Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 196: Thực lực của Dương Hiểu Đồng



Trong ba người dòng chính, trừ thực lực Diệc Ly bọn họ không rõ lắm, thực lực hai người Diệc Hy, Diệc Đồng mọi người đã rất rõ, ở trong con cháu phân hệ không có ai có thể so sánh với bọn họ.

Nhất là Diệc Hy, thực lực Diệc Hy vẫn là tồn tại mà bọn hắn ngưỡng vọng, thực lực rất nhiều trưởng bối dòng thứ đều không hơn Diệc Hy, mà hiện tại Diệc Hy chưa tới ba mươi tuổi đã đạt được thành tựu như vậy, tương lai càng không có giới hạn.

Trong lòng Dương Hiểu Đồng cũng rõ ràng, chính mình biểu hiện ra thân phận địa vị cùng Diệc Hy, Diệc Đồng bọn họ như nhau, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài thôi, thân phận dòng chính của mình so với bọn họ vẫn có chênh lệch nhất định.

Cho dù Ám Kim Mai Côi đã chứng minh thành tựu của mình không hề kém nhưng nếu không có thực lực, kia như cũ không hơn. Vậy nhân cơ hội hôm nay để mọi người thấy được thực lực của mình. Cô vốn là một người mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không để cho người khác cho rằng địa vị bây giờ của mình có vết bẩn.

Sau khi quyết định xong, Dương Hiểu Đồng xem càng thêm nghiêm túc. Mặc dù người bên chi thứ tham gia tỷ võ có hơn một nghìn người, tỷ võ một chọi một cũng cần thời gian không ngắn, may mà đài tỷ võ Diệc gia cũng khá lớn, có thể để năm mươi cuộc tỷ thí đồng thời tiến hành, cứ như vậy thời gian cũng tiết kiệm không ít.

Sau khi ra lệnh một tiếng, trên năm mươi đài tỷ võ phân biệt có hai người chiếm cứ hai bên đài tỷ võ, một màn này khiến Dương Hiểu Đồng chấn động, ở ngàn năm trước, Diệc gia cũng có bộ dạng này sao?

“Bang bang “

Tiếng liên tiếp giao thủ truyền ra từ đài tỷ võ, Dương Hiểu Đồng chăm chú từng động tĩnh trên đài tỷ võ, qua đó thực lực của mọi người xác định thực lực của mình đã đạt được cấp bậc nào.

Dương Hiểu Đồng không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, mới phát hiện Diệc gia đúng là bao hàm toàn diện, sử dụng phương pháp công kích gì cũng có, taekwondo, karate, nhu đạo, thái quyền nhiều vô kể. Đương nhiên Dương Hiểu Đồng cũng phát hiện, mấy phương thức công kích đó không phải chỉ có một mà dung hợp các phương thức khác nhau, so với phương thức công kích vốn có trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Dương Hiểu Đồng không khỏi nhớ tới thượng tá Forlani dạy cô vật lộn tự do, có nói, không thể bởi vì chiêu thức cơ bản mà trói buộc chính mình, phương thức công kích ‘Bách gia trường tập’ mới là phương thức hữu hiệu nhất.

Phương thức công kích của bọn họ cũng thể hiện điểm này. Cô còn tưởng rằng người Diệc gia sẽ sử dụng các loại bí tịch võ công cổ đại gì đó, hiện tại mới hiểu được hóa ra Diệc gia vẫn dùng hợp với xã hội bây giờ, đối với thứ có lợi gì đó đều sẽ tiếp thu.

“Ly nhi, nhìn thấy tên mập mạp trên đài tỷ võ số năm, thái quyền của hắn không tệ chứ?“

Theo phương hướng Diệc Hy nói, Dương Hiểu Đồng nhìn sang, một người mập mạp lúc này ở trần, khí trời không nóng nhưng trên người của hắn lại đầy mồ hôi, một đôi tay so với người thường to hơn không ít.

Ra quyền chuẩn, mau, ngoan, từng chiêu từng thức đem thái quyền chân chính thể hiện ra. Dương Hiểu Đồng gật đầu, trong mắt có vẻ tán thưởng: “Đúng vậy, quả thật rất không tồi, ở Trung Quốc em lần đầu tiên nhìn thấy thái quyền nguyên nước nguyên vị như thế.”

Diệc Hy lạnh nhạt cười: “Thành viên Diệc gia chúng ta phân tán các nơi trên thế giới, đừng thấy hiện tại con cháu chi thứ có hơn một nghìn người từ ba mươi tuổi trở xuống tụ tập tại đây, bọn họ bình thường cũng không phải đều ở đây, ở nước ngoài có rất nhiều người, chỉ vì cuộc tỷ võ hằng năm một lần mới trở về. Thái quyền đó của hắn cũng học được ở nước ngoài, có thể học được loại tinh túy đó cũng không dễ dàng, nhìn nhìn đối thủ của hắn, chắc chắn hắn lập tức sẽ thắng.”

Diệc Hy vừa mới nói xong, đối thủ của mập mạp kia đã bị hắn đánh xuống đài.

Nhìn tình cảnh tràn ngập kích thích này, Dương Hiểu Đồng cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào a, dần dần nhìn nhập thần, từ trong chiêu thức khác nhau của mỗi người, cô tìm được chỗ có thể tiếp thu, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại phương thức công kích và phương thức chống đối, đồng thời không ngừng hoàn thiện phương thức công kích của mình.

Thượng tá Forlani dạy vật lộn tự do cho cô cũng bao hàm các loại kiểu dáng, các công kích khác nhau của các quốc gia, hiện tại chính cô lại dung hợp một phen cũng có lĩnh ngộ mới.

“Em xem người trên đài tỷ võ số bảy.” Diệc Đồng nói.

Nhưng Dương Hiểu Đồng lại không có trả lời, Diệc Đồng không khỏi nhìn về phía Dương Hiểu Đồng, lại phát hiện Dương Hiểu Đồng đã nhìn mê mẩn, chính mình nói gì cô cũng nghe không thấy.

Nhìn về phía Diệc Hy, Diệc Hy lại cười với cô, làm một thủ thế với cô, ý bảo cô không nên quấy rầy Hiểu Đồng. Hai người chậm rãi đi tới bên kia, mà Dương Hiểu Đồng lại hoàn toàn không phát hiện.

“Anh, anh xem Ly nhi nhìn thật nhập thần a.” Cô vẫn không nghĩ tới Ly nhi ở phương diện này lại cảm thấy hứng thú như thế.

Diệc Hy nhìn ánh mắt không nhúc nhích Diệc Ly, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc dù hai người chúng ta xem tu luyện trở thành nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta, nhưng yêu thích đối với tu luyện thích chắc còn chưa có nhiều như Ly nhi. Lần trước chú Vĩnh Khôn nói, Ly nhi đối với chuyện về quân đội cảm thấy rất hứng thú, lần trước còn nói muốn đi quân đội, chú Vĩnh Khôn còn chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ mang em ấy đi quân đội.”

“Mang Ly nhi đi quân đội? Dì Lam có thể đồng ý sao?” Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa cô và Dì Lam rất thân thiết, cô biết rõ Dì Lam nhớ nhung Ly nhi ra sao, hiện tại Ly nhi đã trở về, để cho nó đi địa phương nguy hiểm như quân đội, dì Lam nhất định sẽ không đồng ý.

“Thông minh, lần trước cũng bởi vì Dì Lam không đồng ý, cho nên chú Vĩnh Khôn đang cãi nhau với Dì Lam đó.”

Nghe anh nói như thế, Diệc Đồng ha ha cười: “Chú Vĩnh Khôn cho tới bây giờ đều đối xử rất tốt với Dì Lam, lời Dì Lam nói trên cơ bản ông đều đồng ý, không ngờ lần này lại cãi nhau với Dì Lam, thật khó gặp được.”

“Em cũng biết chú Vĩnh Khôn không có quá nhiều kiên trì, kiên trì duy nhất chính là những chuyện về quân đội, hai người chúng ta không có ý muốn phát triển ở phương diện quân đội, cho tới bây giờ việc này vẫn là một tiếc nuối của chú Vĩnh Khôn, hiện tại Ly nhi cảm thấy hứng thú với phương diện đó, sao chú Vĩnh Khôn có thể không kích động?”

“Vậy cũng tốt, vốn nhìn Ám Kim Mai Côi của Ly nhi, em còn tưởng nó cảm thấy hứng thú với thương nghiệp đấy, không ngờ nó lại cảm thấy hứng thú với quân đội, vậy anh đoán cuối cùng dì Lam thắng hay chú Vĩnh Khôn thắng?”

Diệc Hy trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “Chắc cuối cùng Ly nhi vẫn sẽ đi quân đội.”

“Vì sao nói như vậy?” Diệc Đồng ngẩng đầu hỏi, động tác này khiến vẻ khêu gợi của cô tăng thêm mấy phần đáng yêu.

Diệc Hy lại lắc đầu, giả vờ bí ẩn nói: “Không nói cho em.”

Diệc Đồng sửng sốt, Diệc Hy lại cười ha ha, dẫn tới những người khác liên tiếp nhìn.

Lúc này Dương Hiểu Đồng cũng phục hồi tinh thần, nhìn bộ dáng Diệc Hy cười ha ha và với Diệc Đồng ảo não, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ khiến chị em kinh ngạc, ha ha.”

Trên mặt Dương Hiểu Đồng cũng hiện lên nụ cười: “Anh bắt nạt chị chứ gì?”

Diệc Đồng cười: “Vẫn là Ly nhi tốt, không hư hỏng như Diệc Hy vậy.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, có lẽ bởi vì khi mọi người quan tâm tới việc nào đó thì thời gian liền qua thật nhanh, lúc này Dương Hiểu Đồng cũng có cảm giác như thế.

Cô chìm đắm trong các loại võ học, trong lúc hồi tưởng lại và đúc kết, tỉ thí phân hệ đã kết thúc.

Mười người đứng đầu đã tuyển ra, Dương Hiểu Đồng chú ý tới trong 10 người chỉ có hai nữ, còn lại đều là nam, mà người đàn ông thái quyền lúc trước Diệc Hy nói cũng xếp hạng trong hạng mười người.

“Sắp đến chúng ta!” Khóe môi Dương Hiểu Đồng khẽ động, hiển nhiên trong lòng cũng nóng lòng muốn thử một chút, thẳng thắn mà nói, cho tới bây giờ cơ hội để cô động thủ cũng không nhiều.

Gặp phải không phải quá yếu chính là quá mạnh mẽ, thực lực kém không nhiều với cô, cứ như vậy đánh đấu không có hứng thú, nhưng lần này lại khác, lần này có nhiều người như vậy, cho dù cùng phân hệ không có gì hiếu chiến, một lát nữa so với Diệc Hy, Diệc Đồng cũng không tồi.

Vừa rồi từ trong cuộc tỉ thí những người khác cô cũng lĩnh ngộ được vài thứ, vừa lúc có thể lấy cơ hội lần này thử một lần.

“Diệc Hy, một năm nay em lại có tiến bộ không ít, nhìn lần này em làm thế nào vượt lên trước anh nhé!” Diệc Đồng độc ác nói, hiển nhiên qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bị Diệc Hy chèn ép khiến cô có chút không cam lòng, đương nhiên có ý độc ác chỉ là giả vờ.

Diệc Hy lại không sao cả một nhún vai: “Năm ngoái em cũng nói như vậy.”

“Hừ” thấy Diệc Hy không cho cô mặt mũi như thế, Diệc Đồng tức giận nói: “Năm nay không giống năm trước, anh chờ xem.”

Nghe cô nói, biểu tình Diệc Hy vẫn như trước không có biến hóa: “Vậy anh mỏi mắt mong chờ!” Trong giọng nói ý vị trêu đùa chiếm đa số, ý cười trong mắt hiện ra cực kì rõ ràng, chỉ cần không phải đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được.

Diệc Hy càng không để ý, Diệc Đồng lại càng cảm thấy không có mặt mũi, quay đầu không nhìn hắn.

Dương Hiểu Đồng lắc lắc đầu, nụ cười trên mặt không giảm chút nào, hai người này tuổi cũng không nhỏ mà trẻ con như vậy.

“Lần này mười người đứng đầu ban thưởng một viên đan dược giúp đỡ đột phá bình cảnh —— phá trệ đan.” Diệc Hàn Hựu tuyên bố, đồng thời ở bên cạnh hắn có mười hộp gấm đặt trên bàn.

Nghe thấy lời Diệc Hàn Hựu, dưới đài truyền tới từng tiếng kinh hô, mọi người ở đây trừ ba người Dương Hiểu Đồng còn lại trong mắt đều tràn ngập vẻ hâm mộ, trong mắt mười người đứng đầu lại càng tràn ngập kích động.

Đối với lần này, Dương Hiểu Đồng có chút thẹn thùng, chỉ một viên phá trệ đan thôi mà có cần kích động như vậy không? Phải biết một lần một mình cô có thể luyện ra mấy chục viên.

“Hiểu Đồng, bọn họ và cậu cũng không giống nhau, địa vị của người bên chi thứ vốn không cao, mà cuộc tỉ thí này một năm tổ chức một lần, có thể được thưởng một viên đan dược đã rất tốt. Điều này cũng nói lên Diệc gia tồn kho rất phong phú, trước ngươi xem Nghiêm gia bọn họ gia tộc nào có thể lấy ra ban thưởng? Còn một lần mười viên, Tống gia – Tống Dục Chính ngay cả một viên cũng không có.”

Du Du thấy ý nghĩ Dương Hiểu Đồng không nhịn được mở miệng giải thích, thầm than người này thực sự là nữ hán tử, ăn no không biết hán tử đói, lời này may mắn suy nghĩ trong lòng, nếu nói ra đoán chắc sẽ bị quần ẩu.

“Khụ khụ, tớ không ngờ chênh lệch nhiều như vậy a!” Dương Hiểu Đồng hơi xấu hổ nói với Du Du.

“Hắc hắc, điều đó nói lên Thiên Hàng Bảo Điển chúng ta mạnh mẽ, Du Du ta có bản lĩnh, cậu tu luyện không lo đan dược a, ha ha.” Du Du đắc ý nói.

Dương Hiểu Đồng một trận thẹn thùng: “Không ngờ cậu nói nhiều như thế đều vì khen mình?” Cô lại quên, Du Du và Linh nhi đều giống nhau, rất tự kỷ, đối thực lực của mình càng tự kỷ tới cực điểm.

Ai biết Du Du lại làm một động tác xấu hổ: “Trong lòng hiểu là được, không cần nói rõ như thế mà! Người ta sẽ ngại ngùng.” Nói xong còn bụm mặt.

Biểu tình Dương Hiểu Đồng lập tức cứng ngắc: “Du Du, cậu quá dọa người.” …

“Lần này ba người đứng đầu tỷ võ đều rất mạnh, Diệc Cường, Diệc Tu và Diệc Linh, bọn họ đoạt giải theo lệ trong vòng ba năm có tư cách khiêu chiến con cháu dòng chính, một khi khiêu chiến thắng sẽ lấy được tài nguyên luyện ngang nhau với con cháu dòng chính!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đài tỷ võ lập tức nổ tung oa, năm trước ban thưởng cũng chưa từng có phong phú như thế. Phần thuởng này mười năm trước xuất hiện qua một lần sau đó không còn có xuất hiện, không ngờ lần này lại xuất hiện lần nữa.

Trên mặt ba người Diệc Cường, Diệc Tu và Diệc Linh lập tức lộ ra thần sắc kích động, phần thuởng này còn cao hơn cả phá trệ đan!

Dương Hiểu Đồng sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệc Hy: “Lời này có ý gì? Trong vòng ba năm, bọn họ đều khiêu chiến chúng ta sao?” Kiểu ban thưởng này quả thật cô chưa từng nghĩ đến.

“Phần thuởng này mười năm trước từng xuất hiện một lần, không ngờ mười năm sau lại xuất hiện lần nữa.” Diệc Hy cũng có chút cảm khái, chợt giải thích: “Em nói không sai, trong ba năm chỉ cần bất kỳ người nào trong ba người bọn họ muốn khiêu chiến em, em đều phải chấp nhận, không thể cự tuyệt. Một khi bọn họ thành công, bọn họ sẽ thu được tài nguyên tu luyện giống con cháu dòng chính, nếu sau này lại vì Diệc gia làm ra cống hiến, con cháu của bọn họ có thể làm con cháu dòng chính Diệc gia.”

“Thì ra là thế a! Vậy chúng ta không phải rất phiền phức sao?”

“Ha ha, vậy cũng không có biện pháp, vừa lúc có thể tôi luyện chính mình!” Diệc Đồng xoa tay nói, hiển nhiên đối với lần này cũng không bài xích.

“Ha ha, vậy cũng đúng, nếu như không có người luận bàn cũng rất buồn chán.” Dương Hiểu Đồng cũng không để ý mấy chuyện này, dù sao cô cũng không có nhiều tổn thất lớn.

“Hiện tại ta tuyên bố tỷ võ phân hệ đã kết thúc, khiêu chiến dòng chính bắt đầu.” Lời này vừa nói ra, mọi người mới biết tỷ võ quan trọng bắt đầu.

Mặc dù phân hệ tỷ võ đã kết thúc nhưng không có ai rời đi, tất cả mọi người nhìn chăm chú ba người bọn họ.

“Hiện tại ba người đứng đầu có thể chọn ba người trong dòng chính tiến hành khiêu chiến, không có hạn chế.” Không có hạn chế, nói cách khác bọn họ tìm ai cũng có thể, cho dù ba lần tìm cùng một người cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Vừa nói xong lời này, Dương Hiểu Đồng phát hiện ánh mắt của ba người kia tất cả đều rơi trên người mình.

Diệc Hy và Diệc Đồng cũng phát hiện điểm này, chỉ có điều hai người cũng không kinh ngạc, đối với sự lựa chọn của bọn họ trước đó họ cũng đã nghĩ đến.

Dương Hiểu Đồng cười: “Thoạt nhìn em rất dễ khi dễ sao?” Mặc dù ngữ khí trêu đùa, nhưng trong lòng Dương Hiểu Đồng vẫn chú ý.

Ở trong mắt bọn họ, thực lực Diệc Hy và Diệc Đồng không thể phủ nhận, bọn họ muốn khiêu chiến có độ khó rất lớn, nhưng mình từ bên ngoài trở về, không sử dụng bất cứ tài nguyên nào của Diệc gia, cho dù cô sử dụng tài nguyên của mình cũng không có, cho nên tất nhiên thực lực của mình là yếu nhất.

Huống chi trước đó nghe thấy ban thưởng, nếu có thể đánh bại mình, bọn họ có thể có tài nguyên tu luyện của dòng chính, ôm may mắn trong lòng, bọn họ đều quyết định thử một lần, bởi vì đây là khả năng lớn nhất.

Khóe miệng Dương Hiểu Đồng khẽ hiện lên nụ cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, cô nói: “Các ngươi muốn khiêu chiến ta sao?”

Ba người nhìn biểu tình bí hiểm kia của Dương Hiểu Đồng, trong lúc nhất thời lại có một chút do dự, không biết rốt cuộc có nên hay không, trầm mặc một lát sau, kia Diệc Cường ôm quyền nói: “Diệc Ly, ta muốn khiêu chiến ngươi!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người hai người, Diệc Ly sẽ tiếp nhận? Mặc dù Diệc Ly cũng là người dòng chính, nhưng bọn hắn đối Diệc Ly đều có thể hiểu, cho tới bây giờ cô không lớn lên Diệc gia, Diệc Cường chính là bắt nạt người.

Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu: “Tốt” cô cần mượn cơ hội này lập uy, để mọi người thấy được thực lực của cô.

Thấy Dương Hiểu Đồng không do dự chút nào, ngược lại sảng khoái đáp ứng mọi người cũng kinh ngạc một phen.

Chợt Dương Hiểu Đồng cho Diệc Hy bọn họ một nụ cười an tâm, sau đó cùng Diệc Cường lên giữa đài tỷ võ lớn nhất.

Hai bóng dáng đứng trên đài tỷ võ, một bên tráng hán chiều cao hơn 1m8, một bên là cô gái thân hình mảnh khảnh, hình tượng hai người so sánh thật sự có chênh lệch không nhỏ.

Ở đây không ít người cũng không thích Dương Hiểu Đồng, dù sao đến bây giờ Dương Hiểu Đồng chưa từng xuất thủ, từ trên người của cô cũng không cảm giác được khí tức tương tự như Diệc Đồng và Diệc Hy.

Diệc Tu và Diệc Linh không mở miệng lúc này có chút hâm mộ nhìn Diệc Cường đứng trên đài, ở trong mắt bọn họ tỉ thí lần này Diệc Cường nhất định sẽ đạt được thắng lợi, bọn họ đều có chút hâm mộ người đâu tiên khiên chiến, chỉ tiếc vừa chính mình không thể giành trước khiêu chiến.

“Động thủ đi.” Dương Hiểu Đồng nói thẳng không chút dài dòng, cô không muốn lãng phí thời gian, đã muốn đạt được hiệu quả thị uy, đương nhiên phải quyết đoán, hơn nữa còn phải cường thế.

Diệc Cường không nghĩ đến đối phương lại nói thẳng ra, lập tức không do dự nữa, rất nhanh vọt về phía Dương Hiểu Đồng, cách hai mươi mét mà nháy mắt đã vọt tới trước mặt Dương Hiểu Đồng.

Nắm tay mang theo nội lực trực tiếp tấn công đầu Dương Hiểu Đồng, nếu như người bình thường bị đánh chắc não sẽ tê liệt. Nắm tay trong không trung khiến cho từng đợt không khí phát ra tiếng bạo nổ, chỉ có thanh thế thôi đã khiến mọi người không thể khinh thường. Nhưng đối mặt nắm tay của Diệc Cường, Dương Hiểu Đồng lại không trốn không tránh, đợi lúc nắm tay xuất hiện trước mặt của mình, Dương Hiểu Đồng đưa ra tay phải ra trực tiếp cầm nắm tay kia mang theo kình khí không thể địch nổi đó.

Bàn tay trắng nõn cứ nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệc Cường như vậy, dường như không hề tốn chút sức lực nào để cầm lấy nắm tay đó.

Diệc Cường trong mắt lóe lên thần sắc không thể tin, đem tất cả khí lực của mình dồn trên nắm tay, cho dù sắc mặt đỏ lên hắn đem tất cả khí lực dùng hết, nắm tay vẫn bị Dương Hiểu Đồng nắm lấy không thể động đậy.

So với sắc mặt đang đỏ lên của Diệc Cường thì Dương Hiểu Đồng lại có vẻ nhẹ nhõm hơn, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, dễ dàng nắm lấy, mặc cho Diệc Cường làm như thế nào cũng không thể lay động.

Nhìn thấy một màn này, toàn bộ mọi người đều sửng sốt, khí lực của Diệc Cường mọi người đều biết nhưng Diệc Ly lại không tốn sức chút nào chặn hắn, người ở chỗ này cũng không có mấy người có thể chống đỡ được.

Sắc mặt Diệc Hy và Diệc Đồng có chút biến hóa, chỉ có điều không rõ ràng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.