Lúc này Minh Dạ mới ý thức được cô mặc quần áo là muốn rời đi, anh hoảng hốt: “Em đi đâu vậy?”
Lan San xoay người, nhướng mày nở nụ cười mê người, mặc dù cô mặc quần áo rách te tua, nhưng trông vẫn vô cùng quyến rũ.
Cô cười nhẹ: “Đi đâu hả? Đương nhiên là nhanh chóng rời khỏi đây, chẳng lẽ anh muốn cho người ta thấy mẹ kế và con trai nhà họ Minh cùng nhau đi ra từ trong khách sạn sao, tôi thì không muốn ngày mai được lên trang bìa đâu.”
Nếu cô thật sự đi cùng anh ra khỏi đây, chắc chắn ngày mai báo chí sẽ đưa tin: Tin sốc nhà giàu loạn luân: Mẹ kế nhà họ Minh thành công đeo bám con riêng của chồng.
Bàn tay Minh Dạ chợt nắm chặt, cô không muốn thừa nhận anh, không muốn cùng anh ở bên nhau.
“Chẳng lẽ em định cứ như vậy mà đi ra ngoài, để tất cả mọi người đều biết tối hôm qua em lang thang bên ngoài suốt cả đêm sao.”
Lan San kiềm nén cơn tức giận, nhìn lại quần áo trên người mình, đúng vậy, không thể ăn mặc như thế này đi ra ngoài, mấy dấu vết lộ liễu trên người cô cũng đã chứng tỏ đêm qua cô phóng đãng đến nhường nào...
“Chậc... Con trai, con cũng thật là thô lỗ, phía dưới của mẹ đến bây giờ còn đau muốn chết.” Lan San chu môi, liếc xéo Minh Dạ một cái, nũng nịu cười.
Minh Dạ cắn răng, mất khống chế quát cô: “Lan San... Em... Em còn dám tùy tiện như vậy thử xem.”
Cả người Lan San run lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, kiêu căng ngẩng đầu: “Đương nhiên là dám rồi, nếu anh muốn thử, hoặc là còn mơ tưởng làm như vậy một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ theo anh đến cùng.”
Minh Dạ đứng vọt dậy, dậm chân một cái, cầm điện thoại gọi cho Sở Tiều: “Sở Tiều, mang một bộ quần áo phụ nữ đến Hoa Dương Sơ Thượng.”
Sở Tiều ở đầu dây bên kia sửng sốt một giây, rất nhanh chóng phản ứng lại: “Dạ, cậu chủ, mười phút nữa đến ngay.”
Sở Tiều là người thông minh, đầu óc nhanh nhạy, Minh Dạ vừa kêu anh ta mang quần áo phụ nữ qua, anh ta ngay lập tức nghĩ tới Lan San.
Đêm qua là sinh nhật của Phương Lê, cậu chủ và bà chủ đều tham gia.
Mà suốt đêm qua bà chủ không về nhà, cậu chủ cũng không về, trùng hợp như vậy mà còn chưa hiểu ra cái gì, vậy thì anh ta cũng quá ngu ngốc.
Minh Dạ còn chưa cúp điện thoại, Lan San lười biếng liếc nhìn Minh Dạ: “Thuận tiện kêu Sở Tiều ghé nhà thuốc mua thuốc tránh thai...”
Minh Dạ dừng lại một chút, nhìn Lan San, bỗng nhiên cũng không biết nên nói cái gì...
Sở Tiều ở bên kia nghe rất rõ ràng những lời này, anh ta ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Tha lỗi cho anh ta, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta dám cúp điện thoại của cậu chủ...