Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 1 - Chương 26: Mỹ vị



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

"Tú Tú, ngươi xem như vậy được không?" Bảo Nhi cầm cổ áo quần áo làm xong, đưa cho Tú Tú xem.

"Thật không tệ, nếu không phải ta biết tẩu mới vừa học, ta cũng cho là người lão luyện thiêu thùa may vá làm ra đó!" Tú Tú không tiếc khích lệ nói.

"Chỉ cần ta muốn học, sẽ không có thứ gì không học được!" Bảo Nhi được nước cười cong mày.

"Tẩu thật là không biết ngượng!" Tú Tú liếc Bảo Nhi một cái."Nè, ta nói, mấy bao chất đống trong nhà tẩu này là gì thế?" Chỉ vào mấy cái túi lớn nhỏ trong phòng kia.

"Đồ tốt đó, ngươi đi xem đi." Bảo Nhi rất thần bí nói.

Tú Tú không nhịn được tò mò, bóp, cũng không bóp ra cái gì, mở ra mới biết tất cả đều là nấm phơi khô, "Nhà tẩu hái nhiều nấm như vậy làm gì? Bảo Nhi nè, thứ này dùng không được đâu, sẽ độc chết người đấy!" Tú Tú vẻ mặt đầy khẩn trương.

"Ha ha, nhưng ta không sợ! Mùi vị nấm rất ngon, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?" Bảo Nhi nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của Tú Tú, ôm bụng trêu chọc cười nói.

"Bảo Nhi, tẩu phải nghe lời ta, thứ này ăn không được, vẫn mau ném đi." Tú Tú kéo tay Bảo Nhi lo lắng nói.

Bảo Nhi rất muốn giải thích một chút, nhưng trong nhất thời khẳng định nói không hiểu, cũng chỉ có thể nhu thuận gật đầu, "Ừhm, ta biết rồi." Lúc này Tú Tú mới buông trái tim đang lơ lửng xuống.

Lúc Nhạc Mặc về nhà, đúng lúc gặp được Tú Tú đang trên đường đi về nhà. Tú Tú lại dặn dò Nhạc Mặc nhanh vứt nấm trong nhà đi, Nhạc M     ặc gật đầu đáp lại.

Nhạc Mặc vừa vào cửa, thì thấy Bảo Nhi đặt Đậu Đậu ở trong cái giành, chơi đùa ở trên giường. Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc trở lại, thờ ơ không quan tâm, làm Nhạc Mặc rất là bất đắc dĩ.

"Bảo Nhi, ngày mai chúng ta có thể đi vào trấn rồi, Nhị Ngưu có thể thuận đường cho chúng ta quá giang." Nhạc Mặc bắt đầu rửa cá. Bảo Nhi không để ý tới.

"Bảo Nhi, nàng không nói chuyện, tướng công rất là đau lòng" một chút phân tâm, tay liền bị đứt một đường.

Nhạc Mặc giơ ngón tay bị thương đến trước mặt Bảo Nhi, Bảo Nhi liếc thấy đầu ngón tay chảy máu kia lập tức khẩn trương, cắt một miếng vải cho cho hắn bó lại. Nhạc Mặc nhếch khóe miệng lên, hưởng thụ sự quan tâm của bé con, không khỏi cảm thán, một dao này, rất đáng giá!

"Chàng còn thảnh thơi cười! Có đau hay không?" Bảo Nhi cẩn thận thổi, trừng mắt nam nhân tươi cười đầy mặt kia một cái.

"Bảo Nhi, vi phu cảm thấy đầu cũng có chút choáng" Nhạc Mặc cau mày, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Bảo Nhi nhất thời mềm lòng, hình như đúng thật là từ trước đến nay mình  không có quan tâm tới đại mỹ nam này lắm. Hắn cũng không phải làm bằng sắt, mỗi ngày cái gì cũng làm, nấu cơm, giặt quần áo, chịu thương chịu khó. Nhưng mình thì sao, không hề làm gì, xem tất cả đều là chuyện đương nhiên, không được á, không thể suy đồi như vậy nữa.

"Tướng công, chàng nằm nghỉ một lát, ta đi làm cơm cho chàng." Bảo Nhi bỏ cái giành xuống đất, kéo chăn đắp cho Nhạc Mặc.

Nhạc Mặc vừa nghe Bảo Nhi muốn làm cơm, liền nghĩ đến cái chén viên tròn tròn đầy ứ lần trước kia. Đầu ngay lập tức tỉnh táo lại, "Bảo Nhi, tướng công không có chuyện gì, có thể nấu cơm."

"Không cần, tay của chàng bị thương, ngoan ngoãn nằm đi, ta làm thức ăn ngon cho chàng ăn." Bảo Nhi giống như dụ dỗ trẻ con vỗ vỗ Nhạc Mặc, ngay lập tức đầu Nhạc Mặc nổi đầy vạch đen.

Nhìn bóng dáng kia nhanh nhẹn cột tạp dề lên, Nhạc Mặc nằm cả người không thoải mái á. Bảo Nhi à, vi phu lo lắng, buổi tối nàng sẽ đói bụng…

Làm sao Nhạc Mặc có thể ngủ được chứ, nghiêng người dựa vào tường, nhìn nhất cử nhất động của cô bé con. Chỉ sợ nàng không cẩn thận bị dập đầu, va chạm, đây chính là tâm can của hắn á.

Bảo Nhi cầm lấy hành Nhạc Mặc chưa có cắt xong, cắt thành đoạn. Gừng không tiện cắt, trực tiếp băm, băm qua lại mấy lần, thì biến thành hạt lựu.

Thường thấy Nhạc Mặc nhóm lửa, cho dù không chuyên nghiệp cũng có thể nhóm chút lửa. Bỏ củi vào, dùng nước rửa nồi một chút. Chờ đến lúc nồi nóng gần được rồi, thả một chút mở heo, bỏ cá vào trộn bột mì rồi bỏ vào trong nồi chiên.

Nhìn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của cô bé con, lần đầu tiên Nhạc Mặc chân chính lấy góc độ một người trưởng thành ra xem xét. Nàng bướng bỉnh, tinh nghịch, tính tình thích đùa nghịch, không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã không xem nàng như trẻ con nữa, mà là nữ nhân, nữ nhân của hắn.

Bảo Nhi nhân cơ hội liếc người nam nhân trên giường kia một cái, hừ, cho chàng xem thường ta, hôm nay ta sẽ cho chàng biết, cái gì gọi là thâm tàng bất lộ!

Lúc thời gian chiên gần được rồi, Bảo Nhi có chút do dự, phải thêm chút nước sao? Thêm nhiều hay ít? Cầm cái xẻng, nghĩ đi nghĩ lại, thì ngửi thấy một mùi khét, vội vàng ném cái xẻng, múc một gáo nước, mặc kệ nó, thêm vào trước rồi nói sau.

Nhạc Mặc nhíu mày một cái, không kềm được, cười ra tiếng. Bảo Nhi trợn mắt nhìn sang, ngay lập tức Nhạc Mặc giả vờ ngáp, dùng tay áo che khóe miệng đang giương cao. Lúc này Bảo Nhi mới thôi, xúc xúc miếng cá trong nồi.

May quá may quá, chỉ cháy mấy miếng, nêm hành gừng vào trong súp, đậy nắp nồi lại. Bởi vì cá đã được ướp, không cần phải thêm muối nữa, nếu không lại phải sầu thêm một chặp nữa!

Cháo trong nồi khác, cũng nấu được xấp xỉ rồi. Hết cách rồi, nàng không biết nhào bột làm mì, chỉ có thể nấu cháo thôi.

"Ưmh, thật là thơm!" Nhạc Mặc vác theo cánh tay đứng ở sau lưng Bảo Nhi, nấu cơm thật sự không phải là việc tốn ít sức, Bảo Nhi dựa vào trên người Nhạc Mặc. Nhạc Mặc trực tiếp cầm lấy cái xẻng trong tay nha đầu kia, chặn ngang ôm lấy eo người.

"Bảo Nhi, hôm nay chúng ta ăn ở trên giường, nàng dựa vào một lát, đừng xuống." Thả người lên trên giường, Nhạc Mặc liền bắt đầu rửa chén đũa múc cháo.

Ăn cơm, Nhạc Mặc vươn đũa ra trước, gắp một miếng cá, Bảo Nhi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn."Ừhm, quá ngon!" Nhạc Mặc lại gắp một miếng.

Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, ăn một miếng, mặt lập tức nhăn lại, may mà cá không có mùi vị gì, chỉ mang theo vị khét nồng nặc. Không gắp cá nữa, húp cháo ối quá mặn, quá thất bại rồi…

Nhìn Nhạc Mặc ăn ngon như vậy, Bảo Nhi ngượng ngùng cúi đầu. Tướng công à, lần sau ta nhất định làm cho chàng một bữa ăn thật ngon!

Ngày hôm sau, Bảo Nhi dậy thật sớm. Mặc bộ quần áo màu hồng mua lần trước, lại rửa chút nước dưa chuột trên mặt để làm trắng da.

"Bảo Nhi, tướng công búi tóc cho nàng được không?" Nhạc Mặc lại không yên tâm rồi, từ trước tới nay không để mắt đến vấn đề búi tóc này, cho tới khi người ta đều không cho rằng bọn họ là phu thê.

"Không được" Bảo Nhi một hơi cự tuyệt, "Búi trông già lắm, ta mới mười lăm tuổi á!" Ta khó lắm mới cải lão hoàn đồng, tại sao có thể lại biến trở về á!

Nhạc Mặc tức khắc ngốc trệ, Bảo Nhi coi trọng tuổi như vậy sao?

Suy cho cùng xe lừa nhanh hơn xe bò không ít, Bảo Nhi tính toán ở trong lòng, chờ sau khi có tiền nhất định phải mua một chiếc xe ngựa, như vậy cũng không cần mỗi ngày gấp gáp giống như chạy đi đầu thai, dậy sớm như thế nữa.

Nhạc Mặc trò chuyện cùng Nhị Ngưu, Bảo Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào cái bọc quần áo kia. Bạn cũ của Nhạc Mặc trừ Ngô tiểu thư lần trước đi chợ gặp ra, những thứ khác nàng đều không biết gì cả. Chỉ có điều, quản hắn là ai chứ, hiện tại ta là chính chủ, muốn đến cướp tướng công của ta, ngủ giường của ta, đời này không có cơ hội đâu!

Hôm nay đúng lúc gặp phải hội chùa, trong trấn rất là náo nhiệt, người đến người đi, Nhạc Mặc đành phải ôm Bảo Nhi vào trong ngực, sợ không cẩn thận sẽ bị chen đẩy phân tán.

Nhạc Mặc và Bảo Nhi đi thẳng vào một tiệm may, mặt tiền cửa hàng rất lớn, trang trí bên ngoài cùng với cửa tiệm lần trước thấy trên chợ kia gần giống nhau, nghĩ tới đây, Bảo Nhi cũng hiểu được sơ sơ. Xem ra, quan hệ giữa Nhạc Mặc và  Ngô tiểu thư đó không tầm thường!

Tiểu nhị của cửa hàng tiến lên chào đón vừa khéo là người lần trước đưa tặng quần áo, rất nhanh hắn biết ngay là chuyện gì xảy ra, đón bọn họ vào gian trong, không bao lâu sau, Ngô tiểu thư đã tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.