Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 2: Ánh sáng quỷ dị



Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn đang ăn cơm, đột nhiện nghe được thanh âm ầm ỉ bên cạnh, mọi người tại thành một vòng tròn, cảm thấy tò mò liền nhìn qua xem, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng một mình đứng ở nơi đó nghe Trình Thiên Lỗi cùng Lâm Tử Di chửi bới.

“Nữ nhân này thật không biết tự luộng sức mình, nàng nghĩ bộ dáng của mình có thể so với Lân Tử Di sao, lại còn muốn đến chất vấn người khác, bị như vậy cũng đáng!”

“Đúng vậy, người này không tự biết thân biết phận mình, thật sự mất mặt” Một nữ sinh khác cũng vẻ mặt khinh thường.

Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn sắc mặt xanh mét vọt tới trước, nhìn sắc mặt Dương Hiểu Đồng tái nhợt, đau lòng không thôi, “Hai người các người còn là người sao? Rõ ràng là người phản bội, hiện tại nói giống như người đúng là mình, quả thật chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy.”

“Trình Thiên Lỗi, Lâm Tử Di, thật sự ta nhìn lầm các ngươi! Sớm hay muộn cũng sẽ có báo ứng!” Mặt Nhược Nhược cũng đỏ lên, bọn họ làm sao có thể đối xử với Hiểu Đồng như vậy chứ, lại trước mặt nhiều người như vậy.

Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn hai người không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, các nàng hiện tại chỉ thấy đau lòng vì Tiểu Đồng, nhìn hai người trước mặt đầy hèn mọn. Có tiền, bộ dạng xinh đẹp thì như thế nào? Tâm địa lại ác độc như vậy (Sally: Tiểu Đồng rất may mắn khi có những người bạn như vậy nha).

“Hiểu Đồng, mày không sao chứ?” Nhược Nhược lo lắng hỏi, cô thật sự không biết Tiểu Đồng có chịu đựng được hay không đả kích này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch kia mà đau lòng.Dương Hiểu Đồng khoát tay áo, ý bảo mình không có chuyện gì, cố gắng trấn định xuống, vô luận như thế nào cô cũng không muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người rằng mình đau lòng, “Việc đã đến nước này, vậy ta chúc các ngươi vĩnh viễn cũng không hanh phúc, haha” Dương Hiểu Đồng không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng cười kia mang theo tuyệt vọng rời khỏi căn tin. (Sally: cái mặt phúc hắc của chị đã được khởi động a)

Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn theo sát phía sau Tiểu Đồng, để lại ánh mắt kinh ngạc cùng xanh mét nhìn hai người.

“Hiểu Đồng…” Hai người cùng mở miệng, trong giọng nói mang theo sự lo lắng không nói nên lời, Đồng Đồng là người kiên cường, vô luận gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt người khác, điểm này hai người các cô biết rõ.

“Ta không sao, ta muốn yên lặng một chút, các ngươi không cần lo lắng” Không ai có thể hiểu rõ được tâm trạng của cô lúc này, thầm nghĩ mình thật ngốc, cố gắng trấn định lại cảm xúc của mình một chút.

Chia tay hai người bạn, đi ngang qua một con đường lớn, không để ý có một chiếc xe đang lao tới, kèn xe không ngừng vang lên, người lái xe tức giận hét lên, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn không nghe thấy, cô chỉ cảm thấy mình đã chạy thật lâu thật lâu, chân cũng dần mất cảm giác, rốt cuộc không chạy được nữa mới ngừng lại.

Bất tri bất giác cô đã chạy tới công viên, ngôi trên ghế lạnh lẽo, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, quả thật bị hai người mình tin tưởng phản bội là một đã kích quá lớn đối với cô, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được. Hai mắt mông lung nhìn khoảng không tối đen trước mặt, không khí đột nhiên giảm xuống, càng ngày càng giảm xuống, càng ngày càng lạnh lẽo.

Vốn cô vẫn nghĩ Trình Thiên Lỗi yêu mình thật lòng, sau khi bị phản bội cô mới biết mình yêu y nhiều đến thế nào, nhưng hiện tại phát hiện này có tác dụng gì nữa chứ? Y đối với cô căn bản không phải yêu, trước mắt nhiều người lại hung hang chà đạp lên tôn nghiêm của cô!

Hồi lâu, nước mắt đã không còn chảy xuống nữa, nỗi đau thấu xương này giúp cô hiểu được, vì những thứ này, hết thảy đều không đáng. Hai người kia không đáng để cô phải khổ sở vì họ, cô nhất định sẽ gặp được người khiến cô hạnh phúc hơn!

Cô sẽ khiến cho họ biết tôn nghiêm bị giẫm đạp có tư vị như thế nào! Cô sẽ khiến cho họ tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt!

Lúc này, trong công viên đã không còn một bóng người, đêm nay so với những đêm trước càng thêm thâm trầm, tối đen không thấy rõ được thứ gì, Dương Hiểu Đồng đứng lên lớn tiếng kêu “Trình Thiên Lỗi, Lâm Tử Di, các ngươi nhất định sẽ hối hận, nhất định!”

Nhưng ngay khi suy nghĩ của Hiểu Đồng thay đổi, thời điểm nói xong câu đó, chuyện tình quỷ dị đã xảy ra!

Một ánh sáng hào quang nhiều màu chợt lóe lên. Dãy ánh sáng nhiều màu, quỷ dị, đem bóng đêm tối đen chiếu sáng mọi thứ. Bởi vì công viên này nằm ở ngoại thành, cho nên một màn quỷ dị này ngoài Dương Hiểu Đồng ra không có một ai chứng kiến được. Mà dãy ánh sáng quỷ dị này lại bay đến trước mặt Dương Hiểu Đồng.

Dương Hiểu Đồng ngạy ngẩn cả người, như thế nào lại xuất hiện một màn quỷ dị như vậy?

Dãy ánh sáng này là cái gì?

Vì sao xuất hiện trước mặt cô, sáng đến nổi cô không thể nào mở mắt ra nổi, rất đẹp mắt, không khỏi cảm thấy ngây người, rốt cuộc đây là cái gì? Không phải là gặp quỷ chứ?

Vận khí của cô không tốt đến như vậy sao? (Sally: rất tốt là đằng khác a)

Theo bản năng cô muốn bỏ chạy, nhưng vô luận chạy thế nào cũng không thể nhất nổi chân lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn dãy ánh sáng lạ kia tiến càng gần lại mình, hoảng thần cô chỉ có thể nhắm mắt lại.Cường độ hào quang không ngừng tỏa sáng, dù nhắm chặt hai mắt cô vẫn có thể cảm giác được, cô cảm giác ngục của mình nóng lên, sau đó hôn mê bất tỉnh.T

rong mộng, Dương Hiểu Đồng mơ thấy một quyển bảo điển lớn nhiều màu, cô đứng trước mặt bảo điển, nó tồn tại giống như một thế giới riêng, cô nhất chân muốn đi vào đó, nhưng bị ngăn cản trở về, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bảo điển thần kỳ trước mắt.

Trong bảo điển giống như một thế giới của tiên sinh sống, cô có thể nhìn rõ ràng, một trận cuồng phong kéo đến, thấy số trang bảo điển không ngừng lật qua, một cảnh tượng bất đồng xảy ra trước mắt Dương Hiểu Đồng.

Đó là phòng khiêu vũ, một dám người hư ảo, không ngừng tạo ra những vũ điệu động tác khó khác nhau, thậm chí có một số động tác trong mắt Dương Hiểu Đồng cảm thấy không thể nào có khả năng thực hiện, nhưng họ lại có thể hoàn thiện, làm người ta kinh ngạc vạn phần. Tuy rằng Hiểu Đồng đồi với vũ đạo không có nghiên cứu kỹ, nhưng cô thật sự bị những vũ đạo này làm rung động, như si như túy.

Một trang khác nhanh chóng bay qua, một cảnh tượng vật lộn trên đài, một đám bóng đáng hư ảo đang vật nhau. Nhìn kỹ cũng không phải vật lộn đơn giản, bởi vì giống như sinh mệnh, hai bóng người kia đều đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm phong phú, khiến Dương Hiểu Đồng nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trang giấy lại được chuyển, một đám khói trắng được toát ra từ đan lô luyện dược, cả đan lô đề màu vàng, bốn hướng đều là rồng canh giữ, mắt long màu đỏ sậm, phảng phất như có sinh mệnh. Một viên khỏa đan tỏa ra mùi hương nồng đậm được luyện chế thành công.

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của người luyện đan kia. Dương Hiểu Đồng đột nhiên cảm khái vạn phần, phải làm sao mới có thể đạt được trình độ lạnh nhạt như vậy?

Cô nhìn thấy một đám người bệnh bất trị sau khí ăn đan dược vào, thế nhưng nhanh chóng khôi phục, khỏe mạnh, một bà lão sau khi ăn đan dược vào lại trở nên xinh đẹp như thiếu nữ thanh xuân, cô như trầm mê vào trong đó, hết thảy thật sự quá thần kỳ.

Cô không biết chính mình rốt cuộc là nằm mơ hay hiện thực, bởi vì hết thảy những thứ trước mắt đều quá mức chân thật, vẻ mặt của mọi người cùng đời thực giống nhau như đúc, nhưng những thứ này quá mức khó tin, cô chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Đột nhiên, cô phát hiện, hình ảnh cô trông bảo điển, người đó là cô nhưng cũng không phải là cô, bởi vì cô trong đó so với cô hiện tại đẹp hơn rất nhiều, đã không còn đeo cặp kính dày cộm, dáng người giống nhau, nhưng lại rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác (Sally: hehe tương lai của chị đó a).

Dương Hiểu Đồng thấy mình khiêu vũ, vòng eo thon mềm mại, ánh mắt quyến rũ, tuyệt đối là một bảo vật, khiến cô bị hấp dẫn nhất là cô đang không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ, không ngừng lột xác, mị lực phát ra kinh người.Dần dần, ánh sáng của bảo điển càng mờ nhạt, bảo điển không ngừng thối lui về sau, cuối cùng biến mất trước mắt Hiểu Đồng.

“Haiz…” Dương Hiểu Đồng phát ra một tiếng than nhẹ, mở mắt ra, nơi này là??

Ý nghĩ nháy mắt thanh tĩnh, cô đang ở trong công viên, cũng đang nằm trên đất. Đứng lên nhìn thân mình, cũng không có cái gì không bình thường, cũng tĩnh tâm lại đi về hướng trường học.

Ngày hôm qua đến tột cùng là làm sao vậy?

Chẳng lẽ tất cả đều là mộng sao?

Vậy cái hào quang nhiều màu kia rốt cuộc có thật sự tồn tại không? Hay hết thảy quỷ dị đó đều là do cô nằm mộng?

Nghĩ nghĩ, cuối cùng kết luận mình nằm mơ.Làm gì có thể phát sinh chuyện kỳ quái như vậy? Bất quá giấc mộng tối qua rất chân thật, cuối cùng cô kết luận là do mình quá thương tâm nên tinh thần hỗn loạn, té xỉu sau đó nằm mộng kì quái như vậy.

Nghĩ đến hôm qua, hai người phải bội cô, lòng cô lại thấy đau đớn, cô không muốn về trường học, cô muốn trồn tránh hết thảy, thậm chí cô sợ nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của người khác. Dương Hiểu Đồng không phải người có mục tiêu lớn, nhưng là người có lý trí, cô không có khả năng tha cho hai người đó, không muốn buông tay cuộc sống của mình, cho nên dù không muốn đối mặt, nhưng cô vẫn kiên định bước chân về phía trước.

Một đường trở về phòng ngủ, cũng không biết Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn hiện tại như thế nào, nhất định rất lo lắng cho cô.

“Làm sao bây giờ, Tiểu Đồng đến bây giờ còn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nhược Nhược sốt ruột nói.

“Ta nghĩ tới Lâm Tử Di kia liền khó chịu, cô ta đúng là không phải thứ tốt lành gì. Còn không phải do Hiểu Đồng hiền lành đem ả thành bạn tốt, nhìn xem cô ta hiện tại làm ra cái gì, ta thật muốn đi đánh cái tiện nhân kia” Thanh âm Tiểm Mẫn phẫn nộ truyền đến, Hiểu Đồng đứng ngoài cửa có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tiểu Mẫn.Tuy lúc này trong lòng cô rất đau, nhưng nghe thấy bạn bè vì mình mà lo lắng, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ít nhất cô có hai người bạn thật tâm đôi đãi với mình.

“Như thế nào còn chưa về, Hiểu Đồng chưa bao giờ đi cả đêm mà không về như vậy, di động cũng không liên lạc được, ngày hôm qua bị đã kích lớn như vậy, nó không phải nghĩ quẫn trong lòng chứ? Thật sự là lo muốn chết” Nhược Nhược lo lắng đi lòng vòng trong phòng

“Không bằng chúng ta đi thông báo thử xem sao?”Đúng lúc này, Hiểu Đồng đẩy cửa bước vào. Nhìn hai người bạn vì mình lo lắng, trên mặt lộ chút tươi cười, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy thật gượng ép.

“Hiểu Đồng, ngươi về rồi” Nhược Nhược vui sướng chạy tới trước mặt Hiểu Đồng, kéo cô qua trái qua phải xác định không có vấn đề gì mới yên lòng.

“Hiểu Đồng, hai tiện nhân kia không đang để ngươi thương tâm, bất quá nếu ngươi muốn, chúng ta đi tìm chúng tính sổ thế nào?” Tiểu Mẫn đề nghị, cô hễ nghĩ tới hai người kia là trong lòng phát hỏaDương Hiểu Đồng khoát tay.

“Quên đi, mọi chuyện đều đã qua. Các ngươi yên tâm, ta không có gì lẫn quẫn trong lòng, cũng không phải người yếu ớt như vậy”Tiễu Mẫn khó tin nhìn Hiểu Đồng, “Ngươi nói thật?”

“Ừ, ta nói thật” Hiểu Đồng đối với Tiểu Mẫn trinh trọng gật đầu, “Aiz, ta đi tắm một cái a” Tối hôm qua đến giờ ngủ bên ngoài, cảm thấy cả người không được thoải mái, cho nên trở về chuyện đầu tiên cô muốn làm là đi tắm.

Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn nhìn Hiểu Đồng tựa hồ tâm trạng đã tốt lên, nhìn lẫn nhau, cũng không nói gì.Nhưng, thời điểm Hiểu Đồng vào phòng tắm, lại phát hiện thân thể mình có một chút biết hóa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.