Tử Hoạ vừa dứt lời thì từ bên ngoài đã có một đoàn tuỳ tùng gồm binh lính và các hầu nữ dẫn một nữ nhân đi vào chính điện. Nữ nhân ăn mặc chỉnh tề, y phục có hơi kì lạ, đeo một chiếc khăn bằng vải lụa trắng để che mặt. Khi đến cạnh Tử Hoạ, nữ nhân gật đầu với hắn rồi quỳ xuống đất, chắp tay kính cẩn:
- Cung chúc đại nhân vạn thọ bình an.
Mạc Dung Tư Viễn vuốt râu, gật đầu cười:
- Miễn lễ. Ta thật không ngờ còn có nữ nhân như con khiến Hoạ nhi động lòng. Hảo!!!
Nữ nhân khẽ mỉm cười, cúi thấp đầu xuống rồi đứng lên:
- Đa tạ đại nhân!!! Tiểu nữ họ Nghi, tên Lạc. Đa tạ đại nhân đã chiếu cố.
-Quả thật trên thế gian này không ai có thể hợp với con hơn nàng ấy.--- Tử Hoạ hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, mỉm cười dịu dàng như ánh nắng khiến ai đó đỏ mặt.
Mạc Dung Tư Viễn nhì cảnh này thì rất hài lòng. Không ngờ một nam nhân ngày ngày chỉ biết lấy tri làm bạn như con trai ông lại có thể yêu một nữ nhân đến say đắm. Chắc hẳn nàng ta phải có sắc đẹp phi phàm và tài nghệ hơn người.
- Lạc nhi, có thể cho ta xem mặt của con được không?
Tử Hoạ đáp ngay:
- Thưa phụ thân, Lạc nhi là người từ một tiểu quốc xa xôi đến đây, theo tục lệ truyền thống, khi nào đã yên bề gia thất mới được bỏ khăn che mặt.
Mạc Dung Tư Viên ồ lên. Thì ra nữ nhân kia đến từ phương khác, thảo nào nàng lại mặc y phục kì lạ đến vậy. Mỗi đất nước đều có một tập tục, truyền thống văn hoá riêng. Ông cũng không thể ép nàng bỏ tục lệ của quê hương mình.
- Hảo! Hoạ nhi, ta đã chọn ngày lành tháng tốt để con thành thân với Lạc nhi. Hai con hãy bàn bạc việc hôn sự rồi thưa lại với ta. Bây giờ, các con có thể lui được rồi.
Tử Hoạ và nữ nhân đó cúi đầu cảm tạ rồi lui ra ngoài.
Đến hồ Thanh Khê, hai người đứng lại. Lúc đó, nữ nhân kia mới bỏ khăn che mặt xuống, than vãn:
- Ây da, Tử Hoạ à, đeo cái này vào vừa nóng vừa khó thở a~
Tử Hoạ cười cười, xoa đầu nữ nhân:
- Lục Vi à, xin lỗi đã bắt ngươi phải đóng giả làm nữ nhân của ta nhé!!! Dù sao cũng cảm ơn ngươi rất nhiều.
- Haha, nói vậy thôi chứ ta không có để bụng đâu. --- Lục Vi cũng cười đáp lại--- Ngươi nhớ lời hứa với ta rồi đó nha!
Tử Hoạ khoé mắt cong cong:
- Tất nhiên rồi! Quân tử nhất ngôn.
- Hảo. Quân tử nhất ngôn.
Lục Vi thích thú khoác tay lên vai Tử Hoạ, cười tươi như hoa.
Muốn biết lời hứa gì hả? Hảo, ta sẽ cho các vị biết ngay bây giờ đây.
-------------Ta là dải phân cách----------------
Lúc Lục Vi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một chiếc giường chạm khắc hoa văn tinh xảo. Nàng nhìn quanh phòng thì thấy Tử Hoạ đang ngồi thưởng trà ở chiếc bàn nằm giữa phòng. Theo phản xạ tự nhiên, nàng nhìn xuống cơ thể xem trang phục có còn nguyên vẹn hay không ~.~ Rất may, vẫn còn a, không phải là tình huống cẩu huyết trong truyện ngôn tình thường gặp: Sau tình một đêm, nữ chính thấy mình đang trong tình trạng không quần áo, cạnh bên là nam chính còn đang say giấc, gương mặt thoả mãn. Nữ chính thấy vậy liền mặc quần áo trốn đi, rồi sau đó biết mình có một tiểu bảo bối trong bụng, gặp lại nam chính sau nhiều năm xa cách, họ đoàn tụ...
Thấy nàng thức dậy, hắn cười:
- Tỉnh?
Lục Vi vuốt vuốt lại đầu tóc và chỉnh lại trang phục của mình, gật đầu:
- Đây là đâu vậy Tử Hoạ?
- Bạch Liên điện, phòng của ta--- Hắn rất từ tốn mà đáp lại, tay cầm chén trà cổ lên ngắm nghía và ngửi hương trà---Rất thơm!!!
Lục Vi giật mình. Bạch Liên điện? Tức là nàng đã vào chính điện ở Tây Các của Tử Hoạ.
- Ta muốn nhờ nàng một chuyện, không biết nàng có thể giúp hay không?---Hắn đặt chén trà xuống, quay người đối diện với Lục Vi, nghiêng đầu.
Lục Vi xưa nay rất tốt bụng, ai muốn nhờ chuyện gì nàng cũng sẽ đáp ứng. Tất nhiên, việc này không ngoại lệ.
- Hảo!!! Nói đi.
- Ta muốn nàng đóng giả làm người sắp trở thành thê tử của ta.
Lục Vi lúng túng. Vậy tức là nàng phải đóng giả nữ nhân của hắn. Chẳng phải hắn còn rất trẻ sao, tự dưng lại muốn thành thân gấp gáp như vậy?
- Có thể cho ta biết nguyên nhân không?
- Phụ thân ta muốn ta nhanh chóng thành thân với nữ tử mà ta ưng ý.
- Vậy sao lại chọn ta để đóng giả trong khi phủ Tây Các có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp? --- Lục Vi rất không hiểu lòng người, hỏi.
Ai đó rất bức bách. Người ta đã đánh chủ ý lên người rồi mà còn không hiểu a~ Đúng là không tim không phổi mà!!!
Tử Hoạ vẫn kiên trì, nhìn thẳng vào mắt Lục Vi, nói:
- Là vì trong thế gian này không ai phù hợp với ta hơn nàng.
- À, thì ra là do ta là con gái của quan thượng thư phủ Đông Các, gia thế tốt hơn nhiều so với những cô gái khác a~
Câu này chính thức đánh gãy đòn tâm lí mà Tử Hoạ khó nhọc nuôi từ nãy đến giờ. Nàng là đang ngốc thật hay giả vờ ngốc đây? Ý tứ của hắn rất rõ ràng: Hắn chỉ muốn nàng trở thành thê tử của hắn. Vậy mà nàng từ đầu đến cuối không nhìn được tâm ý của người khác a~
- Hảo. Ta sẽ làm. Nhưng với một điều kiện...
- Nói đi!
- Sau khi hoàn thành xong ngươi phải dẫn ta đi vào thành Mãn Thiên.
Lục Vi nghe nói cung điện của nhà vua chính là ngự tại thành Mãn Thiên nên muốn đi xem thế nào. Mà người trong thành chắc chắn sẽ nể con trai của Mạc Dung Tư Viễn a~
Tử Hoạ trâm ngâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý:
- Hảo. Ta hứa. Vậy bây giờ mau thay y phục để vào Thiên Vạn điện bái kiến phụ thân ta. Khi nào có lệnh của ta, ngươi sẽ bước vào điện.
Hắn đưa cho Lục Vi một bộ y phục đã chuẩn bị sẵn rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lục Vi nhanh nhẹn thay đồ. Bộ y phục này chẳng giống một xíu nào so với y phục bình thường các nữ nhân vẫn mặc cả. Chắc có lẽ là y phục của nước khác đi! Hắn cũng chuẩn bị rất kì công rồi! Lục Vi mặc xong nhưng lại thấy thừa ra một mảnh vải lụa trắng có sợi dây chỉ màu xanh lam. Lục Vi bối rối, bèn đẩy cửa bước ra để hỏi Tử Hoạ. Hắn đang đứng khoanh tay nhìn cây cối trong phủ, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt mi tâm. Lục Vi ngượng ngùng chạy lại chỗ hắn, giơ mảnh vải lên hỏi:
- Cái này... dùng như thế nào?
Tử Hoạ quay lại, khẽ cốc lên trán nàng:
- Nha đầu ngốc, đeo vào thế này này...
Hắn cầm miếng vải che đi gương mặt trắng nõn và thanh tú của Lục Vi chỉ để hở mỗi đôi mắt, vòng hai sợi dây ra đằng sau rồi thắt nút lại. Lúc thực hiện, hắn vô tình chạm vào da mặt non mịn mềm mại của nàng khiến tâm tư hắn nhộn nhạo. Xúc cảm từ tay truyền đến thật tốt! Hắn than nhẹ trong lòng, chẳng lẽ hắn lại say mê nha đầu nghịch ngợm này rồi? Hắn muốn dừng lại ở giây phút này mãi mãi...
- Khó thở quá!!!---Khoảnh khăc lãng mạn sụp đổ bởi tiếng nói của Lục Vi--- Tử Hoạ, ngươi làm gì mà thít chặt vậy, muốn giết ta à?
Tử Hoạ giật mình, hắn mải mê ngắm nàng đến nỗi thắt dây mạnh tay quá, khiến Lục Vi không thở được. Hắn vội nới lỏng sợi dây ra:
- Xin lỗi, tại ta sơ ý!!!
- Không sao!!! Mà lúc nãy nhìn gần ta nhận ra ngươi thật sự có một gương mặt rất hoàn mĩ a~ Chắc hẳn không có ai đẹp hơn ngươi nữa rồi.
Nàng khen hắn? Hắn bỗng cảm thấy trái tim đập từng hồi, từng hồi dồn dập.
-Thật sự ta đã từng hỏi khi quan tâm một người sẽ có cảm giác như thế nào? Bây giờ, ta đã biết câu trả lời rồi, nhưng dường như là quá muộn.---Hắn say đắm nhìn Lục Vi.
- Hả??? --- Lục Vi ngơ ngác hỏi.
Tử Hoạ nhìn chằm chằm bờ môi đỏ tươi mềm mại của Lục Vi. Hắn dần dần mất kiểm soát, ghé sát lại gần gương mặt mĩ lệ của nàng, thật gần, thật gần...