Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 1 - Chương 8: Đùa giỡn kẻ trộm



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Đến nhà chính thì Nhạc Đông đang lựa lá trà ngon hái được vào trong giỏ tre, Nhạc Mặc lập tức đi qua hổ trợ.

"Nhị đệ, đệ đừng để ý nhiều, nương đệ cũng không phải không biết, bình thường có độc miệng một chút, nhưng trong lòng rất thương đệ, bà chính là đối với… " Nhạc Đông nhìn Bảo Nhi một cái, cũng không nói gì nữa. Nhạc Đông là một người thành thật, Bảo Nhi cũng biết hắn quả thực có chút quá chất phác.

"Đệ biết", Nhạc Mặc đáp một câu hai người cũng không nói gì nữa. Tiểu Mễ ở phòng bếp nấu đồ ăn, lúc này Bảo Nhi đã dời đến nhà chính. Phòng Nhạc bà tử xả màn vải xuống, xem ra đang tức giận nằm ở trên giường.

Hôm nay thật kỳ quái, nàng tới lâu như vậy, động tĩnh cũng không nhỏ á, tại sao Lưu Thúy Hoa có thể chịu đựng được như vậy, không bình thường. Xem ra, tình hình sẽ rất kích thích đây!

Trong phòng Lưu Thúy Hoa đang bận giấu gà quay, bọc miếng vải xám lên phía trên, lúc đầu giấu ở phía dưới chăn, sau đó cảm thấy không an toàn, đổi qua cái mẹt dưới giường rồi vội vàng phủ thêm tấm vải bố che ở phía trên.

Nhịp tim của nàng ta bắt đầu gia tăng tốc độ, có chút luống cuống tay chân. Ta sợ cái gì, cái này nói không chừng là tiểu thúc ém từ tiền bán lá trà ra, ta sợ gì, ta lấy chính là việc phải làm. Nhìn Trụ Tử ở bên cạnh một cái, Trụ Tử ngay thẳng nhìn chằm chằm dưới giường.

Lưu thị kéo nhi tử đến bên cạnh nhỏ giọng nói, "Trụ Tử, nương cho con biết, nếu hôm nay con nghe lời, buổi tối nương cho ăn gà quay, chút nữa con ngốc kia tới, con đừng nói gì, biết không, nếu không nương sẽ mang gà quay cho tỷ tỷ con." Trụ Tử cái hiểu cái không gật đầu một cái.

Nhìn cánh cửa làm bằng cán rơm nửa che nửa đậy ở phía tây chậm rãi mở ra, khóe miệng Bảo Nhi thoáng hiện một nụ cười tà mị.

"Ôi cha, sao hôm nay thẩm nó tới sớm thế, cơm còn chưa có làm xong đâu." Lưu thị vừa bới tóc vừa đi ra.

"Lúc này còn chưa tới giờ ngủ mà, sao lại xả tóc rớt xuống?" Bảo Nhi hứng thú nhìn chằm chằm vào mắt Lưu thị.

Lưu thị tránh ánh mắt của Bảo Nhi, "Không phải ta mới gội đầu sao, tóc mới vừa khô, nếu không tại sao lại để cho Tiểu Mễ làm cơm!"

Lý do tốt hợp lý nha, ngươi mới từ phòng nhỏ ở Trà viên trở lại còn chưa tới nửa canh giờ, có thể gội đầu rồi à? Hơn nữa tóc khô nhanh thần kỳ thế? my¬god! Pháp bảo gì mà thần kỳ vậy, có thể so với máy sấy ở thế kỷ 21!

"Ồ, như vậy à" Bảo Nhi giống như chợt hiểu gật đầu một cái."Trụ Tử đâu rồi, hôm nay ta đi chợ, còn mua đậu phộng đường cho Trụ Tử nè!" Bảo Nhi vẻ mặt ngây thơ cười. Tim Lưu yên tĩnh lại, nàng ta chính là kẻ ngốc, ngươi còn lo lắng gì chứ?

Vuốt vuốt tóc, đã được hời còn làm ra vẻ chán ghét. Còn chưa có chuẩn bị kêu, thì Trụ Tử ra tới, chạy nhanh tới trước mặt của Bảo Nhi.

Bảo Nhi lấy cái túi giấy nhỏ dùng đựng đậu phộng đường ra, cho Trụ Tử một viên, Trụ Tử vội vàng bỏ vào trong miệng, còn giương mắt nhìn chằm chằm đường trong tay Bảo Nhi.

"Trụ Tử, vốn là ta còn có gà quay đấy." Bảo Nhi chầm chậm nói."Nhà ta cũng có gà quay, nương ta nói chỉ cần ta nghe lời thì buổi tối cho ta ăn gà quay." Trụ Tử hưng phấn nói ra."Nói bậy, nương con sao có gà quay, trẻ con không được nói dối" Nhạc Đông và Nhặc Mặc cùng nhau đi vào.

Lúc này Lưu thị cái gì cũng không dám nói rồi, Nhạc bà tử cũng từ trong phòng đi ra. Nhạc bà tử thấy Nhạc Mặc và thê tử hắn tới, oán khí trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan một chút.

"Nương không lừa con, nương giấu gà quay ở dưới giường!" Trụ Tử vội vã nói."Nói nhăng gì đó, ta nào có, cút vào trong phòng cho ta." Lưu thị xông lên, muốn kéo Trụ Tử vào trong phòng.

"Trông trẻ con nào giống như ngươi vậy, đừng hù sợ đại tôn tử của ta, hù sợ ta không tha cho ngươi!" Nhạc bà tử nói một câu, tay Lưu thị đang hậm hực tiến đến, không tự chủ run lên.

"Nương, người hù sợ đại tẩu rồi, đại tẩu cũng phát run rồi!" Bảo Nhi ngây thơ nói với Nhạc bà tử. Nhạc bà tử liếc nhìn Lưu Thúy Hoa, "Ngươi run cái gì hả?" Một câu nói làm cho Lưu thị luống cuống hơn, chân cũng bắt đầu run lên.

Trừ Bảo Nhi và Nhạc Mặc ra, Nhạc bà tử và Nhạc Đông đều không hiểu ra sao cả, hôm nay Thúy Hoa trúng tà à!

"Thúy Hoa, nói chuyện đi chứ!" Nhạc bà tử tin tưởng nhất là cái gì mà tà khí nhập thân..., thấy thái độ Lưu Thúy Hoa khác thường, trong lòng cũng lo lắng.

"Nhạc Đông, ngươi nhanh đi tìm đại tiên đến, nhanh đi! Thúy Hoa sợ là bị đồ bẩn nhập thân." Nhạc Đông nghe xong lập tức khẩn trương, cũng không ngừng nghỉ lập tức chạy ra ngoài.

Lưu thị vốn muốn nói, nhưng nghĩ nghĩ chỉ có như vậy mới có thể tránh thoát, nếu không ngộ nhỡ bà bà hỏi thêm nữa khẳng định không dối gạt được.

Đại tiên trong thôn rất nhanh đã tới rồi, Bảo Nhi ngồi ở trên ghế đẩu vẫn cười nhìn chằm chằm Lưu thị, rất thú vị, thú vị hơn phim truyền hình nhiều!

Đại tiên là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, trên đầu quấn một tấm vải trắng, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, vòng một vòng bên cạnh Lưu thị.

Nhạc bà tử và Nhạc Đông khẩn trương nhìn, Trụ Tử núp ở trong ngực Tiểu Mễ. Trong lòng Nhạc Mặc đã dần sáng tỏ, nhìn tiểu cô nương mở to đôi mắt tràn đầy hứng thú nhìn xem, Nhạc Mặc dịch đến bên cạnh nàng, kéo đầu nàng dựa vào người mình. Mặc dù hắn không tin những thứ yêu ma quỷ quái này, nhưng ngộ nhỡ thật sự có những thứ đồ bẩn kia, hắn ở bên cạnh Bảo Nhi, Bảo Nhi sẽ an toàn, đồ bẩn đều sợ dương khí.

Lưu thị nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhưng tay còn run rẩy. Đại tiên làm phép một vòng, thu tay lại dồn khí đan điền. Chuyện làm thật giống á, trước kia Bảo Nhi chưa từng nhìn thấy loại chuyện này, cũng rất thần kì á! Nơi này có lẽ chỉ có mình nàng rõ ràng Lưu thị bị làm sao nhất, nhưng muốn biết đại tiên sẽ cho thần chỉ gì đây?

Đại tiên cầm kiếm gỗ đi chầm chậm ở trong phòng như đang suy nghĩ, mọi người vội vàng nhường đường cho bà ta. Bảo Nhi ôm chân Nhạc Mặc, ngồi ở bên cạnh buồn cười nhưng không dám cười. Ngộ nhỡ thật sự chỉnh ra yêu ma bám vào người gì đó, có phải Lưu thị lỗ vốn lớn hay không? Cái gì mà tiền nhan đèn nè, bùa đuổi quỷ nè, thứ nào không tốn tiền á!

Hiện tại Mạc Mặc muốn bình tĩnh nhưng trong lòng lại khó nhịn á, trên đùi ngưa ngứa, tâm cũng ngưa ngứa. Bảo Nhi ôm bắp đùi của hắn còn không thành thật…

Đại tiên nhìn đông một cái, nhìn tây một cái, làm như phát hiện ra cái gì, vén góc vải bố đang rủ xuống bên mép giường lên, lôi cái mẹt phía dưới ra. Lưu thị cả kinh lập tức ngồi dậy.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào cái mẹt bị một tấm vải che lại kia, đẩy vải bố ra, còn có một tấm, sau khi mở ra trừ Bảo Nhi và Nhạc Mặc, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm —— gà quay.

Lưu Thúy Hoa động cũng không dám động, cúi đầu. Bảo Nhi không nghĩ đến đại tiên còn có công lực này đấy, thật là làm cho các bạn nhỏ đều sợ ngây người á!

"Gà quay của ta tại sao lại chạy tới nơi này?" Bảo Nhi tràn đầy nghi vấn mở đôi mắt to quét qua mọi người.

Ban ngày Nhạc bà tử đã thấy qua, cũng biết cái này là Nhạc Mặc mua. Cả ngày nay Thúy Hoa không ra khỏi thôn, gà quay ở đâu ra? Chỉ có thể là trộm được từ phòng kia của Nhạc Mặc. Xấu hổ chết được, xấu hổ chết được!

Mặt Nhạc Đông nghẹn đến đỏ bừng, thê tử hắn làm chuyện thất đức, hắn còn mặt mũi gì? Đại tiên đại khái biết được tình hình, cũng không muốn ở lại ăn cơm nên rời đi. Lưu thị vùi ở trên giường khóc ô ô.

Đại tiên mới vừa bước đi ra ngoài, Nhạc bà tử liền rút giày trên chân ném về phía Lưu thị trên giường. Tuy nói bình thường Nhạc Đông chịu đựng cơn tức giận của Lưu thị, nhưng nói cho cùng Lưu thị cũng là nương của hai con, thê tử của hắn, chạy tới che chở ở bên cạnh Lưu thị, Nhạc Mặc cũng kéo Nhạc bà tử lại.

Vốn Bảo Nhi không muốn làm lớn chuyện như vậy, cũng chỉ muốn làm cho Lưu thị bẽ mặt, hôm nay đây cũng là Lưu thị tự tìm lấy, nếu sớm thừa nhận, cũng sẽ không như vậy.

Cuối cùng tất cả mọi người ngồi vào nhà chính, để lại một mình Lưu thị ở trên giường, Tiểu Mễ ở cùng bên cạnh.

Bảo Nhi mang gà quay lấy được vào phòng bếp, mới vừa cầm dao lên muốn chặt, tay liền bị người phía sau nắm lấy."Để ta, ngoan ngoãn đến bên cạnh." Nhạc Mặc bá đạo đoạt lấy dao. Thật đúng là không phát hiện, Nhạc Mặc còn có tiềm chất bá đạo! Ha ha, ta thích!

Nhạc Mặc trực tiếp đưa một đùi gà tới trong tay Bảo Nhi, "Chắc đói bụng lắm rồi?" Bảo Nhi rất không khách khí há miệng cắn, cũng không cần dùng tay cầm, bởi vì quá nhiều dầu mỡ, nhưng nơi này không có xà bông rửa, rửa không sạch sẽ…

Nhạc Mặc không thể làm gì khác hơn là cầm cho nàng, một cái tay khác nhẹ nhàng lau đi dầu mỡ dính bên khóe miệng cho nàng. Bảo Nhi đột nhiên nổi lên hứng thú xấu, trực tiếp đạp lên chân Nhạc Mặc hôn lên môi Nhạc Mặc, nhìn Nhạc Mặc lâm vào trạng thái ngốc trệ, Bảo Nhi lè lưỡi liếm liếm môi của mình, mở cờ trong bụng bưng gà quay lên phòng trên.

Bọn Bảo Nhi ăn một hồi lâu, Nhạc Mặc mới tiến vào, Bảo Nhi cười hì hì nhìn khuôn mặt vẫn đứng đắn của nam nhân nhà mình, haiz, nếu thân xác này không phải kẻ ngốc ta sớm ăn sạch sành sanh chàng rồi, hung hăng nhai thịt trong miệng, Nhạc Mặc, ta muốn ăn chàng!

Nhạc Mặc, Bảo Nhi vẫn còn trẻ con, nàng cái gì cũng không hiểu, chỉ xem ngươi thành chỗ dựa vào duy nhất, có lẽ chờ thêm một chút, nàng sẽ lớn lên. Nhạc Mặc tràn đầy phức tạp nhìn cô bé con ở bên cạnh một cái.

Tiểu Mễ bưng cơm vào phòng trong cho Lưu thị, ăn hay không ăn Bảo Nhi cũng không muốn quan tâm nữa. Chỉ cần nàng ta không phạm nàng nữa, nàng nhất định sẽ ôn hoà đối đãi.

Buổi tối Bảo Nhi nằm lỳ ở trên giường vơ vét tất cả kiến thức nông nghiệp ở trong đầu, Nhạc Mặc ở một bên yên tĩnh xem sách. Con mọt sách này, đã học nhiều năm như vậy mà còn chưa học đủ á, tràn đầy ai oán liếc Nhạc Mặc một cái.

Nhạc Mặc ném sách trong tay, trực tiếp nằm sấp xuống cùng Bảo Nhi."Bảo Nhi, tại sao liếc tướng công hả?"

"Bộ dạng đẹp mắt!" Bảo Nhi thuận miệng nói, lại tiếp tục chống đầu lên. Tiểu nha đầu này, càng ngày càng không hiểu nổi.

"Bảo Nhi, nàng nói tướng công là cái gì?" Nhạc Mặc thử hỏi. Bảo Nhi rất bất ngờ xoay đầu lại, nhìn nam nhân trước mặt. Hôm nay Nhạc đại mỹ nam rất khác thường ha!

Tròng mắt Bảo Nhi xoay vòng một cái, làm như suy nghĩ một phen, "Tướng công, đương nhiên là nam nhân có thể ngủ chung á!"

"Còn có cái gì khác không?" Nhạc Mặc tiến thêm một bước. Trong lòng Bảo Nhi kìm nén đến khó chịu á, ta muốn nói là có thể cùng làm chuyện chăn gối á, có phải hù chết chàng hay không?

"Người có thể cùng sinh bảo bảo, Bảo Nhi muốn cùng tướng công sinh bảo bảo, sau đó sẽ gọi bảo bảo là Tiểu Nhạc Bảo", cách nói này đã đủ rõ ràng rồi nhỉ!

Nhạc Mặc không dám nhìn chằm chằm gương mặt như hoa như ngọc trước mặt nữa, ngộ nhỡ khống chế không được, Bảo Nhi không phải… chuyện hắn cần lo lắng quá nhiều.

Nhìn bộ dạng rầu rỉ kia của Nhạc Mặc, Bảo Nhi thật đúng là không có cách nào khác. Nghĩ gì thế? Ta đã là thê tử của chàng rồi, chàng cảm thấy cho dù sau này ta không muốn, sẽ có người khác nguyện thú ta sao?

"Hôm nay chàng đừng ngủ ở trên giường! Thật giày vò người!" Bảo Nhi nhịn không được, cứ như vậy vứt Nhạc Mặc ra ngoài. Nhạc Mặc thẳng tắp nhìn chằm chằm Bảo Nhi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Bảo Nhi lập tức chấn phấn, đã nói ra rồi, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.