Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 201: Hạnh phúc



Sau khi Dương Hiểu Đồng đi toilet, nữ phục vụ kia len lén đi theo phía sau Dương Hiểu Đồng, đợi sau khi Dương Hiểu Đồng vào nhà vệ sịnh, ở bên ngoài khóa cửa lại.

Cười trở đi về phía sau nhà hàng. “Vừa rồi không phải cô cố ý hất vào người vị tiểu thư kia chứ?” Một nữ phục vụ hiểu rõ tính cách cô gái đó hỏi.

“Ha ha, sao có thể chứ? Đó là do tôi không cẩn thận mà.” Cười khan giải thích, chỉ có điều trong lòng vẫn không nhịn được đắc ý.

“Vậy vừa rồi cô vừa mới đi đâu đấy?”

“Tôi đi vệ sinh.”

“Phải không?” Có chút nghi hoặc, không phải trước đó cô ta mới đi vệ sinh sao? Tại sao lại đi…

Dương Hiểu Đồng ở trong toilet tẩy sạch vết bẩn kia đi, cũng may vết bẩn đó không khó rửa, vận chút nội lực hong khô quần áo, hoàn toàn giống như trước không nhìn ra có vết bẩn, nhìn thấy cửa khóa, khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.

Từ lúc bắt đầu cô đã biết nữ phục vụ kia cố ý, chỉ lười tính toán, bây giờ còn dùng thủ đoạn cũ này với cô, có lẽ người bình thường sẽ không có cách nào giải quyét nhưng đối với cô mà nói, đây coi là cái gì?

Nữ phục vụ núp phía sau nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, vẻ mặt tràn ngập tình yêu, không có cô gái kia ở trước mặt hắn, cô ta cảm thấy thoải mái hơn.

Sau khi Dương Hiểu Đồng đi ra tùy tiện nhìn xung quanh thì lập tức thấy nữ phục vụ tự cho mình thông minh dùng chút thủ đoạn kia, đi tới bên cạnh cô ta, hỏi: “Vóc người hắn rất đẹp phải không?”

Nữ phục vụ vẫn đang nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, bên cạnh có người nói chuyện với cô ta, đầu cũng không quay đầu nhìn một chút, sắc mặt ửng đỏ nói: “Cô đây không phải đang nói lời vô ích sao? Đàn ông đẹp trai như vậy là lần đầu tiên tôi gặp được.”

“Ha ha, phải không? Cho nên muốn khóa tôi trong WC?” Sắc mặt Dương Hiểu Đồng âm trầm mấy phần, lần đầu tiên gặp mặt lại vì nhìn đàn ông mà khóa mình ở trong nhà vệ sinh, cô thật sự không biết nói cô gái này thế nào nữa.

Nghe Dương Hiểu Đồng nói, nữ phục vụ sửng sốt, chợt quay đầu lại, đợi tới lúc nhìn thấy sắc mặt có vài phần âm trầm của Dương Hiểu Đồng, càng hoảng sợ bắt đầu nói lắp: “Tôi, tôi…”

“Không cần giải thích, gọi ông chủ của các người qua đây.” Không đợi cô ta giải thích, Dương Hiểu Đồng quyết đoán nói, kỳ thực cô ta căn bản không có gì để giải thích, nhân viên như vậy nếu xuất trong Ám Kim Mai Côi bọn họ đã sớm bị sa thải.

“Tiểu thư, tôi cầu xin cô không cần tìm ông chủ, như vậy tôi sẽ bị mất việc.” Lúc này trên mặt nữ phục vụ mới hiện lên vẻ sợ hãi, lúc trước chỉ cảm thấy cô gái này chẳng qua chỉ là bình hoa, hẳn không có gì đáng ngại, hơn nữa nghĩ sẽ không biết cô ta làm mới tự tin làm thế, không ngờ cô gái này lại khôn khéo như vậy.

Nghe cô ta nói, Dương Hiểu Đồng cảm thấy rất buồn cười: “Sợ mất việc làm? Vậy sao cô còn dám làm như thế, thật sự quá đáng! Nếu đã làm thì nên trả giá thật nhiều, tôi cũng không phải người dễ bị bắt nạt.”

Trong lúc hai người dây dưa, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi tới, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nữ phục vụ kia sau khi trông thấy người đàn ông, vẻ kinh hoảng trên mặt giảm đi không ít: “Quản lí, cô gái này đổ oan cho em nói em khóa cô ta trong nhà vệ sinh, còn nói muốn tìm ông chủ.”

Đối với việc nữ phục vụ đổi trắng thay đen, Dương Hiểu Đồng cũng không để ý tới: “Gọi ông chủ của các người ra, tôi muốn nói chuyện với hắn.”

Tên quản lí kia cười nói: “Tiểu thư, thật ngại quá, bây giờ ông chủ của chúng tôi không có ở đây.”

Nghe hắn nói vậy, nữ phục vụ ném một ánh mắt quyến rũ tới tên quản lí, tên quản lí kia ngầm hiểu cười cười. Nhìn hành động giữa hai người, Dương Hiểu Đồng cũng cười, suy nghĩ một chút cũng biết quan hệ giữa hai người này không đơn giản.

“Ông chủ của các người thật sự không có ở đây hay giả vờ không có ở đây?” Hôm nay cô muốn làm rõ chuyện này! Một quản lí, một nhân viên phục vụ chẳng lẽ còn có thể chỉnh được cô sao? Cô cũng không phải một người dễ bị bắt nạt.

Nghiêm Tuấn Trạch cũng nhìn thấy chuyện bên này, vội vàng chạy tới, hỏi: “Hiểu Đồng, em không sao chứ?”

Dương Hiểu Đồng lắc lắc đầu: “Không sao.”

“Vậy có chuyện gì?”

“Vừa rồi lúc em đi nhà vệ sinh, cô gái này khóa em trong WC, em nói muốn tìm ông chủ nhưng vị quản lí này nói ông chủ không có ở đây.”

Nghe cô nói, Nghiêm Tuấn Trạch tức giận: “Cô dựa vào cái gì mà khóa cô ấy trong nhà vệ sinh? Lập tức gọi ông chủ của các người tới, bằng không ngày mai nhà hàng này cũng không cần tồn tại.”

Mặc dù đã cực lực khắc chế nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy tức giận, đã lâu không gặp Hiểu Đồng, không ngờ lần ăn cơm này còn xảy ra chuyện như vậy.

Những lời này vừa ra, hai người kia đều sửng sốt, không ngờ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như thế, tầng lớp thượng lưu tới Ngọc Lam Tây ăn cơm không ít nhưng người có thể nói ra những lời này lại không có bao nhiêu, dù sao ông chủ Ngọc Lam Tây cũng có bối cảnh nhất định, người bình thường cũng không làm như vậy.

Ngay lúc hai bên đang tranh chấp, ông chủ Ngọc Lam Tây đang đi từ cửa vào. Vừa thấy tình hình này đã biết xảy ra chuyện không hay, đi tới hỏi: “Hai vị, không biết xảy ra chuyện gì?”

“Ông là ông chủ nhà hàng này?” Dương Hiểu Đồng vừa nhìn bộ dáng người đàn ông lập tức đoán ra hắn ta là ông chủ ở đây.

Ông chủ nhà hàng gật đầu: “Không sai, tôi chính là chủ ở đây. Có phải hắn làm sai cái gì hay không?”

Dương Hiểu Đồng cười, không nói gì mà mở túi xách LV lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho ông chủ nói: “Tôi là Dương Hiểu Đồng, tôi mua nhà hàng này của ông.”

Cũng không phải giọng điệu thương lượng mà ngữ khí không thể từ chối, hôm nay cô cực kỳ khó chịu, làm việc càng quả quyết.

Khi ông chủ nhà hàng vừa mới nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đã cảm thấy cô nhìn rất quen mắt. Hiện tại vừa nghe tên của cô lập tức sửng sốt, không chỉ hắn, mà tên quản lí và nhân viên kia đều sửng sốt.

Dương Hiểu Đồng a, có thể nói đây là một vị thần Trung Quốc, không ngờ lại ra hiện trước mặt bọn họ, cho dù trước đó bọn họ cảm thấy cô gái này nhìn rất đẹp, lại quen mắt cũng không dám nghĩ phương diện đó.

Chân nữ phục vụ run rẩy, tại sao mình lại không có mắt đắc tội một nhân vật lớn như thế? Cái này thật sự xong rồi.

Ông chủ nhà hàng cầm chi phiếu lên vừa nhìn, nhìn thấy con số trên đó cả kinh, chợt cười nói: “Được được, hiện tại Dương tiểu thư ngài chính là chủ của Ngọc Lam Tây, thủ tục chuyển nhượng tôi sẽ đi chuẩn bị.”

Dương Hiểu Đồng đã mở miệng, như vậy vô luận như thế nào hắn đều phải bán, dù sao đây cũng là một nhân tình, đắc tội Dương Hiểu Đồng kết quả chắc chắn sẽ không tốt. Dù hắn có chút bối cảnh, ở trong mắt người thường thoạt nhìn không tệ nhưng bối cảnh ở trước mặt Dương Hiểu Đồng căn bản không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa con số trên đó càng cho hắn một kinh hỉ thật to, quả là bà chủ của Ám Kim Mai Côi có khác, vừa ra tay đã hào phóng như vậy, một khoản tiền lớn như vậy mà không hề nháy mắt đưa ra, giống như đối với cô đó căn bản không tính cái gì.

Nghe hắn nói, Dương Hiểu Đồng khoát tay chặn lại: “Thủ tục chuyển giao không vội. Hiện tại lập tức sa thải hai người kia cho tôi là được.” Mua nhà hàng này đối với cô cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua để xả giận mà thôi, số tiền kia cô không quan tâm.

“Tốt tốt, nhà hàng này của ngài đương nhiên do ngài làm chủ.” Ông chủ nhà hàng cúi đầu khom lưng nói, chợt nói với hai người kia: “Hai người các ngươi hiện tại dọn đồ rồi đi nhanh lên.”

Tên quản kia lập tức nhìn Dương Hiểu Đồng cầu xin: “Chuyện này không liên quan tới tôi mà, sa thải một mình cô ta thì tốt rồi, đừng sa thải tôi có được hay không? Người nhà của tôi còn dựa vào tôi nuôi sống.”

Nhìn thấy bộ dáng đó của tên quản lí, Dương Hiểu Đồng càng khinh thường: “Ông cũng biết có người nhà? Vậy còn ở nhà hàng cùng người khác làm loạn? Đi nhanh đi.”

Nữ phục vụ nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, chạy tới ôm bắp đùi hắn: “Tiên sinh, tôi làm như vậy đều vì ngài, cầu xin ngài cứu tôi có được không?”

Nghiêm Tuấn Trạch sửng sốt, chợt vẻ mặt ghét bỏ thu chân: “Cút!”

“Giao cho ông, nói chung tôi không muốn gặp lại bọn họ.” Dương Hiểu Đồng nói với ông chủ cũ nhà hàng. Sau đó cùng Nghiêm Tuấn Trạch đi về phía bàn ăn, tiếp tục ăn cơm, vì hai người kia mà làm hỏng tâm trạng vui vẻ thật sự không đáng.

Hai người ăn cơm xong thì tách ra. Bởi vì Hiểu Đồng nói còn có việc cự tuyệt đi chơi với Nghiêm Tuấn Trạch. Nghiêm Tuấn Trạch cười cười không hỏi nhiều.

Ra khỏi Ngọc Lam Tây, Dương Hiểu Đồng gọi điện thoại cho Trương Doãn Kiệt. “Doãn Kiệt, em ăn cơm xong rồi, anh đang ở đâu vậy?”

“Ha ha, anh đang ở quảng trường Thạnh Khánh chờ em đến.”

“Tốt, em lập tức tới.” Cúp điện thoại Dương Hiểu Đồng nở nụ cười lên xe taxi đi quảng trường Thạnh Khánh, bởi vì lễ Giáng Sinh cho nên quảng trường Thạnh Khánh tràn ngập người.

Nơi chốn tràn ngập không khí giáng sinh, từng ông già Nô-en cầm trên tay trái bóng hình trái tim đưa cho nữ sinh và trẻ con dọc đường, không khí vui mừng, các ca khúc giáng sinh vang lên khắp quảng trường, từng đôi tình nhân đang đi dạo với nhau, trên đầu con gái mang đồ trang sức tia chớp nơ bướm, con trai thì lại mang sừng tê giác và mang mặt nạ mê người.

Xung quanh có thể thấy quán bán ăn vặt, mua vật phẩm trang sức, tràn ngập màu sắc Noel. Nhưng Dương Hiểu Đồng tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Trương Doãn Kiệt. Ngay lúc cô chuẩn bị gọi điện thoại hỏi, một chiếc xe ngựa bí đỏ dừng trước mặt cô.

“Tiểu thư mỹ lệ, tiên sinh mà ngài muốn tìm đang chờ ngài ở phía trước, để tôi mang ngài qua.” Ông già Nô-en cười hì hì nói.

Dương Hiểu Đồng vẻ mặt kinh ngạc, tươi cười gật gật đầu lên xe.

Một màn này dẫn tới sự chú ý của người trên quảng trường, các cô gái càng không ngừng hâm mộ, chỉ cần là cặp đôi cũng có thể đoán được bạn trai cô muốn tạo bất ngờ cho cô, nhưng bất ngờ đó thật sự quá tuyệt vời!

Hầu như trong mắt tất cả phụ nữ đều hiện lên trái tim màu hồng, trong lời nói lộ ra vẻ hâm mộ, một cô gái si ngốc nói: “Nếu như bạn trai tớ làm cho tớ như vậy, tớ nhất định sẽ gả cho anh ấy!”

Người lái xe bí đỏ lái cũng không nhanh, Dương Hiểu Đồng ngồi trên xe nhìn mọi người hai bên đường, nụ cười trên mặt chậm rãi mở rộng, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết lúc này cô đang nở nụ cười xán lạn.

Lúc sắp tới nơi, ông già Nô-en cười nói: “Sắp tới nơi, nhắm mắt lại đi, bạn trai cô muốn cho cô một bất ngờ lớn.”

Dương Hiểu Đồng không để ý bạn trai mà hắn nói, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, cô rất tò mò còn có thể có bất ngờ gì nữa.

Trương Doãn Kiệt một thân tây trang hàng hiệu, nhìn qua rất anh tuấn đẹp trai, chung quanh anh vây quanh một đám người, mọi người đều không muốn đi, bởi vì bọn họ muốn chứng kiếm một màn tiếp theo, sau khi cô gái kia tới sẽ xảy ra chuyện gì mỗi người đều rất hiếu kỳ không ngớt.

Trương Doãn Kiệt đứng tại chỗ chờ nhưng khi nhìn thấy xe bí đỏ xuất hiện trong tầm mắt, nụ cười trên mặt chậm rãi mở rộng, như một tuyệt thế mỹ nam đang chờ đợi tình cảm chân thành cuộc đời này của anh.

Người ở chỗ này cũng nhìn xe bí đỏ đang chậm rãi tới, muốn biết cô gái nào có thể làm cho người đàn ông đẹp trai này vì cô làm nhiều chuyện như vậy, quả thực so với phim truyền hình còn lãng mạn hơn.

Rất nhiều người đều cầm di động lên quay chụp, xe bí đỏ dừng lại, Trương Doãn Kiệt đi qua đỡ Dương Hiểu Đồng đang nhắm hai mắt xuống xe.

“Ha ha, chuẩn bị bất ngờ gì cho em nha?” Dương Hiểu Đồng cười hỏi.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hôm nay Dương Hiểu Đồng mặc một thân màu trắng, có lẽ ở trong mắt người khác sẽ cho rằng muốn phong độ không muốn nhiệt đội (ý là muốn đẹp nên bất chấp thời tiết đẹp) nhưng đối với bọn họ mà nói, chút lạnh lẽo đó căn bản không coi là gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệc Đồng có thể mặc váy mỗi ngày.

Khi mọi người nhìn thấy Dương Hiểu Đồng thì lập tức hiểu, cũng chỉ có cô gái hoàn mỹ như vậy mới có thể xứng đôi với người đàn ông tuấn dật kia.

Dương Hiểu Đồng một thân váy dài màu trắng, lộ ra chân nhỏ tinh xảo, chân đi đôi hài thủy tinh càng tinh xảo đặc sắc, áo choàng màu trắng hồ ly càng khiến cô cao quý mà ưu nhã.

Mái tóc quăn dài xỏa hai bên vai, khuôn mặt xinh đẹp như công chúa làm cho người ta ngưỡng mộ và thán phục.

“Chờ một chút em sẽ biết.” Trương Doãn Kiệt nhìn Dương Hiểu Đồng trong mắt đều là ôn nhu, đỡ cô từng bước từng bước đi vào phòng, để cô ngồi bên cạnh lò sưởi, Dương Hiểu Đồng cảm khái nói: “Thật ấm.”

“Ha ha, mở mắt ra đi!” Trương Doãn Kiệt nói.

Dương Hiểu Đồng mở mắt ra lập tức nhìn thấy bó hoa hồng lớn trong tay Trương Doãn Kiệt, khuôn mặt đẹp trai, ôn nhu tươi cười: “Giáng sinh vui vẻ!” Trương Doãn Kiệt cười nói.

Dương Hiểu Đồng tiếp nhận hoa hồng, nhưng khi thấy rõ bố trí xung quanh vẻ mặt càng không thể tin tưởng: “Trời ạ, không phải em đang nằm mơ chứ?” Bởi vì lúc này cô không ở trong cửa hàng mà đang ở một tòa thành nhỏ, bên cạnh cô chính là lò sưởi, trên bàn là bữa ăn dưới ánh nến dành cho hai người, toàn bộ căn phòng tràn ngập bầu không khí lãng mạn, mấy thứ liên quan đến giáng sinh gì đó ở trong này đều không thiếu thứ nào.

Cô còn có thể nhìn thấy người bên ngoài cửa sổ đều có ánh mắt hâm mộ, đây là chuyện lãng mạn nhất cô từng gặp qua, mà nữ chính lại là cô.

“Đương nhiên không phải nằm mơ, thích không?” Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt cảm thấy rất vui mừng.

Âm nhạc vang lên, hai người ở trong nhà chậm rãi khiêu vũ, Trương Doãn Kiệt ôm eo thon nhỏ Dương Hiểu Đồng ôn nhu nói: “Hiểu Đồng, anh thích em.”

Thân thể Dương Hiểu Đồng cứng đờ, lại không nói gì.

Đối với phản ứng Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt trước đó đã sớm liệu, chỉ có điều trong mắt vẫn không nhịn được hiện lên vẻ thất vọng: “Anh biết bây giờ em chưa thể tiếp nhận anh, nhưng anh sẽ vẫn chờ em.”

“Hiểu Đồng a, hắn đối với cậu thật tốt, đáp ứng hắn đi? Tớ cảm thấy hắn đáng tin hơn so với Nghiêm Tuấn Trạch.” Du Du nói, tất cả cho tới bây giờ mới hiểu được, từ trước tới giờ Trương Doãn Kiệt đều đối xử với cô tốt nhất, chỉ là chưa bao giờ nói ra, ngay cả Du Du cũng bị Trương Doãn Kiệt làm cảm động.

Một điệu nhảy kết thúc, hai người đi ra cửa, mọi người nhìn thấy hai nhân vật chính đi ra đều thét chói tai, mỗi một người đều hi vọng bọn họ có thể cùng một chỗ.

Dương Hiểu Đồng đứng ở ngoài cửa càng thấy rõ tòa thành, cô không biết trong thời gian ngắn Trương Doãn Kiệt làm thế nào mà làm được như thế, nhưng đây quả thật là một đêm giáng sinh cô khó quên nhất.

Tiếng nhạc lớn hơn, các đôi tình nhân nhao nhao ở trên quảng trường nhảy lên điệu valse, Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt cũng không ngoại lệ, ở trong lòng Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng cười khẽ: “Nếu như đêm nay có tuyết rơi, em sẽ đáp ứng anh.“

Lúc nói câu đó, độ cong khóe miệng Dương Hiểu Đồng chậm rãi mở rộng, giờ khắc này cô mới phát hiện hóa ra trong lúc vô tình mình đã tiếp thu Doãn Kiệt tiến vào cuộc sống của mình.

Trương Doãn Kiệt đầu tiên không kịp phản ứng, dù sao trước đó Hiểu Đồng không nói gì khiến tâm trạng của anh thoáng có chút thất lạc, nhưng mà sau khi xác định mình không nghe nhầm, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hiểu Đồng, vẻ mặt anh mừng như điên nói: “Nhất định có tuyết rơi, nhất định sẽ có tuyết rơi!”

Dương Hiểu Đồng “Xì” cười, không ngờ Doãn Kiệt lại đáng yêu như thế.

Điệu nhảy vẫn đang tiếp tục, Dương Hiểu Đồng đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống.

“Tuyết rơi!”

“Tuyết rơi!”

Mấy đôi tình nhân nhao nhao hoan hô, Trương Doãn Kiệt càng vui mừng nói: “Hiểu Đồng tuyết rơi, thực sự tuyết rơi!

Dương Hiểu Đồng cười gật đầu: “Em biết!”

Thấy tình trạng đó, Trương Doãn Kiệt ôm Dương Hiểu Đồng xoay tròn: “Tuyết rơi!”

“Hì hì…” kèm theo tiếng cười như chuông bạc, trong một ngày đặc biệt, rốt cuộc hai người đã ở cùng một chỗ.

Bông tuyết bay đầy trời, không khí ấm áp, xe bí đỏ đáng yêu, nam nữ ôm nhau đã trở thành một bức họa tuyệt đẹp, lại không cách nào tách ra…

Nghiêm Tuấn Trạch đứng trong đám người, nhìn hình ảnh khiến lòng cay đắng kia, thật sâu chúc phúc, dùng giọng nói chỉ có mình hắn nghe thấy nói: “Hiểu Đồng, chúc em hạnh phúc.”

Anh không thể mang đến hạnh phúc mà do người khác mang tới cho em, chỉ cần nhìn em hạnh phúc thì anh sẽ hạnh phúc.

Chợt một mình chậm rãi rời khỏi quảng trường, chỉ có bông tuyết bay bay, bầu không khí vui mừng lại không hợp với hắn.

Diệc Đồng đứng trên cầu vượt thấy một màn như vậy trên mặt càng tràn ngập tươi cười: Kết cục đại đoàn viên, thật tốt! Chờ sau khi trở về mình phải tra hỏi chi tiết thật kĩ mới được, ha ha.

Nghĩ tới đây, Diệc Đồng không tiếp tục đợi mà đi về trước.

Cả đêm giáng sinh hai người chưa có trở về mà đi dạo thành phố S chơi suốt đêm. Trương Doãn Kiệt nắm bàn tay Dương Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, Dương Hiểu Đồng cũng giống như vậy rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, Dương Hiểu Đồng mới trở về Thụy Thành, mà Diệc Đồng thì đã thảnh thơi thoải mái ở biệt thự Hoa Hải chờ cô trở về nghiêm hình tra khảo.

Dương Hiểu Đồng vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Diệc Đồng ngồi trên sô pha nhìn cô cười không có ý tốt, cố ý làm bộ không nhìn thấy vòng qua Diệc Đồng đi tới bàn cơm: “Oa, chị thật quá tri kỷ, lại biết em đang đói bụng.” Lập tức tự mình ăn.

“Ê ê..” Diệc Đồng không kiên nhẫn chạy đến bên cạnh Dương Hiểu Đồng: “Chị còn chưa hỏi rõ ràng em ăn cái gì chứ, đợi hỏi xong lại ăn.” Vừa nói xong đã muốn cướp đôi đũa trong tay Dương Hiểu Đồng.

“Chị, không cần tàn nhẫn như vậy chứ.”



Hai người trình diễn một hồi đại chiến cướp thức ăn, cơ hồ chạy một vòng quanh phòng một lần, cuối cùng mới thở hổn hển dừng lại: “Hiện tại có thể thành thật khai báo chuyện giữa em và Trương Doãn Kiệt rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.