Trái lại quản gia không nói gì, chỉ dặn dò Lan San đừng về quá muộn.
Lan San chột dạ ậm ờ cho qua, cúp điện thoại, che lấy trái tim còn đang đập thình thịch, vẻ mặt đau khổ kêu rên một tiếng.
Ở bên ngoài ngơ ngác hơn hai giờ, 7 rưỡi, Lan San đến khách sạn Hoa Đình.
Hoa Đình là khách sạn 4 sao, tuy không phải là khách sạn tốt nhất tại thành phố A, nhưng tuyệt đối cũng không kém, Lan San đi đến trước quầy tiếp tân, lễ tân giống như đã sớm biết, rất nhanh liền đưa chìa khóa phòng cho cô.
Vệ Thạc Nhân tới rất đúng giờ, gần như lúc đồng hồ điểm 8 giờ thì anh ta bước chân vào cửa.
Lan San nhìn thấy Vệ Thạc Nhân liền đi thẳng vào vấn đề: "Sao anh biết tôi không phải là Lan San kia?”
Trên đường tới đây, Lan San đã suy nghĩ rất nhiều, cô tự mình đi xác nhận, Bạch Lăng - người này thật giống như chưa từng xuất hiện, ở thành phố này không hề có tung tích.
Cho dù Vệ Thạc Nhân nói cho Minh Dạ biết cô không phải Bạch Lăng, cô cũng không sợ, nếu Bạch Lăng kia đã không tồn tại, Minh Dạ có nghi ngờ ra sao thì cũng không có chứng cứ rõ ràng, chỉ cần cô cứ khẳng định mình là Lan San thì chẳng ai có thể làm gì cô.
Nói không chừng cô còn có thể chơi Vệ Thạc Nhân một cú, gắn cho anh ta tội danh vì yêu cô nhưng không được đáp lại nên sinh hận.
Hiện tại sau khi Lan San nghĩ thông suốt đã không còn sợ Vệ Thạc Nhân nữa, cô chỉ muốn biết tại sao Vệ Thạc Nhân lại biết bí mật này?
Mới vừa xong một ca giải phẫu, giờ phút này Vệ Thạc Nhân có vẻ cực kỳ mệt mỏi, anh ta đứng đối diện Lan San, không nói gì, tháo kính mắt xuống chăm chú nhìn cô.
"Cô muốn biết tại sao tôi lại biết bí mật của cô, hay là... muốn hỏi bí mật này trừ tôi ra còn ai biết nữa?"
Lan San kiêu ngạo, hắt cằm: "Có gì khác sao?"
"Tôi tốt nghiệp trường Đại học Y Harvard, ngoài trừ nghiên cứu lâm sàng học, còn tiện thể nghiên cứu luôn tâm lý học."
Tâm lý học, tâm lý học? Trong đầu Lan San nhanh chóng xẹt qua một suy nghĩ, cô vội vàng bắt lấy.
Bỗng nhiên nhớ tới sau một lần dùng thuốc an thần kia, cô tỉnh lại nhìn thấy Vệ Thạc Nhân.
Sau khi cùng anh ta nói chuyện, không biết vì sao khi nhìn vào ánh mắt thâm thúy của anh ta, linh hồn giống như bị hút vào đôi mắt ấy, sau đó... Cái gì cũng không biết, tỉnh lại lần nữa, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.