Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh

Chương 16: Chúng tôi không thiếu tiền



Mặc dù viên nguyên thạch này chỉ to bằng một quả dưa hấu nhỏ nhưng có một viên ngọc bích màu xanh lá to bằng nằm tay ở giữa.

Dựa theo một ít kiến thức ngọc bích mà Dương Kiệt vừa nhìn thấy ở cửa, đây là một viên ngọc phỉ thúy nhu chủng*, mặc dù giá trị kém hơn ngọc phỉ thúy loại băng chủng**, nhưng một viên ngọc lớn như vậy, ít nhất cũng phải có giá trị mấy trăm nghìn.

*Phỉ Thúy Nhu Chủng là một loại phỉ thúy màu xanh lá.

**Phỉ Thúy Băng Chủng đặc thù là bên ngoài hiện ra rất sáng bóng, bán trong suốt tới trong suốt, trong trẻo giống như băng.

Nếu chia một nửa viên ngọc này cho mình dùng để luyện bùa, đoán chắc là hiệu quả sẽ không tệ.

"Bác Diệp, lấy viên nguyên thạch kia đi."

Vừa nói, Dương Kiệt vừa chỉ vào viên nguyên thạch rẻ nhất, bởi vì hắn biết, trong những viên nguyên thạch này, chỉ có viên hẳn chỉ là có phỉ thúy.

"Cậu chỉ chọn viên nguyên thạch rẻ nhất này thôi hả? Tại sao không chọn thêm vài viên nữa? Lão Diệp giàu hơn tôi rất nhiều, cậu không cần khách khí với ông ấy." Bác Trần râu bạc phơ kia nhìn Dương Kiệt, khích lệ.

"Không cần, tôi chỉ muốn viên này, còn lại đều là đồ bỏ đi." Dương Kiệt lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói.

"Ồ, anh bạn trẻ này kiêu ngạo thật đấy”

Thấy Dương Kiệt khăng khăng như vậy, bác Trần cũng không khuyên nữa, tiếp tục nói: "Ở đây có người thợ cắt đá chuyên nghiệp, chúng ta đi qua bên đó thôi."

"Được"

Ở một góc đại sảnh, có rất nhiều người tụ tập xung quanh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng xôn xao.

Cắt đá là một việc vô cùng k1ch thích, bởi vì điều này có thể trực quan cho thấy mình đã được hay mất.

"Tôi kiếm được lời rồi, ha ha." Trong đám người, có một người trung niên cười lớn, ôm trong tay một viên nguyên thạch, lộ ra một nửa phỉ thúy bên trong, không hề che giấu vẻ vui mừng trên mặt.

Dĩ nhiên, trừ có người phấn khích ra, cũng có người tức giận đến dậm chân đấm ngực, bởi vì viên nguyên thạch họ mua với giá khủng hóa ra lại là một viên nguyên thạch bình thường, lỗ cả vốn bỏ ra.

Mười lần thì chín lần thì thua, muốn thẳng khi đổ thạch, không chỉ cần có thị lực tốt, mà còn cần phải có may mắn, nghề này có quá nhiều biến số, ai cũng không dám nói là mình chắc chăn sẽ thẳng.

Một đao nghèo, một đao phú, một đao mặc vải bố, đây là miêu tả thích hợp nhất về việc đổ thạch.

"Sư phụ, cắt đá giúp chúng tôi với." Lúc này, ba người Dương Kiệt đã đến trước mặt người cắt đá.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nhìn lướt qua những viên nguyên thạch trong xe đẩy của họ, người thợ cắt đá có chút khinh thường hỏi: "Các người muốn cắt hay là muốn mài?"

Anh ta nhìn ra, những khối đá này đều là loại rẻ nhất, đương nhiên cho là không thể cắt được thứ gì tốt từ chúng.

Cắt đá có hai phương pháp, đó là cắt và mài, cắt đá là cách nhanh nhất để xem bên trong có ngọc bích hay không, nhưng đây cũng là cách dễ làm hỏng giá trị của ngọc phỉ thúy nhất.

Vậy nên, khi cắt đá hầu hết mọi người đều chọn mài đá, dù sao, cũng không ai biết là bên trong có ngọc hay là không.

"Cắt đi." Không để ý tới thái độ của người thợ cắt đá, bác. Trần nói thẳng.

"Không thành vấn đề." Người thợ cắt đá nói, sau đó bắt đầu làm việc.

Rắc rắc!

Đao bổ xuống, hòn đá bị vỡ thành hai nửa, khuôn mặt bác Trần lộ ra vẻ thất vọng, bởi vì bên trong chẳng có gì cả.

Mấy chục nghìn một viên, cứ vậy trôi theo dòng nước. "Tiếp tục cắt đi." Bác Trần nói.

Sau khi cắt liên tiếp năm sáu viên, bên trong đều không có gì cả. Lúc này, cho dù là bác Trần cũng không nhịn được có chút thay đổi, đều nói đổ thạch thua nhiều thắng ít nhưng liên tiếp mấy viên không có ngọc, vận may cũng quá tệ.

"Còn muốn cắt à?" Người thợ cắt đá liếc bác Trần, chậm rãi hỏi.

"Cắt." Bác Trần cần răng nói.

Mặc dù mấy trăm nghìn đối với ông ta mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng thua như vậy, tâm trạng của ông ta cũng không được vui lắm.

Tiếp tục tiến hành cắt đá, đến khi cắt hết những viên đắt tiền, bên trong vẫn không có một viên ngọc nào.

Bác Trần không khỏi lắc đầu, nói với bác Diệp: "Lão Diệp, xem ra tôi không may mắn."

Nguyên thạch của ông ta đã cắt hết, chỉ còn lại của Dương Kiệt.

Vốn là, người thợ cắt đá cũng muốn bổ đao cắt viên nguyên thạch kia, nhưng lúc này, Dương Kiệt ngăn anh ta lại, nói: "Chờ một chút."

Đùa gì thế? Bên trong khối đá này có một viên ngọc cỡ bằng nắm tay đấy, nếu bổ một đao xuống, thể nào cũng cắt thành từng mảnh. Cắt nhỏ ngọc phỉ thúy mặc dù cũng có thể luyện chế bùa, nhưng giá trị của nó sẽ giảm đi rất nhiều, hiệu quả cũng kém đi một bậc.

"Làm sao?" Người thợ cắt đá nhìn Dương Kiệt, cảm thấy hơi không thoải mái khi bị cắt ngang.

"Tôi muốn mài khối nguyên thạch này, không phải cắt." Dương Kiệt nói.

"Được, không thành vấn đề." Mặc dù cảm thấy Dương Kiệt có hơi chuyện bé xé ra to, đây là khối nguyên thạch cấp thấp nhất, chất lượng đá cũng không tốt, còn đầy vết lồi lõm, nhìn là biết là thứ bỏ đi, lãng phí thời gian. Nhưng, nếu khách đã yêu cầu, người thợ cắt đá cũng không tiện nói thêm gì.

"Anh bạn trẻ, hay là cậu quay lại chọn thêm mấy viên nữa?" Lúc này bác Diệp mở miệng nói, ông ấy cũng không coi trọng khối đá này.

"Ừ, tôi nghĩ hay là cứ cắt đi, xác suất cắt ra ngọc phỉ thúy cũng không cao." Bác Trần ở bên cạnh cũng hùa theo.

"Không cần chọn nữa, chắc chắn bên trong viên nguyên thạch này có phỉ thúy, hơn nữa còn là đồ tốt" Dương Kiệt dùng linh lực nhìn thấy, lẽ nào còn có thể là giả?

Việc mài đá mất nhiều thời gian hơn so với việc cắt đá, khoảng năm phút đã trôi qua, vẫn chưa có màu xanh xuất hiện.

Hai ông lão có chút thiếu kiên nhẫn, ngay cả người thợ cắt đá cũng vậy.

"Hử?"

Tuy nhiên, một phút sau, vẻ của người thợ cắt đá thay đổi, vội vàng cúi đầu nhìn khối đá trong tay mình.

Bởi vì, xuất hiện màu xanh lá. "Haha, chàng trai trẻ, cậu giỏi thật đấy, thật sự có thật!"

Nhìn thấy ngọc phỉ thúy hiện ra trên tảng đá thô, bác Diệp nở nụ cười.

"Vị em trai này, khối đá này, tôi ra giá một trăm nghìn tệ, thế nào?"

Nhìn thấy màu xanh lá trên viên nguyên thạch của Dương Kiệt, một người đàn ông trung niên sáp tới hỏi dò, giọng nói của anh ta không nhỏ, lập tức thu hút rất nhiều người chú ý đến.

Đổ thạch là một quá trình rất k1ch thích, nên tất cả mọi người nhanh chóng xúm lại.

"Em trai, tôi trả giá một trăm năm mươi nghìn tệ, cậu bán khối đá này cho tôi, chúng ta có thể giao dịch ngay." Nhìn thấy khối đá trong tay người thợ cät đá, một người khác nói.

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người vây lại, trong lòng bác Diệp vui vẻ miễn bàn, loại vận may trúng ngọc này, không phải người bình thường nào cũng có.

"Không có bán gì hết, nhìn chúng tôi giống người thiếu tiền lắm à?" Ông ta vội vàng xua những người đó đi.

Hơn nữa, một viên ngọc phỉ thúy cỡ nắm tay, ít nhất cũng có giá trị hơn mấy trăm nghìn, hơn một trăm nghìn mà đã muốn mua, làm sao có thể có chuyện đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.