Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 36: Sóng ngầm



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Hết cách rồi, Bảo Nhi chính là khắc tinh của hắn, hắn luôn không cự tuyệt được. Lấy áo ngoài trong bọc hành trang ra mang tới, rồi khoác thêm cho Bảo Nhi một bộ quần áo. Lúc này hai người mới ra cửa.

Đường trên trấn được làm bằng đá, trên đường còn có chút nước đọng, trong rãnh nhỏ hai bên đường đi nước chảy rất lớn.

Cửa hàng bên đường đều đã lên đèn, trước sạp của những người bán hàng cũng treo đèn lồng. Nhìn từ đàng xa, ánh sáng chiếu xuống dòng nước ánh lên, trông rất đẹp mắt.

Thừa dịp mùa mưa, rất nhiều người bán hàng rong đều bán hà đăng (đèn nước), đúng lúc dùng sợi chỉ buộc lại, đặt ở bên cạnh rãnh nước, làm cho người ta không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.

"Tướng công, chàng xem, ngọn đèn kia thật là xinh đẹp!" Bảo Nhi lôi kéo Nhạc Mặc chỉ vào ngọn đèn hoa sen màu hồng kia. Còn chưa dứt lời, "Ông chủ, ta muốn cái đèn này", một áo xanh tiêu chuẩn, một chuôi quạt ngọc, lại thêm một ánh mắt khiêu khích.

"Ngươi, ngươi có lễ độ hay không?" Bảo Nhi trực tiếp kéo sợi chỉ vào trong tay.

Thượng Quan Dực nhếch cặp mắt hoa đào lên khiêu khích, thẳng tắp nhìn chằm chằm nắm tay kia của hai người."Trước công chúng, có phải nên chú ý một chút hay không!"

"Thật xin lỗi, không cần ngươi quan tâm!" Bảo Nhi không chút khách khí."Tướng công, chúng ta mua đi!"

Một câu tướng công, làm đầu Thượng Quan Dực nổi đom đóm. Danh hoa đã có chủ rồi sao? Vậy chẳng phải kế hoạch thu người của ta đã trở thành phế thải? Vậy làm sao ta báo thù được?

Nhạc Mặc nhàn nhạt nhìn lướt qua Thượng Quan Dực, móc tiền ra, đưa cho người bán hàng rong kia. Hiện tại Thượng Quan Dực còn trong trạng thái hỗn độn, đầu còn chưa thanh tỉnh lại.

Bảo Nhi xách theo chiếc đèn kia, cười đắc ý, từ trước mặt Thượng Quang Dực nghênh ngang rời đi. Chờ đến khi giống Avatar lột xác xong tỉnh hồn lại, hai phu thê nhà người ta đã biến mất rồi.

Thượng Quan Dực muốn điên rồi, vung quạt lên, chặt đứt toàn bộ sợi chỉ buộc hà đăng, từng cái hà đăng thuận dòng trôi xuống, mặt người bán hàng rong kia lập tức đau khổ như cụ bà tám mươi tuổi.

"Đi tửu lâu Minh Hương tìm chưởng quỹ đòi tiền" vẻ mặt âm u, xoay người sải bước rời đi.

Người bán hàng rong giận mà không dám nói gì, nhìn phẩm chất quần áo, không phải ăn mặc của người bình thường! Đòi tiền, ngươi không nói cho ta biết ngươi là ai, làm sao đòi? Hôm nay quá xui xẻo, vẫn là thu sạp về nhà thôi, lau hai dòng lệ đang chảy dài….

Góc áo Thượng Quan Dực bị gió thổi bay phấp phới, tay cầm cán quạt, gân xanh nổi lên. Nữ nhân có thể tức chết người kia vậy mà có người muốn? Trong đầu luôn hiện lên ánh mắt khinh miệt kia, cô bé nhỏ đoạt cái quạt của hắn kia, nữ nhân ở dưới cây đào thần thái sáng láng kia. Tất cả đều là nàng, chỉ tiếc…

Quên đi cửa sau rồi, trực tiếp sải bước từ cửa trước đi vào, vốn định tránh né người đối diện kia. Thế này, cũng bớt việc, tránh cho mỗi lần vẫn phải đi cửa sau.

"Ha ha, " Thượng Quan Dực vừa định mở miệng.

"Đến phòng ta" vốn là áo tím đã đổi thành gấm trắng.

"Không ngờ ở cái địa phương nhỏ Đào Hoa Trấn này, còn có thể gặp được thái tử điện hạ của chúng ta, thảo dân thật là vinh vạnh!" Nói xong liền chuẩn bị khom người hành lễ, Mộ Dung Dục vờ đưa tay ra đỡ. Thượng Quan Dực thật sự cũng không khách khí, đứng lên.

"Lần này là ta bí mật ra ngoài, đối ngoại gọi ta Mộc công tử là được, lễ số thì miễn đi."

Thượng Quan Dực mặt mỉm cười, con mắt lóe lên, "Vậy đến thời điểm Mộc công tử cần dùng đến thảo dân xin cứ việc phân phó là được, thảo dân không quấy rầy nữa."

"Được", Mộ Dung Dục đáp khẽ một câu.

Thượng Quan Dực bước đi thong thả, trở lại hậu viện. Khẽ xoay cán quạt ngọc trong tay, sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng rao hàng bên ngoài bắt đầu sôi nổi, hai người trực tiếp ăn điểm tâm ở trong phòng khách nhỏ của quán trọ.

"Bảo Nhi, tướng công muốn đi tìm Học Minh một chút, nàng đi cùng ta hay là ở chỗ này đợi ta?", Nhạc Mặc vươn tay lau khóe miệng cho bé con.

"Ta và chàng cùng đi, một mình ta rất nhàm chán"

"Ta sợ đến lúc đó nàng sẽ nhàm chán hơn"

"Sao thế được, nơi có tướng công chính là thiên đường á!" Mỗ nữ tràn đầy khôn khéo nói, mỗ nam nhếch khóe môi, nữ nhân nhà hắn thật đúng là một bảo vật!

"Ôi chao, hoan nghênh quang lâm, lần này lại mang đến bảo bối gì à?" Đoạn Thịnh Văn vừa đến tiền đường thì nhìn thấy Nhạc Mặc và Bảo Nhi vào cửa.

"Chúng ta tìm người", Nhạc Mặc đáp.

"Hắn tới tìm ta đấy, " Học Minh mới vừa xuống cầu thang, thì nhìn thấy một người mặc áo tố sam.

Đoạn Thịnh Văn nhẹ nhàng lui xuống, đi tới hậu viện. Hồi báo tình hình cho Thượng Quan Dực, Thượng Quan Dực càng nghe càng cảm thấy giống, đến tiền đường mới biết thì ra không sai, thật sự là nàng.

Không thấy người họ Nhạc kia, một mình nàng ngồi ở bên cửa sổ.

"Tướng công nhà nàng không cần nàng nữa à?" Phe phẩy cây quạt, cười hì hì ngồi xuống bàn đối diện với nàng.

Bảo Nhi liếc mắt một cái, thì ra là Avatar kia, "Miệng chó không mọc ra ngà voi!"

"Nàng nói cái gì?"

"Còn lảng tai!"

"Nàng lặp lại lần nữa!"

"Xem ra, bệnh còn rất nặng, không thể ngừng thuốc á!"

Gương mặt vốn đang cười đùa bỗng đóng băng lại, mang theo một trận gió lạnh, ra cửa. Bảo Nhi ngược lại khá là kinh ngạc, sao hôm nay Avatar này không bắt bẻ lại nàng vậy? Thật kỳ quái á!

Cành liễu trong gió, một người áo xanh đứng ở bờ hồ, mưa to mấy ngày liên tiếp, hoa đào tàn rơi, theo nước chảy không ngừng xoay tròn. Cuộc đời của ta có giống như những cánh hoa này hay không, muốn ở lại, nhưng ông trời không đồng ý. Đưa tay đón lấy một cánh hoa đang bồng bềnh rơi xuống, mang theo chút hơi sương, lạnh lẽo xuyên vào tâm cốt.

Nhạc Mặc và Bảo Nhi mua một chút thịt khô và thức ăn, đến cửa thành chờ Trương Đại Thúc, thì thấy một người đang ngồi xổm một xó ở dưới mái hiên, vẻ mặt Nhạc Mặc hơi căng thẳng, đi vào xem, quả nhiên là Trương Đại Thúc. Ông ấy ở đây, một đêm sao?

"Ồ, các ngươi tới rồi" vịn tường, đứng lên. Nhạc Mặc tiến lên đỡ lấy, nhặt tẩu thuốc trên đất lên cho ông ấy.

Dọc theo đường đi rất là an tĩnh, vẻ mặt Nhạt Mặc có chút lạnh, Trương Đại Thúc cẩn thận đánh xe. Thỉnh thoảng Bảo Nhi liếc liếc Nhạc Mặc, vào lúc này nàng cũng không dám chọc giận hắn. Khí thế người này quá mạnh mẽ, có chút áp lực.

"Bảo Nhi, ngươi đã về rồi!" Hà Hoa đang ở trong sân phòng nhỏ đút rau quả cho thỏ ăn, Tiểu Đậu Tử thấy Bảo Nhi về vui vẻ nhào lên trên đùi Bảo Nhi. Bảo Nhi trực tiếp xách tiểu tử kia lên, thân mật vuốt vuốt.

"Bảo Nhi, ngươi không sao chứ? Có cần uống thuốc hay không?" Hà Hoa nghĩ tới kinh nghiệm mấy ngày uống thuốc liên tục của mình lần trước, lập tức lo lắng thay cho Bảo Nhi.

"Ta đã khỏe rồi, không cần uống thuốc, ta mang thức ăn ngon trở về cho ngươi nè, mau đến xem." Bảo Nhi buông Đậu Đậu xuống, dẫn Hà Hoa vào phòng.

"Cái này cho ngươi, cái này cũng cho ngươi, còn có cái này nữa" Bảo Nhi móc ra rất nhiều gói, đều đưa cho Hà Hoa.

Tiểu cô nương xúc động che miệng, xem từng thứ một. Bảo Nhi lại bế Đậu Đậu lên, kể cho nàng nghe điều mắt thấy tai nghe trên trấn.

Ăn cơm trưa xong, Bảo Nhi tìm một vài cành cây, ở trong sân dùng sợi vải buộc thành một cái lồng tre lớn đơn giản, Nhạc Mặc ăn cơm trưa xong liền đi ra ngoài, nói là đi thăm tiên sinh trước kia một chút.

Bảo Nhi đặt tên cho thỏ là Tiểu Bạch, đặt thêm chút cỏ xanh vào trong lồng tre cho nó, Đậu Đậu tham gia náo nhiệt tự đắc đứng ở bên chân Bảo Nhi.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của Đậu Đậu, Bảo Nhi cũng nhốt nó vào trong lồng tre cùng với Tiểu Bạch. Tiểu Đậu Tử cắn cành cây một hồi, thấy Bảo Nhi không mở ra, đành phải ngoan ngoãn đứng ở một góc, buồn bã nhìn con thỏ trắng lớn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.