Lan San thấy Minh Dạ hiện tại đang rất giận dữ, lồng ngực của anh phập phồng, bắp thịt sôi sục, cứng rắn như đá, hai tay nắm chặt, xương kêu ken két, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh Vệ Thạc Nhân.
Trong lòng Lan San hiện đang rất loạn, vừa sợ vừa kinh hoảng, Vệ Thạc Nhân nói câu kia làm cho cô tỉnh táo đôi chút.
Cô nghĩ giờ phút này tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, Lan San không muốn để Minh Dạ biết bản thân không phải là Lan San thật.
Hai tay Lan San ôm lấy eo, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh, sắc mặt trắng bệch, trong mắt mang theo khẩn cầu, âm thanh run rẩy.
“Minh Dạ, chúng ta đi ra ngoài có được hay không, tôi không muốn ở lại đây.”
Lan San như vậy làm cho Minh Dạ đau lòng, hai tay cẩn thận nâng khuôn mặt của cô lên.
“Có phải là anh ta bắt nạt em không, đừng sợ, cứ nói với tôi, có tôi ở đây, không ai dám động vào em.”
Trí nhớ trước đây của Lan San chưa từng tồn tại một Minh Dạ như hiện tại, có thể quan tâm tất cả buồn đau của cô.
Lan San lắc đầu, ôm eo Minh Dạ càng chặt.
“Không có, mặc kệ Vệ Thạc Nhân đi, anh đưa tôi ra ngoài trước đã... Tôi có vài lời muốn nói với anh.”
Kỳ thực Lan San cũng không biết nên nói với Minh Dạ cái gì đây nhưng bây giờ cô rất muốn Minh Dạ đưa cô ra khỏi đây, không để anh ở chung với Vệ Thạc Nhân.
Minh Dạ là người quang minh chính đại, nếu đã như thế này thì chẳng sợ người khác biết cả, anh dám trắng trợn hôn Lan San trước mặt người khác, đồng thời cảnh cáo Vệ Thạc Nhân, Lan San là của anh, ai cũng đừng nghĩ tới.
Nét mặt dịu dàng, nho nhã của Vệ Thạc Nhân cuối cùng cũng có vết nứt, ánh mắt nhìn Min hDaj càng trở nên thâm trầm.
Lan San vừa rồi bị câu nói của Vệ Thạc Nhân dọa đến rớt cả tim, thế mà giờ đây Minh Dạ lại hôn cô, làm cô sững sờ cứng ngắc cả chân tay.
Anh vừa nãy hôn cô trước mặt Vệ Thạc Nhân... Anh sao có thể như vậy chứ.