Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng Minh Dạ lúc này, anh khẳng định là đang vui vẻ giống như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Trái tim Minh Dạ trong nháy mắt liền trở nên mềm mại, một chút thấp thỏm không yên lúc trước liền tan biến.
Anh khẽ cong môi, kích động không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng gọi tên cô: "San San... San San...”
Thanh âm dịu dàng chan chứa tình cảm kia rơi vào tai Lan San khiến cô nổi hết da gà, cô khẽ xoa xoa vành tai đã phát nóng: “Tôi... Tôi cúp máy đây, anh làm việc đi."
Nói xong cũng không cho Minh Dạ có cơ hội nói chuyện, cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Ôm di động nằm ở trên giường, cô thở dài một tiếng: Lan San, mày xong rồi, thật sự xong rồi, mày thật sự bị tên nhóc Minh Dạ kia bắt được rồi...
Minh Dạ nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, khóe miệng cong lên cười thành tiếng.
Thật muốn lập tức trở về, Lam Tu nói rất đúng, vợ phải ôm trong ngực mình mới an tâm.
Qua một lúc sau, cậu chủ Minh mới ý thức được trong phòng còn có những người khác, bộ dáng anh kích động đến phát ngốc vừa rồi đã lọt vào mắt người khác.
Minh Dạ có chút mất tự nhiên, nhưng da mặt anh vốn dày cho nên chẳng cảm thấy xấu hổ mấy.
Vẻ mặt Minh Dạ giống như có ma thuật rất nhanh liền trở nên lạnh lẽo, cứng rắn nói: "Di Sa, cô đi ra ngoài trước đi, buổi tối cùng Sở Tiều theo tôi đi gặp Nạp Lan Diễn."
Giọng nói lạnh như tiết trời tháng 12, từng mảnh băng rơi xuống cắm trên mặt đất, hơi lạnh tỏa ra từ trong ánh mắt khiến người ta lạnh đến thấu xương.
Người đẹp được gọi là Di Sa, cơ thể có lồi có lõm đầy quyến rũ bỗng run lên một cái, cúi thấp đầu kính cẩn đáp: "Vâng, cậu chủ, tôi biết rồi."
Di Sa đứng dậy cúi người chào Minh Dạ, sau đó lùi một bước, xoay người đi ra ngoài.
Cô ấy là người phụ nữ duy nhất có địa vị khá cao trong nhà họ Minh.
Ba năm trước tiếp nhận các hạng mục ‘làm ăn’ của nhà họ Minh ở Italy, là người có năng lực mạnh, lòng ngoan độc, ra tay nhanh độc, chuẩn, là một người đẹp rắn rết điển hình.
Sau khi Di Sa ra ngoài, Minh Dạ thấy chỉ cần gặp Nạp Lan Diễn xong, hoàn thành đàm phán cuối cùng là anh có thể về nước rồi.
Trước kia anh không có khái niệm quá lớn với thời gian hay địa điểm, đó là bởi vì không có ai đợi anh, hiện tại đã khác rồi.
Cùng lúc đó Sở Tiều nhận được tin tình báo từ trong nước gửi đến, đôi con ngươi co rút lại, người trong hình khiến anh ta nhất thời kích động đến muốn hộc máu.