Đang lúc Lạc Tiểu Y cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại cao thượng thì một tiếng quát lạnh truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi còn thất thần làm gì? Còn không đi làm việc, có phải không định ăn cơm hay không?” Người kêu lên này, cũng là đầu bếp tấm ván thịt!
Bất đắc dĩ cúi đầu, Lạc Tiểu Y vội vàng chạy đến trước mặt Tiểu Quang, cùng hắn thu thập bát đũa trên mặt bàn.
Mà hai ông cháu kia, sau khi may mắn đào thoát từ hang sói, lúc nhìn nhau vui mừng đều lộ rõ trên nét mặt. Chỉ chốc lát, tiếng hát “Di nha” lại vang lên.
Khi Lạc Tiểu Y thu thập cái bàn thì đại tú tài trông nom sổ sách trước quầy giương mắt nhìn hắn, ôn hòa nói: “Tiểu Nhất, công tử muốn ngươi đem đồ ăn đưa đến phòng của hắn.”
“Vâng!” Lạc Tiểu Y đáp lời, đi đến phòng bếp bưng đồ ăn đầu bếp đã sớm chuẩn bị tốt lên, đi nhanh đến sương phòng lầu hai.
Vừa đi, hai mắt hắn vừa gắt gao nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trong tay, tròng mắt chuyển vòng vo: Lam Hòa người này đáng giận như thế, muốn bỏ thuốc xổ gì đó vào trong hay không ta?
Ý nghĩ này thật sự có điểm mê người, trong lúc nhất thời, trong đầu Lạc Tiểu Y, giống như thấy được Lam đại công tử phong độ, luôn tự cho mình siêu phàm mặt tái nhợt, trong bụng ùng ục không thôi, ôm bụng không ngừng chạy nước rút đến nhà vệ sinh.
Nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Tiểu Y đem cái ý tưởng này nuốt xuống: người này chỉ định mình đưa cơm tới, lấy sự gian trá của hắn, nói không chừng sớm có phòng bị. Người thông minh làm việc, sao có thể bày ra nhược điểm cho người ta xem? Nếu phải làm, trước tiên cũng phải tìm được một kẻ chết thay rồi nói sau.
Đi vào trước sương phòng, Lạc Tiểu Y một tay sửa sang lại quần áo, hắng giọng một cái, tận lực trong trẻo mà hiền hoà nói: “Công tử, tiểu nhân đưa cơm đến đây.”
Một hồi lâu, bên trong cũng không có thanh âm truyền tới.
Lạc Tiểu Y lại hắng giọng một cái, thanh âm đề cao ba độ: “Công tử, tiểu nhân đưa cơm đến đây.”
“Ừ.”
Thanh âm này, thanh âm này, tại sao mềm mại nỉ non như thế, êm tai như suối chảy? Làm cho tim gan nhỏ của hắn a bùm bùm nhảy loạn! Lạc Tiểu Y nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng thì thầm: đây là mỹ nam kế! Đồ***, tiểu tử này rên một tiếng ta liền tim đập rộn lên, điều này thật sự là quá mất mặt.
Sự tình lên quan đến mặt mũi đại sự, Lạc Tiểu Y hai mắt trợn lên, ánh mắt vốn có điểm lóe sao nháy mắt kiên định ba phần!
“Mang tới đi.”
Bên trong lại truyền ra thanh âm, thanh âm lần này trong sáng một chút, tuy rằng vẫn là tao nhã êm tai vô cùng, Lạc Tiểu Y võ trang tốt đã có sức chống cự.
Tay trái chậm rãi đẩy cửa ra, theo một tiếng chi nha cửa lớn mở ra. Lạc Tiểu Y vừa giương mắt nhìn, liền nhìn đến Lam Hòa nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, đang chăm chú xem.
Chính là, ánh mắt Lạc Tiểu Yđảo qua, phát hiện yết hầu lại phát khô. Tiểu tử này cư nhiên đang mặc áo lót màu trắng, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực màu nâu, tóc dài đen nhánh tùy tùy tiện tiện như vậy rối tung trên bờ vai, lại mang theo ba phần xuân sắc, hai phần mê hoặc.
Lại nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Tiểu Y oán hận thầm nghĩ: ***, ta quả nhiên có điểm háo nam sắc! Háo nam sắc không phải chuyện xấu, nhưng đối cừu gia động tâm tư, đó là chuyện thật ngu xuẩn.
Đi nhanh đến hướng Lam Hòa , đi thẳng đến trước mặt hắn, cũng không nhìn thấy tiểu tử này ngẩng đầu. Lạc Tiểu Y đem hộp đựng thức ăn để xuống trên mặt bàn thật mạnh!
Thanh âm này hiển nhiên rốt cục kinh động hắn, Lam Hòa chậm rãi thu hồi sách vở trong tay, giương mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Hai mắt hắn trong trẻo giống như một màn nước biếc, sau khi ở trên người trên mặt Lạc Tiểu Y vòng vo một vòng tròn, lại chuyển hướng hộp đựng thức ăn trên mặt bàn.
Chậm rãi , khóe miệng lướt một cái tươi cười thản nhiên, hai mắt Lam Hòa lại chuyển hướng Lạc Tiểu Y. Sau khi lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, hắn chậm rãi mở miệng: “Tiểu Nhất, ngươi năm nay cũng mười bốn tuổi chứ?”
Lạc Tiểu Y ngạc nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, sững sờ gật đầu nói : “Đúng vậy a, đúng là mười bốn tuổi .”
Khẽ gật đầu, Lam Hòa khẽ cười nói: “Mười bốn tuổi? Qủa thật là không nhỏ rồi, chẳng lẽ có người hướng ta hỏi ngươi.”
“Có người hỏi ta?”
Hai mắt Lạc Tiểu Y mở thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng nhìn hắn, hai mắt sáng trong suốt nói: “Hỏi ta, vì sao hỏi ta?” Con ngươi hắn đảo một vòng, thảm, chẳng lẽ là hôm nay ta mượn gió bẻ măng bị người ta nhìn thấu?
Lam Hòa nâng lông mi thật dài lên, sau khi liếc hắn mắt một cái, lười biếng nói: “Cũng không có gì.”
Nói ba chữ kia xong, hắn không thèm quan tâm đến ánh mắt mong chờ của Lạc Tiểu Y, thẳng đem hộp đựng thức ăn mở ra, động tác tao nhã dùng cơm.
Lạc Tiểu Y chăm chú nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến nửa khắc đồng hồ sau, hắn mới hiểu rõ, tiểu tử Lam Hòa này kích khởi hứng thú của hắn, cũng không định giải đáp cho hắn!
Hít một hơi thật sâu, sau khi đem cảm xúc thiếu chút nữa phát khùng ổn định lại, Lạc Tiểu Y nén giận nói: “Công tử còn gì phân phó?”
Sau khi Lam Hòa ăn qua một ngụm cơm, lại nuốt một miệng nước trà, mới lại giương mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y, chỉ thấy hắn lại từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Tiểu Y một phen xong, bỗng nhiên nói: “Tửu lâu này hỗn tạp, có không ít người có khẩu vị đặc thù. Tiểu tử ngươi đừng gặp người liền cười bày hàm răng trắng ra thế.”
A?
Lạc Tiểu Y sững sờ một trận, hai mắt ngốc vù vù nhìn Lam Hòa. Tay Lam Hòa thon dài trắng nõn xoa chén trà bạch ngọc, chậm rãi nói: “Thành Lạc Dương cũng không thể so với địa phương khác, nơi này dân tình cởi mở, lại là dưới chân thiên tử, tiểu tử ngươi sau này lưu tâm điểm là được.” Thấy Lạc Tiểu Y vẫn sững sờ ngơ ngác nhìn mình, một bộ dạng không rõ, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, thấp giọng quát: “Bản công tử bảo ngươi khiêm tốn một chút, đừng nghĩ đến chuyện trêu chọc người không thể trêu chọc, làm cho người ta bắt làm luyến đồng, ngươi nghe có hiểu chưa?“(Myu: Ai ko hiểu luyến đồng là gì thỉnh mở Google đại gia ra gõ lolicon)
Hắn mới nói đến chỗ này, Lạc Tiểu Y liền buột miệng cười, nụ cười này của hắn thực sự làm cho Lam Hòa ngẩn ngơ. Chỉ thấy Lạc Tiểu Y cười đến mặt mày cong cong, sóng mắt lưu chuyển như quang hoa tràn ngập các loại màu sắc. Lam Hòa trong lòng nhảy dựng thầm nghĩ: tiểu tử này thật có vài phần ý vị phong lưu người khác theo không kịp.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Lạc Tiểu Y khoái hoạt nói: “Công tử, ngươi nói ngược rồi? Những người đó có muốn, cũng là bắt công tử đi làm cái luyến đồng kia trước chứ.”
Thấy mặt Lam Hòa trầm xuống, hai mắt nguy hiểm âm trầm. Lạc Tiểu Y xê dịch cước bộ, vội vàng lui về sau vài bước, đến khi kề lên cửa, hắn mới cấp bách khẩn trương nói: “Công tử, tiểu nhân là có ý tốt nhắc nhở người. Người lớn lên nghiêng nước nghiêng thành như công tử vậy , thực dễ dàng trêu chọc hái hoa tặc.” Nói tới đây, hắn cắn môi dưới nín cười, vèo một tiếng nhảy ra ngoài cửa, thò đầu ra thêm một câu: “Công tử, tiểu nhân là ý tốt khuyên bảo, công tử trăm ngàn lần phải cẩn thận dè chừng, đừng để người bên ngoài cưỡng chiếm thân thể mình a. Ha ha.”