Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 186



Có lẽ bởi vì sắp báo được thù lớn, Diệc Tuyết bước đi càng lúc càng nhanh, không hề cảm thấy mệt, ngay cả dọc theo đường đi người đi đường nhìn cô ta với ánh mắt kinh ngạc hai người cũng hoàn toàn không đếm xỉa tới.

Nhà hàng Sao Kim khá nổi tiếng ở Thụy Thành, đương nhiên nguyên nhân nổi tiếng chủ yếu bởi vì tầng cao nhất của nó có phong cách rất mới lạ, những người trẻ tuổi thích lãng mạn rất thích đi chỗ đó, cho nên phần lớn người đều biết.

Hai người sau khi nghe ngóng đã biết nó ở đâu, Dương Hiểu Đồng cử chỉ ưu nhã đi trong đám người, ở đây mỗi người đều là khách hàng của cô, cái gọi là ‘ra cửa dựa vào bằng hữu’, rất nhiều chuyện có bọn họ giúp đỡ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trong đó quan trọng nhất là một nhà buôn dược liệu, trước kia Dương Hiểu Đồng luyện chế đan dược không nhiều, dược liệu cần thiết cũng có thể từ từ mua nhưng rất rõ ràng bây giờ đó là điều không thể, mà hai người cô và nhà buôn dược liệu này hợp tác có thể lấy được lợi ích không ít. Nhiều bạn bè bằng hữu, ít đi kẻ thù đương nhiên là tốt nhất.

Dương Hiểu Đồng ở trên thương trường khéo léo khiến cho người ta xem thế là đủ rồi, lúc này Lam Toàn cũng ở ngoài cửa, chú ý nhất cử nhất động Dương Hiểu Đồng phát ra hào quang mê người như một nữ vương, khiến bà vừa nhìn cũng không thể dời mắt. Thủ đoạn kinh doanh như vậy dù là người quản lý thương nghiệp của Diệc gia cũng kém hơn không ít.

Đối với cô con gái này thực sự càng xem càng thích, nghĩ đến tất cả người làm mẹ đều như thế này, vô luận con của mình thế nào, ở trong mắt của bà đều luôn ưu tú, huống chi Hiểu Đồng lại ưu tú như vậy.

Đột nhiên điện thoại vang lên, chắc tư liệu điều tra đã đưa tới, Lam Toàn liếc mắt nhìn tình hình trong sảnh, nghĩ có lẽ sẽ không có vấn đề gì nên tới quán cà phê dưới lầu, bà muốn biết cuộc sống nhiều năm như vậy con bé sống thế nào.

Lúc Lam Toàn vừa vào thang máy xuống lầu thì Diệc Thiên Quang và Diệc Tuyết vừa lúc bước vào thang máy…

“Phanh…” Một tiếng kinh động mọi người trong yến hội nên lập tức họ đồng loạt nhìn về phía cửa lớn.

Hai người Diệc Thiên Quang và Diệc Tuyết thấy ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn mình tựa hồ đối với náo động mình tạo thành rất hài lòng.

Mọi người nhíu mày, ở trường hợp như vậy mà đạp cửa, chuyện như vậy không thể nghi ngờ cực kì không có tu dưỡng, chỉ có điều đối phương làm như vậy đã tỏ rõ chính là không cho Ám Kim Mai Côi mặt mũi, rốt cuộc là ai bọn họ cũng rất nghi hoặc, đương nhiên cũng có người tới yến hội lần trước nhận ra Diệc Tuyết.

Việc này cũng không liên quan tới bọn họ nên họ chỉ yên lặng đứng một bên quan sát tình hình.

Lúc Dương Hiểu Đồng nhìn thấy hai người vẻ nghi hoặc trên mặt đã biến mất không còn, ngược lại khuôn mặt vẫn không biểu lộ gì, chỉ có điều vẻ lạnh lùng trong mắt đủ hù chết một đám người.

Lúc này Diệc Hy đang đứng ở dưới lầu quan sát tình hình trên lầu bởi vì thủy tinh hoàn toàn trong suốt nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mà người trên lầu lại không chú ý tới người dưới lầu.

Nhìn thấy Diệc Tuyết và Diệc Thiên Quang, ngay cả hắn cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ bọn họ và Dương Hiểu Đồng thậm chí có tiếp xúc? Thảo nào lúc trước cô ấy hỏi mình có phải họ Diệc hay không, xem ra bọn họ có xung đột.

Hắn biết Dương Hiểu Đồng cũng sẽ không xảy ra chuyện cho nên chỉ hứng thú nhìn, hắn muốn biết Dương Hiểu Đồng sẽ xử lý như thế nào? Chỉ là đối với hành động bất lịch sự của hai người Diệc Tuyết, hắn cảm thấy mất hết mặt mũi của người Diệc gia, dựa vào gia thế của Diệc gia ở bên ngoài hoành hành ngang ngược thật sự khiến cho người ta xem thường.

Diệc Hy và Diệc Đồng đều giống nhau, tâm tính rất cao ngạo, bọn họ thích dựa vào thực lực của chính mình để cho người khác kính nể, lại không thích dựa vào tên tuổi Diệc gia khiến người khác tôn kính, điểm này với Diệc Tuyết hoàn toàn trái ngược, Diệc Tuyết chỉ có thể dựa vào tên tuổi Diệc gia để dọa những người khác.

Dương Hiểu Đồng thả ly sâm panh trong tay xuống, đi tới trước mặt hai người, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía hai người khiến cho bọn họ cảm thấy giống như bị nữ vương cao cao tại thượng nhìn chằm chằm, lần trước lúc Diệc Tuyết ở trên yến hội cũng cảm thấy, mà nhất thời Diệc Thiên Quang cũng bị loại cảm giác này dọa sợ.

Bà ta nhìn khuôn mặt của Dương Hiểu Đồng chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút quen mắt, rốt cuộc giống ai đây? Trong lúc nhất thời bà ta cũng không nghĩ ra, lúc bà ta ngây người Dương Hiểu Đồng đã lên tiếng.

“Hai người không cảm thấy hành vi cử chỉ của hai người rất bất nhã sao?” Lần này Diệc Tuyết còn dẫn theo một người tới giúp, vừa nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đã biết người phụ nữ bên cạnh cô ta cũng là người tu chân, hơn nữa thực lực cao hơn so với Diệc Tuyết, tướng mạo có chút giống nhau, chắc là mẹ của cô ta.

Nếu như yến hội lần trước mình thật sự không đánh lại nhưng sau khi hấp thu năng lượng của huyết châu, thực lực của cô đã tăng lên hơn một cấp, bây giờ cô ta vẫn như trước không tạo được bất kì uy hiếp gì đối với mình.

“Tôi muốn thế nào thì làm cái đó, thì làm sao?” Diệc Tuyết không phục nói, bộ dáng kia hoàn toàn trông giống một tên tiểu lưu manh thô bỉ.

Về điểm này, Diệc Tuyết thực sự rất thất bại, cho tới bây giờ thời điểm náo loạn gây ghổ với người khác cô đều là công chúa, người khác tất nhiên sẽ trở thành lưu manh thô bỉ, nhưng lúc chống lại Dương Hiểu Đồng lại trở thành Dương Hiểu Đồng là nữ vương, mình giống như du côn tiểu lưu manh. Chỉ có điều hôm nay tới để giáo huấn cô ta, không có hình tượng cũng không có gì đáng ngại, dù sao cũng không gặp người quen biết ở đây.

Dương Hiểu Đồng một nhún vai nói: “Tôi đang tổ chức yến hội, cô lại đạp cửa mà vào, khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.” Biểu tình vẫn cao ngạo như trước, lời nói ra lại làm cho Diệc Tuyết không biết nói gì.

“Chính là cô bắt nạt con gái của tôi?” Diệc Thiên Quang đã từ trạng thái ngây người khôi phục lại, lạnh mặt nói, công lực của bà ta so với Diệc Tuyết mạnh hơn nhiều, nhìn Dương Hiểu Đồng ánh mắt của bà ta híp lại, thời điểm lão nương ra ngoài lăn lộn ngươi còn không biết đang ngây ngốc ở đâu.

Dương Hiểu Đồng không giận ngược lại còn cười nói: “Tôi nói vị bác gái này, con mắt nào của bà nhìn thấy tôi bắt nạt con gái bà? Trái lại các vị đang ngồi ở đây đều nhìn thấy hai người tới tận cửa bắt nạt tôi đó.”

Đối với loại người kiêu ngạo ngang ngược như hai mẹ con họ, trong lòng Dương Hiểu Đồng cực kỳ khó chịu, tại sao người Diệc gia lại là loại bại hoại này chứ, mình cũng là người của gia tộc đó, nghĩ tới đây cô không khỏi bĩu môi.

Nghe cô nói, Diệc Thiên Quang giận dữ, luôn luôn đều chỉ có bà lên mặt với người khác, làm gì có chuyện người khác lên mặt với bà ta, duỗi tay chuẩn bị tát Dương Hiểu Đồng: “Cô muốn chết có phải hay không?”

Thời điểm bà ta tát, nó lại rơi vào khoảng không, Dương Hiểu Đồng nắm chặt tay bà ta, hơn nữa trở tay liền cho bà ta một tát: “Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, những lời này thật sự không sai. Tôi cho rằng chỉ có Diệc Tuyết mới tiện như thế, không ngờ vẫn còn một người nữa.”

Lời nói Dương Hiểu Đồng ngày càng sắc bén, loại người không biết xấu hổ này khiến cô rất căm tức.

Diệc Thiên Quang bị một cái tát của Dương Hiểu Đồng làm cho tỉnh mộng. Còn Diệc Tuyết sau khi nhìn thấy lại càng tức giận trực tiếp xông lên muốn đánh nhau với Dương Hiểu Đồng, tốc độ phản ứng Dương Hiểu Đồng làm sao bà ta có thể địch nổi.

Một quyền của cô ta trong mắt người thường không chê vào đâu được nhưng ở trong mắt Dương Hiểu Đồng lại có vẻ như không chịu nổi một kích, đưa tay chặn nắm tay Diệc Tuyết, một cước trực tiếp đá vào bụng Diệc Tuyết lập tức đạp bay cô ta qua một bên, rượu trên bàn tiệc đổ hết lên người cô ta, trông cực kỳ chật vật.

Một cước này Dương Hiểu Đồng dùng bảy phần độ mạnh yếu, một cước đó khoảng hơn một nghìn cân, cho nên có thể đá bay Diệc Tuyết là chuyện bình thường, Diệc Tuyết ôm bụng đau đớn lăn lộn trên đất, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy.

Khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên vẻ châm chọc ngày càng rõ ràng: “Đối với với loại người không biết xấu hổ chính là loại kết quả này, cô thật sự cho rằng thế giới này đều là của nhà cô sao? Bắt nạt tới cửa chẳng lẽ tôi sẽ không phản kháng?”

“Mẹ, mau ra tay a!” Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Diệc Tuyết chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, vội vàng nói với Diệc Thiên Quang.

Sự tức giận trong lòng Diệc Thiên Quang đã lên tới cực điểm, đã bao nhiêu năm rồi không người nào dám đối xử với bà như vậy, kiêu ngạo như bà ta sao có thể tiếp thu được điều này: “Cô sẽ vì những gì cô vừa làm mà hối hận.” Diệc Thiên Quang lạnh lùng nói trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị gắt gao trừng mắt nhìn Dương Hiểu Đồng.

Khiến người xung quanh đều cảm giác được một trận rét lạnh, đồng thời một cỗ khí tức cường hãn phát ra từ bà ta, mặc dù thiên phú tu luyện của bà ta không được tốt lắm, nhưng thời gian tu luyện lại nhiều hơn hai mươi mấy năm so với bọn họ, bà ta cũng không lo lắng mình đánh không lại Dương Hiểu Đồng.

Vốn chuẩn bị đánh cô ta một trận rồi hủy dung thì thôi nhưng hiện tại bà ta lại không khống chế được nội tâm điên cuồng muốn giết cô ta, bà ta muốn giết con nhãi ranh trước mặt này, không đếm xỉa việc làm trưởng bối, mà lại muốn giết con nhãi này, nếu không bà ta tuyệt đối sẽ không an tâm.

Người ở chỗ này đều bị cổ hơi thở này làm cho chấn động, biết được tiếp theo sẽ là một màn rất khủng bố, cho nên vội vàng rời xa hai người, đứng ở trong góc phòng.

Đối mặt với khí thế mà Diệc Thiên Quang phát ra, Dương Hiểu Đồng mặt không đổi sắc, đột nhiên một khí thế còn mạnh mẽ hơn so với Diệc Thiên Quang phát ra từ trên người của cô: “Tôi sẽ khiến bà trả giá càng thêm nặng nề, bất luận bà là ai, đắc tội Dương Hiểu Đồng tôi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!”

Những lời này mang theo khí thế không thể địch nổi truyền ra từ miệng Dương Hiểu Đồng, cũng khiến những người ở đây rất kinh ngạc, quả nhiên, chủ tịch Ám Kim Mai Côi tuyệt đối không phải người đơn giản, mặc dù bọn họ không hiểu vũ lực nhưng vừa nhìn cũng biết thực lực của hai người bọn họ đều rất mạnh.

May mắn lúc trước không đã đắc tội Dương Hiểu Đồng, đây thật sự là một quyết định sáng suốt, mọi người âm thầm vui mừng, có điều bây giờ bọn họ tò mò hơn chính là hai người kia rốt cuộc ai sẽ thắng.

Cảm nhận được khí thế Dương Hiểu Đồng phát ra, ánh mắt Diệc Thiên Quang chợt co rút lại, trong mắt tràn đầy kinh hãi, thực lực con ranh này sao lại mạnh như vậy? Khí thế đó so với mình còn mạnh hơn không ít, tại sao có thể như vậy?

Diệc Tuyết ở bên cạnh trong mắt cũng tràn đầy vẻ không thể tin, hiển nhiên lần này thực lực Dương Hiểu Đồng tăng lên rất nhiều so với lần trước, tốc độ thăng cấp như vậy quả thực nghe mà rợn cả người, trong lòng cũng có chút lo lắng, lần này xem ra chuyện báo thù có chút khó khăn.

Thực lực siêu mạnh của Dương Hiểu Đồng không khiến Diệc Thiên Quang nổi lên cảm giác muốn rút lui ngược lại ý muốn giết người trong lòng bà ta càng thêm kiên quyết hơn, tạo ra một địch nhân như vậy rõ ràng hoàn toàn bất lợi đối với bọn họ, nhưng hiện tại rất rõ ràng đã hoàn toàn đắc tội cô ta, thậm chí còn có thể nói tình hình bây giờ của bọn họ chính là không chết không thôi.

Hiện tại thực lực của bà còn có thể đánh một trận với cô ta, đợi thực lực của cô ta tăng lên nữa muốn trả thù thì đại giới phải trả cũng không phải chuyện bọn họ có thể chịu nổi. Hiện tại bà đã lớn tuổi như thế, tiếp tục tu luyện nữa thực lực cũng không tăng lên được bao nhiêu, mà Diệc Tuyết lại càng không cần phải nói.

Trong lòng lại thầm mắng sao con gái mình có thể đắc tội một nhân vật không thể đắc tội như thế a, thực sự là phiền toái lớn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.