.

Nghe thấy những lời này của Cuồng Lang, độ cong khóe miệng Dương Hiểu Đồng lại lần nữa mở rộng, tại Thụy Thành này, người dám so tài lực với cô còn chưa có mấy người, năm trăm vạn đối với cô mà nói chẳng qua là bán ra một viên thanh phổi đan mà thôi.

“Các huynh đệ, ai hôm nay biểu hiện tốt nhất, ta thưởng cho hắn một trăm ngàn! Các huynh đệ của hắn chỉ cần đem hết toàn lực, đánh ngã người của đối phương, thưởng cho một trăm vạn!”

Mọi người ở đây, trừ Dương Hiểu Đồng, sau khi nghe cô nói như thế toàn bộ đều hút một ngụm lãnh khí, vậy sẽ được bao nhiêu tiền?

Sắc mặt Cuồng Lang đã xanh đen đến không còn ngôn ngữ, vốn dĩ đưa ra năm trăm vạn hắn còn có chút luyến tiếc, không nghĩ đến nữ nhân này vừa ra tay chính là một trăm triệu!

Người Bang Hải Diễm sau khi kịp phản ứng mỗi một người đều kích động lao ra, bọn họ đều muốn thu được một trăm ngàn tiền thưởng, lập tức ra tay ngày càng tàn nhẫn.

Từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mà bọn họ lại cảm thấy vui sướng.

Cũng ngay vào lúc này, vài người bang Cuồng Lang từ bên ngoài tới, nhìn thấy cục diện ở đây đầu tiên kinh hãi, chợt hô: “Lão đại, không xong, tổng bộ xuất hiện rất nhiều người bang Hải Diễm, mấy người chúng ta không chống đỡ được, rất nhiều huynh đệ đã bị bọn họ khống chế được!”

Cuồng Lang sửng sốt, chợt nhìn Dương Hiểu Đồng lớn tiếng nói: “Điệu hổ ly sơn! Cô thật hèn hạ!”

Hắn không ngờ tới chuyện này, cho nên mang đại bộ phận các huynh đệ đến nơi này, rất ít người ở tổng bộ, hiện tại năng lực phòng ngự tổng bộ không thể nghi ngờ rất yếu, không ngờ bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy.

Dương Hiểu Đồng không sao cả, lắc đầu: “Là chính ngươi đầu óc không tốt mà thôi, đắc tội ta sẽ phải trả giá đại giới mất đi tất cả!”

Các huynh đệ bang Hải Diễm lúc này càng hưng phấn, không ngờ đại đương gia đã tới tổng bộ của đối phương diệt sạch, trong lòng bọn họ cảm thấy cực kì thoải mái, cũng có cảm giác mình so với người bang Cuồng Lang cao hơn không ít.

Các huynh đệ bang Cuồng Lang lúc này có thể nói không còn tâm tư chiến đấu, từng người một ngã xuống.

Cuồng Lang nhìn tình hình cục diện nghiêng về một phía, trong lòng cũng bất đắc dĩ, tài lực hắn không có cách nào so sánh với Dương Hiểu Đồng, một trăm triệu đối với Dương Hiểu Đồng mà nói cũng chỉ là tiền mấy ngày buôn bán lời của Ám Kim Mai Côi, thế nhưng đối với hắn mà nói nhưng cũng là một khoản tiền lớn a.

Lại một huynh đệ ngã xuống trước mặt của hắn, trong lòng quýnh lên liền hướng phía một người bang Hải Diễm tập kích, mà sau một khắc vũ khí của hắn lại bị Dương Hiểu Đồng chặn lại.

Dương Hiểu Đồng mang theo nụ cười như mèo vờn chuột, nói: “Đối thủ của ngươi là ta. Ngươi đã nhịn không được muốn xuất thủ, ta sẽ cùng ngươi chơi đùa!”

Vừa nói, Dương Hiểu Đồng không cho Cuồng Lang có chút thời gian chuẩn bị nào, một quyền hung hăng đánh về phía má phải của hắn, mang theo khí thế không thể địch nổi ở trong mắt Cuồng Lang phóng đại, một quyền này so với một quyền lúc trước đánh với Cuồng Lang cường đại hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ cũng làm mọi người không thể địch nổi.

Tới lúc Cuồng Lang kịp phản ứng muốn né tránh thì một quyền kia đã đánh vào trên mặt của hắn, trực tiếp lấy đi hai chiếc rang, Cuồng Lang nằm sấp trên mặt đất. Đây đã là lần thứ hai hắn bị đánh ngã trên mặt đất, Cuồng Lang bưng miệng mình, tay lau miệng tất cả đều là máu tươi, trên người đau nhức còn không bằng đả kích tâm hồn.

Dương Hiểu Đồng cũng không vì vậy mà thủ hạ lưu tình, một quyền lại một quyền hung hăng đánh tới, Cuồng Lang chỉ có chịu đánh.

“Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể trở thành lão đại Thụy Thành?”

“Có ta ở đây, kiếp này ngươi cũng không thể xưng bá Thụy Thành.”

“Ngươi thật sự không biết tự mình hiểu lấy.”

“Sau ngày hôm nay, bang Cuồng Lang sẽ xóa tên trong bang phái ở Thụy Thành!”

Một quyền cuối cùng, Dương Hiểu Đồng hung hăng đánh sau gáy Cuồng Lang, mặc dù không trực tiếp cắt ngang, nhưng nhìn bộ dáng Cuồng Lang cũng không sống được bao lâu.

Rất rõ ràng, một quyền này của Dương Hiểu Đồng rất nặng, mà đây cũng là quyết định của cô.

Đã để trận chiến này bạo phát, thì nó đã định trước không thể dễ dàng kết thúc. Nếu như lần này tha cho Cuồng Lang, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp trả thù, ở khắp nơi đối nghịch với mình, điều như vậy cũng không phải là thứ Dương Hiểu Đồng nguyện ý nhìn thấy.

Vốn cô cho rằng ngày này đến còn cần không ít thời gian, không ngờ Cuồng Lang lại tự mình tìm tới cửa, cho nên thời kì bang Cuồng Lang kết thúc cũng tới sớm hơn.

Ở Nghiêm gia, sau khi trải qua chuyện Diệc gia, cô liền triệt để hiểu được một đạo lý: Thực lực, mới là trọng yếu nhất. Chỉ có có thực lực, đối phương mới có thể nhìn thẳng vào ngươi, lời ngươi mới có phân lượng.

Một đạo lý khác chính là trên thế giới này muốn có thực lực được mọi người ngưỡng vọng, dựa vào tự mình một người là không đủ, cho nên cô đang suy nghĩ dùng tất cả biện pháp khiến lực lượng bên cạnh mình cường đại!

Thôn tính thế lực bang Cuồng Lang, không thể nghi ngờ sẽ làm thực lực bang Hải Diễm bọn họ thu được một đề thăng cực đại, hơn nữa vị trí ở Thụy Thành không ai có thể lay động.

Sau khi hạ xong Cuồng Lang, tất cả các huynh đệ bang Cuồng Lang đều ngừng động tác. Vào thời khắc này, Dương Hiểu Đồng nghe thấy tiếng xe cảnh sát, lập tức nói với các huynh đệ bang Hải Diễm: Chúng ta rút lui!

Mục đích của cô đã đạt được, mặc dù hiện tại Cuồng Lang chưa chết, thế nhưng cô tin không bao lâu cũng phải chết, dù cho đưa đến bệnh viện cũng không kịp, thực lực bang Cuồng Lang cũng bị đả kích thật lớn, thừa dịp trong khoảng thời gian này bang Cuồng Lang vô chủ, cô đem bang Cuồng Lang nhập vào bang Hải Diễm.

Lão đại đã lên tiếng, đương nhiên các huynh đệ trước tiên liền thu hồi vũ khí, rất nhanh lên xe, mấy chục cỗ xe mini rất nhanh rời khỏi. Bọn họ rời đi không tới hai phút, hai mươi cỗ xe cảnh sát liền tới hiện trường.

Sau khi bọn hắn nhìn thấy tình hình hiện trường đều lảo đảo hút một ngụm lãnh khí.

Té trên mặt đất ước chừng hai ba trăm người, hơn nữa đều bị thương rất nặng, tiếng kêu rên vang lên bốn phía, bốn phía đều là máu tươi, loại cục diện thê thảm vô cùng này bọn họ đã thật lâu chưa từng thấy qua.

Trưởng cục cảnh sát đầu tiên nói với phía cảnh sát sau: “Nhanh lên một chút, gọi điện thoại cho xe cứu thương.” Chợt nhíu mày nói: “Đây đâu phải hai hắc bang tiến hành sống mái với nhau? Tình trạng sống mái với nhau lớn như vậy rất nhiều năm chưa từng xuất hiện qua”.

“Cục trưởng, người một bang phái khác tựa hồ cũng đã đi rồi, mà trước mặt chúng ta chính là người bang phái Cuồng Lang.” Hắn ở trong đám người kia nhận ra mấy người nhìn quen mắt, cho nên trước tiên nhận ra bọn họ là người bang Cuồng Lang.

“Người bang Cuồng Lang?” Cục trưởng trong lòng lập tức hiểu rõ, có thể đánh người bang Cuồng Lang bị thương thành như vậy, trừ đệ nhất bang phái bang Hải Diễm ra sợ rằng những bang phái khác cũng không có khả năng làm được. “Thụy Thành này sợ rằng sắp phải đổi chủ a.”

Hắn đã nhìn thấy lão đại bang Cuồng Lang thoi thóp một hơi, sợ rằng không sống được bao lâu, cứ như vậy, hắc bang nhất định sẽ phát sinh rung chuyển cực đại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dương Hiểu Đồng, lúc đưa Cuồng Lang đến bệnh viện còn không kịp cứu chữa đã bỏ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.