Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 55: Mộc Diệp Trang



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Thượng Quan Dực tìm một vị trí lân cận ngồi xuống, làm bộ như không nhìn thấy bọn Bảo Nhi, tự tại uống trà.

Cửa hàng này vốn kinh doanh điểm tâm cùng trái cây ..., trên chỗ ngồi phần lớn là nữ nhân. Bỗng nhiên có một bóng dáng màu xanh ngồi xuống dẫn tới xôn xao, có vài nữ nhi gia chưa xuất giá, thấy bộ dạng tuấn mỹ kia, không nhịn được thẹn thùng đỏ mặt, nhưng vẫn len lén nhìn sang.

Thượng Quan Dực đối diện Bảo Nhi, làm như vô tình lộ ra một nụ cười nhạt, lướt qua trên người Bảo Nhi. Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua luôn. Vốn định đến cám ơn hắn, nhưng hắn quái đản như thế, làm cho người ta nhìn rất khó chịu.

Lý Tuyết Diên nhẹ nhàng dời vị trí, muốn đến bên kia của Bảo Nhi. Bộ dạng cẩn thận từng li từng tí kia, Bảo Nhi nhìn liền tức lên.

"Ăn no rồi, chúng ta đi thôi!" Đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Hả?" Lý Tuyết Diên không vui, thật vất vả nhìn thấy người tình trong mộng, tính sao cũng phải nắm chặt một chút chứ!

Nhíu mày, như lấy lòng nhìn Bảo Nhi, "Ta còn chưa ăn xong… " giọng nói kéo thật dài, chỉ sợ Bảo Nhi không đồng ý.

Khóe mắt Thượng Quan Dực cũng đang tỉ mỉ dò xét nhất cử nhất động bên kia, thấy Bảo Nhi đứng lên, cũng chuẩn bị đứng dậy.

Bảo Nhi có thể nói thế nào, lúc trước bảo nàng theo đuổi, cũng không phải dính chết như vậy á, giảm giá trị nhiều như vậy! Phải tìm cơ hội huấn luyện cho nàng ấy một khóa mới được. Nặng nề kéo cái ghế ra, lại ngồi xuống, ánh mắt đã sớm chọc thủng Thượng Quan Dực.

Mỗ nữ được như nguyện dời đến bên cạnh Bảo Nhi, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm nam nhân bàn đối diện. Ngọn lửa trong ánh mắt kia, thiếu chút nữa đốt hết lông tóc Thượng Quan Dực. Mỗ nam vì tình yêu, đành phải tạm thời hy sinh chút nhan sắc, tận lực dời thân thể về phía cửa sổ kia, chỉ chừa một sườn mặt.

Dưới Lan Khải phân thành chín Châu, Duyện, Dự, Thanh, Từ, Kinh, Ngô, Ký, Ích, Trung. Dưới Ngô Châu thiết lập năm Huyện, Hoài, Bố, Đào, Tụ, Thủy. Bởi vì Đào Hoa Trấn ở vị trí trung tâm Đào Huyện, vì dễ dàng đi lại, năm trước thi Hương ở Đào Huyện cũng bố trí ở Đào Hoa Trấn. Năm nay cũng muốn hợp năm Huyện lại, cùng tổ chức ở Ngô Châu.

Trên đường lui tới có rất nhiều thư sinh, mắt thấy cũng sắp đến ngày thi Hương. Các đồng sinh chuẩn bị tham gia thi Hương đã bắt đầu lục tục chạy đến Ngô Châu.

Bảo Nhi đang nhìn bên ngoài xuất thần, không nghĩ tới Lý Tuyết Diên đã ngồi vào bàn đối diện.

"Thượng Quan công tử, mấy ngày nay chàng bận rộn việc gì vậy, đến tửu lâu Minh Hương tìm rất nhiều lần, cũng không thể gặp được chàng, cũng không nên mệt nhọc mới được nhá." Thấy trong tách kia nước trà chỉ còn lại một nửa, vội vàng kéo tay áo, bưng bình lên rót đầy.

Bảo Nhi và Thượng Quan Dực gần như đồng thời nhíu mày một cái.

Thấy nữ nhân kia mạnh mẽ theo đuổi đã không rảnh chú ý đến nàng như thế, Bảo Nhi không thể làm gì khác hơn là đứng dậy ra khỏi cửa tiệm. Thượng Quan Dực bị Lý Tuyết Diên quấn lấy, nhất thời không thoát thân được.

Nghĩ tới giấy Tuyên Thành Nhạc Mặc sắp dùng hết rồi ( dĩ nhiên, phần lớn là bị mỗ nữ nào đó lãng phí), đi qua một con phố, đến một cửa hàng, mua một xấp giấy Tuyên Thành, lại thuận tiện chọn một cây bút lông nhỏ. Nàng không quen dùng cây lớn như vậy, nhỏ mới thuận tay.

Thường ngày đều là tướng công cùng đi, chuyện gì cũng không cần nàng quan tâm. Hiện tại thế nào, cần phải xem đồ trong nhà thiếu cái gì, mỗi một thứ phải tự nắm được.

Hiện tại cửa hàng cơ bản đã quyết định xong, còn thiếu hàng mẫu, cũng phải mau chóng bổ sung cho đủ. Hiện tại cần phải mau chóng liên lạc với bố trang (tiệm vải) đáng tin, có thể định kỳ cung ứng vải vóc, tốt nhất có thể cung cấp theo hoa văn yêu cầu.

Quên hỏi Tuyết Diên trong trấn tiệm vải nhà nào tốt nhất, hiện tại chỉ có thể xem từng nhà thôi. Xem được vài nhà, không phải nhuộm màu không tốt, thì chính là chất vải không hài lòng. Tìm một chỗ có bậc thang, nghỉ ngơi một chút.

Lại thấy ngay khúc quanh trong một con hẻm nhỏ, có một cửa hàng nhỏ không bắt mắt lắm, trên màn vải dùng mực đen, viết Mộc Diệp Trang. Bảo Nhi rất là tò mò, Mộc Diệp Trang bán cái gì vậy?

Mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng bên trong rất rộng rãi, nhiều loại vải bày đâu vào đấy, Bảo Nhi liếc mắt nhìn một cái, liền kích động muốn hợp tác.

"Có ai không?" Bảo Nhi nhìn một vòng, cũng không thấy ai.

"Đến đây, " phía sau màn vải có người đáp một tiếng. Một bà bà chừng năm mươi tuổi đi ra. Sắc mặt bà bà không tốt lắm, lưng cũng có chút còng rồi. Có thể là buôn bán vắng lạnh, không có gì hào hứng thôi.

"Bà bà, những loại vải này của nhà bà…" Bảo Nhi còn chưa nói hết, bà bà kia liền nói.

"Chỉ có những thứ này, nếu ngươi vừa ý, thì tiện nghi một chút bán cho ngươi." Giọng nói có chút khàn khàn, mang theo lạnh nhạt, làm cho người ta nghe không thoải mái lắm.

Nhưng vải đúng là tinh phẩm hiếm thấy, Bảo Nhi thật sự không muốn bỏ qua.

"Bà bà, ta thật lòng muốn mua vải của ngài, nếu giá cả thích hợp ta có thể mua hết."

Đôi mắt bà bà kia vốn đang buông xuống, nghe câu này lại nâng lên, Bảo Nhi còn chưa kịp đối diện với bà ấy, bà ấy lại cụp mí mắt xuống. Thật là bà bà kỳ quái, buôn bán tốt như vậy, cũng không thể cho chút sắc mặt tốt sao?

Aiz, nói cho cùng cũng là tự mình cần đến, người ta cũng đã lớn tuổi rồi, mày đừng so đo nhiều như vậy. Bảo Nhi tự an ủi mình một phen.

Cụ bà dường như suy nghĩ thật lâu, Bảo Nhi bắt được trong đáy mắt bà ấy không bỏ được. Ưmh, ta sẽ trả tiền, bà bà, bà hãy yên tâm đi!

"Chừng nào thì ngươi chỡ đi?" Bà bà kia coi như là chính thức nhìn Bảo Nhi một cái.

Không phải còn chưa có bàn giá cả sao?"Bà bà, những thứ vải này, ngài tính thế nào?"

"Ngươi xem giá cả ở nhà khác cho đi, " bà bà đi tới giá đỡ bên cạnh, chỉ để ý  những thứ vải vóc kia.

Đây cũng quá sảng khoái thì phải? Cũng không sợ ta cho lung tung sao? Nhìn bộ dạng, bà bà kia không có ý định bán những thứ vải vóc này, đây là hàng tồn cuối cùng rồi.

Bảo Nhi đi tới trước mặt bà bà, thay bà ấy sắp xếp lại, cầm loại vải ở trên kệ,  thả xuống tầng dưới.

"Bà bà, ta tính làm đồ may sẵn buôn bán, làm ăn khá lên, thì cần rất nhiều vải vóc. Ta nghĩ nếu bà bà có thể tiếp tục cung ứng, thì không còn gì tốt hơn." Bảo Nhi vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt bà bà kia, nhưng không thấy quá nhiều cảm xúc.

"Ta tuổi cũng đã lớn, không có ý định làm lại." Mặc dù nói như vậy, Bảo Nhi vẫn thấy được chút tiếc nuối chợt hiện lên rồi nhanh chóng biến mất. Nên nói như thế nào thuyết phục bà ấy đây?

"Bà bà có thể tuyển thêm vài người làm, chỉ cần sắp xếp xong xuôi, cũng không cần ngài vất vả nhiều." Lời Bảo Nhi còn chưa nói hết, vẻ mặt của bà bà kia lập tức thay đổi.

"Ngươi đi đi, vải này không bán!" Quay đầu đi vào phòng trong.

Bảo Nhi ngỡ ngàng, trời ạ, ta nói sai cái gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.