Tiếng Anh trong đầu Dương Hiểu Đồng vốn hỗn độn vô cùng, nhưng hiện tại trở nên vô cùng đơn giản, đem qua nội dung Lâm Tây dạy so với hiện tại chính yếu hơn rất nhiều,
trí nhớ trong đầu đã sống lại hơn một nửa, hiện tại nghe giảng cô đã
hiểu được toàn bộ.
So với việc Dương Hiểu Đồng thoải mái bao nhiêu thì Tiểu Mẫn bên cạnh khổ sở bấy nhiêu, nhẹ giọng nói, “Hiểu Đồng, ngươi nói người ngoại quốc làm sao mà biết tiếng anh? Trong đầu
ta hiện tại chính là một đám nòng nọc đang chạy loạn a”
Tiểu Mẫn nói như vậy làm Hiểu Đồng bật cười, “Chạy loạn tìm mẹ có phải hay không?” người Trung Quốc nghe không hiểu tiếng anh, người ngoại quốc nghe cũng không hiểu tiếng Trung không phải sao?
“Nó muốn tìm ta cũng không để ý, ta chỉ để ý nó đang chuyển động trước mặt ta” Nhìn chữ tiếng anh bay đầy trời đầu cô muốn hỏng mất, lại nghĩ tới khảo sát sắp tới mà cảm thấy da đầu rung lên.
Dương Hiểu Đồng nhìn thần sắc Tiểu Mẫn, nói lờ thấm thía, “Hài tử, bình tĩnh nha” Cô rất hiểu nổi thống khổ của Tiểu Mẩn, cô vừa thoát ly khỏi khổ ải, Tiểu Mẫn vẫn còn chìm nổi trong đó.
Ngay thời điểm hai người nói nhỏ, cô giáo liền sinh khí. Tại trường bà
là người dạy đã hơn 20 năm, xem như là người có quyền uy, qua vài năm
nữa cũng đến tuổi nghĩ hưu. Cho tới nay, đều đi dạy nghiêm túc, không ai trong lớp học của bà mà dám đi muộn, hay trốn học, nhưng hai người này
lại không chút cố kỵ nào, trong lớp của bà ngồi nói chuyện?
“Dương Hiểu Đồng, mới em dùng một đoạn tiếng anh tả trường học của chúng ta, nhìn bộ dáng vừa rồi của em, hẳn là tự tin tràn đầy” Nếu không nói được, về sau còn dám trong giờ học của bà mà có thể nói chuyện?
“A?” Dương Hiểu Đồng cùng Tiểu Mẫn đang nói chuyện khí thế ngất trời, đột nhiên phát hiện mình bị điểm danh, xấu hổ đứng lên, cô như
thế nào lại quên đây là tiết của bà cô này? Ai đều biết người này rất
ghét ai đi học mà không nghe giảng, cho nên mọi người đều tặng cho bà
biệt danh_Lão Vu bà.
Tiểu Mẫn vẻ mặt bất lực nhìn Dương Hiểu Đồng, mà Lâm Tử Di thì vẻ mặt
kích động nhìn cô, hừ, Dương Hiểu Đồng chuẩn bị xấu mặt đi.
Đổi hình tượng?
Lâm Tử Di tin tưởng vững chắc, Dương Hiểu Đồng nhất định dùng mỹ phẫm hàng hiệu trang điểm, bằng không không có khả năng có biến hóa lớn như vậy, sau khi tan học nhất
định sẽ vạch trần cô ta, hiện tại bị mất mặt cũng không tệ, tựa hồ người không vừa mắt lão vu bà có rất nhiều.
“Nếu không nói được thì….” Bà vừa định nói, nếu đã không nói được thì về sau không được nói chuyện trong lớp, thì Dương Hiểu Đồng đã đánh gãy lời bà.
“Được” Thời điểm nói xong, Dương Hiểu Đồng thực tự tin, mọi
người luôn nói, nữ nhân sinh đẹp nhất là lúc học tự tin, giống như Dương Hiểu Đồng lúc này.
Một mảnh ồ lên, trình độ tiếng anh của Dương Hiểu Đồng bọn họ cũng biết
được, như thế nào là có thể? Nhưng bộ dáng của cô lúc này cũng không
phải giả. Thời điểm mọi người còn nghi hoặc, Dương Hiểu Đồng đã làm nghi hoặc của mọi người biến mất, mà biến thành khiếp sợ.
“*^@@#%^&*(^%*” Một tràng tiếng anh lưu loát, đúng theo
giọng điệu Luân Đôn từ miệng Dương Hiểu Đồng phát ra, nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, cũng không ai có thể tin tưởng. Ngay cả lão vu bà cũng mở to hai mắt nhìn, thành tích tiếng anh của Dương Hiểu Đồng
lúc trước không xuất sắc, như thế nào hiện tại lại trở nên giỏi như vậy? Phát âm này so với bà còn muốn chuẩn hơn.
Lâm Tử Di đang chuẫn bị chế giễu nghe Dương Hiểu Đồng nói một tràn như
vậy, làm những lời muốn nói ra bị nghẹn lại cổ họng, Trình Thiên Lỗi
cũng ngây ngẫn nhìn Dương Hiểu Đồng, hôm nay, Dương Hiểu Đồng gây cho
hắn quá nhiều khiếp sợ.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó một tràng pháo tay như sấm vang
lên, mọi người đề vì Dương Hiểu Đồng vỗ tay, lúc này đây đối chiến với
lão vu bà, Dương Hiểu Đồng thắng.
Trên mặt Dương Hiểu Đồng nở nụ cười, có chút ngượng ngùng, nhưng càng
nhiều phần tự tin, trong cô càng ngày càng cảm thấy tự tin tràn đầy.
“Khụ khụ, nói tốt lắm, mời ngồi” Lão vu bà cười nói, cũng không vì mình vừa rồi làm khó Dương Hiểu Đồng mà cảm thấy xấu hổ. Bà dạy học
lâu như vậy, đối với một số học trò giỏi vẫn rất ưu ái, quan tâm, tỷ như Dương Hiểu Đồng hiện tại, trong mắt bà chính là một học sinh giỏi.
Trước kia như thế nào lại không phát hiện bà lại có một học trò xuất sắc như vậy? Về sau, cần phải chú ý nhiều hơn, hảo hảo dạy mới được, bà
không thề nhìn nhân tài cứ như vậy bị mai một, bà cảm thấy ý tưởng muốn
làm giáo viên lúc trước giờ đã quay trở lại!
Thời gian tới, Dương Hiểu Đồng kinh ngạc phát hiện, lão vu bà luôn nhìn
về phía cô với anh mắt tràn đầy từ ái? Không thể tin được, cô nhìn một
hồi mới xác định mình không nhìn nhầm. Được lão vu bà chú ý, đối với
Dương Hiểu Đồng mà nói là chuyện bất đắc dĩ, tỷ như lúc bà giảng bài sẽ
luôn chú ý tới cô, đến khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng gật đầu chứng minh
mình đã hiểu mới được. Cho nên, lực tinh thần của Dương Hiểu Đồng dù
không tập trung cũng phải kéo tinh thần thời thời khắc khắc chú ý lão
sư, bởi vì nếu không có phản ứng, hoặc mịt mờ nhìn bà, thì cô sẽ liên
tục giảng vấn đề đó cho đến khi nào Dương Hiểu Đồng biểu hiện mình đã
hiểu mới thôi (Sally: học trò cưng cũng khổ nhỉ?)
Tiếng chuông tan học vang lên, Dương Hiểu Đồng như được giải phòng, có
trời mới biết tiết học này cô mệt mỏi bao nhiêu a, nhưng lão vu bà không có rời đi mà hướng Dương Hiểu Đồng đi tới
“Dương Hiểu Đồng, về sau nếu có cái gì không hiểu cứ tới tìm cô, nếu có thể giúp cô sẽ cố hết sức”
Dương Hiểu Đồng có chút kinh ngạc, gật đầu “Cám ơn cô, em sẽ” Thái độ rất lễ phép giống như một học trò ngoan. Biểu cảm này làm cho lão vu bà rất hài lòng, cười nói “Tốt, tốt, hãy cố lên” nói xong liền rời đi.
Dương Hiểu Đồng nhìn bóng dáng bà rời đi, rơi vào trầm tư, bà thật sự
cũng là một người thầy tốt, tuy rằng luôn nghiêm khắc nhưng chỉ khi nào
trong tiết học, đây là việc mà bọn họ không thể không thừa nhận, hơn
nữa, bởi vì vừa rồi cô biểu hiện xuất sắc nên làm bà quan tâm, cho nên
mới cố ý dặn dò như vậy.
Dương Hiểu Đồng cũng hiễu được nổi khổ của bà, quyết định từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để bà
thất vọng, hình tượng cô dạy tiếng anh trong mắt Dương Hiểu Đồng đột
nhiên cao lớn hơn.
Cô giáo đi rồi, Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn chạy đến cạnh Dương Hiểu Đồng, “Hiểu Đồng, khi nào thì tiếng anh của ngươi trở nên tốt như vậy?”
Đối với vấn đề này, Dương Hiểu Đồng chỉ biết xấu hổ cười, thật sự không
biết giải thích như thế nào, đúng lúc này, Lâm Tử Di chạy tới trước mặt
Dương Hiểu Đồng, vẻ mặt như muốn phát điên.
“Dương Hiểu Đồng, mặt ngươi là dùng phấn gì trang điểm thành? Hiệu quả thật không tệ” Lâm Tử Di nhìn Dương Hiểu Đồng vẻ mặt khinh thường.
“Lâm Tử Di, ngươi thật không biết xấu hổ sao?” Tiểu Mẫn nhin
không được hỏi, vốn trước đã khiến cô rất khó chịu rồi, thời gian qua
cũng dần quên đi không ngờ bây giờ lại chủ động tìm tới cửa?