Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh

Chương 20: Dương Kiệt cảm thấy hài lòng



Dương Kiệt kéo lại, nói: "Này, đừng có đi, nói cho tôi biết, khi nào thì Diệp Khinh Tuyết sẽ gặp. tôi?"

"Gặp anh á? Diệp tổng của chúng tôi trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để gặp anh." Cô gái ở quầy lễ tân cười khẩy, nhìn Dương Kiệt như một tên quê mùa, cho dù biết tổng tài của các cô thì thế nào? Đoán là Diệp tổng cũng không đến gặp hän. Nếu không, tại sao lại đuổi hẳn đến vùng ngoại ô tồi tàn đó chứ? Nếu quan hệ tốt, đã đưa hắn đến khách sạn năm sao rồi.

Ai ngờ, cô gái ở quầy lễ tân vừa nói xong, thì sếp của cô ta đi tới.

Ðó là một phụ nữ trung niên, khoảng ngoài ba mươi, đeo một cặp kính gọng đen, môi mỏng, đôi mắt säc sảo, vẻ ngoài đầy thông minh khôn khéo.

Cô ấy bước tới, tỉ mỉ quan sát Dương Kiệt từ trên xuống dưới, nói: "Dương Kiệt, phải không? Nghe nói cậu học y, y thuật khá tốt?"

"Cám ơn đã khen ngợi, bệnh tật đúng là không làm khó được tôi." Dương Kiệt thản nhiên thừa nhận. Từ khi giãm phải hạt châu vỡ trước: miếu Diêm Vương, y thuật của hắn không nói giỏi nhất thế giới nhưng cũng xem như thuộc hàng †op.

Cô gái ở quầy lễ tân nghe vậy, khinh thường trong lòng, muốn mở miệng châm chọc mấy câu, nhưng sếp cô ta lại gật đầu nói: "Nếu vậy thì cậu điền vào mẫu đơn này đi."

"Bệnh viện xã khu Tinh Hải thành phố Tương Đàm, tuyển dụng bác sĩ? Đây là đơn tuyển dụng à?" Dương Kiệt khó hiểu nhìn tờ giấy.

"Đúng, là đơn tuyển dụng, bởi vì cậu có y thuật khá tốt, hơn nữa cậu một mình đến thành phố Tương Đàm, không có việc làm, sống cũng không dễ dàng. Tổng tài của chúng tôi có lòng tốt, tìm cho cậu một công việc. Cậu xem thử đi, đãi ngộ chỗ này không tệ, lương tháng là mười nghìn nhân dân tệ, hơn nữa còn nghỉ hai ngày cuối tuần. Hầu hết người bình thường đều không Tìm được công việc tốt như vậy đâu." Người phụ nữ trung niên kia biểu cảm như hắn kiếm hời rồi.

Để cho tôi làm bác sĩ, lương tháng mười nghìn? Nghe có vẻ khá tốt.

Dương Kiệt cảm thấy hài lòng.

Chữa bệnh cứu người là sở thích của hẳn. Nếu không, không có đồ long, thế gian cũng không có rồng để giết, vậy thì quá nhàm chán. Học được y thuật tốt, dĩ nhiên phải áp dụng vào. thực hành, nếu không sẽ thối rữa trong bụng, chẳng có ý nghĩa gì.

Vả lại, lương tháng mười nghìn cũng khá tốt, mình căn bản không có khả năng tiêu nhiều tiền như vậy.

Cho dù ăn thịt cá mỗi ngày, cũng có thể tiết kiệm được khá nhiều.

"Ừ, tôi khá hài lòng với công việc này. Cảm ơn Diệp Khinh Tuyết giúp tôi nhé." Dương Kiệt gật đầu.

Sau đó, hẳn lấy từ trong ngực ra một túi vải nhỏ màu đỏ, đưa cho người phụ nữ trung niên, nói: "Vốn dĩ hôm nay tôi định tự mình đưa vật này cho Diệp Khinh Tuyết. Có điều, cô ấy để cô ra mặt, chắc là không có thời gian gặp tôi. Vậy thì phiền cô đưa quà gặp mặt này cho cô ấy nhé."

"Được, cứ giao cho tôi." Người phụ nữ trung niên nhận lấy đồ, thở phào nhẹ nhõm, chuyện cô ấy lo lắng đã không xảy ra.

Ban đầu cô ấy nghĩ Dương Kiệt sẽ đùa bốn lưu manh, nhất định muốn cô ấy dẫn đi gặp Diệp. Khinh Tuyết, giờ thì tốt rồi, Dương Kiệt này cũng hiểu chuyện.

Nhìn người phụ nữ trung niên rời đi, Dương Kiệt khẽ liếc nhìn về phía đại sảnh tầng hai, đẳng sau cây cột có một người phụ nữ mặc váy trẳng, tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú, cô ấy vừa vô tình nhìn về phía Dương Kiệt.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Dương Kiệt đã biết, cô gái này chính là Diệp Khinh Tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.