Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 2 - Chương 5: Thiếp canh



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Chỉ là sau khi ánh mắt sít chặt nhìn tới, mới phát hiện người tiến vào không phải là nàng, thần thái trong đôi mắt dường như bị tách ra, suy sụp chán nản. Gió lạnh thổi làm rối mái tóc đen tuôn rơi, xoay lưng mang theo một trận băng hàn, trở về phòng.

"Thượng Quan Dực, ta tới rồi!" , Lý Tuyết Diên ôm đồ bảo bối trong ngực, vui vẻ chạy ào vào trong nhà, lại thấy Thượng Quan Dực đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vội thả nhẹ bước chân, rón rén ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, chống  cằm, mắt tỏa ra trái tim màu hồng nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ kia.

Ánh mắt đó thật nóng bỏng, Thượng Quan Dực bỗng cảm thấy cả người rất không thoải mái, chợt mở mắt ra ngồi dậy. Lý Tuyết Diên khiếp sợ, suýt nữa từ trên ghế té xuống, vội ổn định thân thể, vẻ mặt vui vẻ nói, "Chàng tỉnh rồi!"

Vừa định tiến lên liền bị ánh mắt lạnh lẽo kia của Thượng Quan Dực trấn áp, Lý Tuyết Diên có chút không biết làm sao, bá đạo cùng cay cú thường ngày biến mất vô ảnh vô tung. Sững sờ cầm đồ trong tay đưa tới, lại chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cái hũ được gói trong lớp vải lụa kia vỡ vụn đầy đất, nước canh bên trong tràn ra ngoài, khói lờ mờ bốc lên có chút chói mắt.

Vẻ mặt Thượng Quan Dực không tự chủ buông lỏng một chút, trong mắt xẹt qua vẻ áy náy không thể nhìn thấy, đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói gì, quay đầu lại, hơi khép hai mắt.

Lý Tuyết Diên chết lặng một hồi lâu, vành mắt kia chợt ửng đỏ, ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh sành bể, khóe miệng cong lên, cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì, ta trở về nấu một hũ nữa."

Lông mi người trên giường kia khẽ nhúc nhích, mềm mại trong lòng như bị đụng đến, trên tay tái nhợt, gân xanh nổi lên.

Tang sự của Liễu thị vừa xong, không quá hai ngày, Ngô Hữu Chi liền dẫn theo một lớn hai nhỏ trở về Ngô Phủ. Dĩ nhiên, không phải ai khác,  mà chính là nữ nhân Ngô Hữu Chi nuôi ở bên ngoài sinh, cả hai đều là nhi tử, đứa lớn đã mười tuổi, đứa nhỏ cũng sáu tuổi rồi.

Ngô Yên Nhiên nghe tiểu Đào thông báo, như cọc gỗ ôm bài vị của Liễu thị  ở trong phòng cả một ngày. Chỉ là, rất bất ngờ là, nàng ta cũng không có tìm di nương kia gây phiền phức. Ngô Phủ yên tĩnh dị thường, đám hạ nhân cũng không dám khua môi múa mép loạn, làm việc tuân theo bổn phận của mình.

Hai ngày nay đa số thời gian Bảo Nhi và Nhạc Mặc không có ở nhà giống nhau. Nhạc Mặc mấy ngày trở lại, cũng không thấy bóng dáng người kia, trong lòng hơi có chút không thoải mái. An toàn của nàng hắn cũng không lo lắng, có ám vệ đi theo, ở Đào Hoa Trấn, vẫn chưa có người có thể làm được gì. Chỉ là, cụ thể đang làm gì, hắn cũng không tiện hỏi tới. Đương nhiên hắn không thể bảo ám vệ hồi báo hành tung của nàng bất cứ lúc nào, đây là tôn trọng tối thiểu. Chỉ cần không liên quan đến an nguy, ám vệ sẽ không tới thông báo.

Ngày dường như trong yên tĩnh từ từ trôi qua, không có cảm giác sắp đến cuối năm rồi. Ngày hôm đó, mới sáng tinh mơ, hỏa kế Mộc Diệp Trang tới đây mời Bảo Nhi sang. Lúc này Bảo Nhi mới nhớ tới, hôm nay chính là ngày Hà Hoa cùng Cố gia trao đổi thiếp canh, lưu loát bắt đầu thu dọn. Cũng không biết loại trường hợp này có trang trọng hay không, muốn gọi Đỗ Quyên đi lên hỏi một chút, lúc này mới thấy nam nhân của mình kia vẻ mặt nghiêm chỉnh có chút u ám tựa vào trên giường, liếc xéo nàng.

"Ô? Sao hôm nay tướng công lười như vậy?" , vừa chải tóc, vừa ngồi xuống mép giường.

Nhạc Mặc hơi khép mắt, tỉ mỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Gương mặt không phúng phính giống như trước kia, trở nên tinh xảo hơn, lộ ra mùi vị thành thục. Cánh tay dài bao quát, trói người tới trước mặt, vùi vào trong chăn.

Bảo Nhi không có kháng cự, thuận theo hắn. Mấy ngày nay đã lạnh nhạt hắn, mỗi ngày bận chuyện bên kia, khi trở về có chút mệt mỏi, phần nhiều là đi ngủ thật sớm. Cũng khó trách gần đây vẻ mặt hắn có chút cổ quái, mình cũng không có quan tâm lắm, thật là thất trách!

"Tướng công, chàng muốn cùng đi với ta hay không?" , buông tóc của mình xuống, ngược lại kéo tóc phân tán trên đầu vai của hắn, cầm cây lược gỗ tỉ mỉ chải. Đôi mắt quyến rũ lưu chuyển, nhẹ uốn khóe miệng lên nói.

Sóng mắt Nhạc Mặc khẽ động, đè mất mác trong mắt xuống. Dĩ nhiên Bảo Nhi bắt được, trong lòng khẽ run rẩy. Buông cây lược gỗ trong tay xuống, kề đến gần gương mặt tuấn tú kia, phủ lên môi mỏng ấy. Trong mắt có chút ảm đạm của Nhạc Mặc thoáng qua vẻ vui mừng, ôm chặt người trong ngực.

Một phen triền miên, áo ngoài Bảo Nhi mới vừa mặc vào cũng bị cởi ra, chỉ chừa một cái áo mỏng. Muốn dung túng hắn, nhưng nghĩ đến hôn sự của Hà Hoa. Bất đắc dĩ, đẩy hắn ra, chầm chậm vổ về. Ham muốn trong mắt Nhạc Mặc từ từ tiêu tán, ngược lại lộ ra vẻ tối tăm. Buông nàng ra, nằm ngửa về trong chăn, đóng  cặp mắt lại.

Nhạc Mặc đây là tức giận…. Bảo Nhi không có một chút chuẩn bị, có vẻ như tất cả các cơn tức giận đều do nàng đơn phương gây ra. Lần này, hình như rất nghiêm trọng.

Cắn cắn môi, liếc liếc về sắc trời bên ngoài, rồi lại liếc người trên giường một cái, đây là Nhạc Mặc để cho nàng chọn sao? Ở cùng hắn? Hay đi ra ngoài?

Hôn sự của Hà Hoa, không có nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng, người đàn ông này không có nàng, hình như vấn đề không nhỏ. Không thể bỏ qua!

Vén góc chăn lên, vừa nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, vừa nhét mình vào. Cọ một cái, không có phản ứng….. Mắt sáng lóe lên vẻ giảo hoạt, muốn giả bộ, vậy thì ta xem xem Nhạc đại mỹ nam có bao nhiêu định lực.

Đưa tay đánh thẳng xuống phía dưới kia, con ngươi chói lọi như ngôi sao, nằm sấp trên gương mặt người thần phẫn nộ kia, nhìn tỉ mỉ.

Mắt phượng của Nhạc Mặc chau lên lập tức mở ra, trong mắt biến ảo các loại thần thái. Chống lại đôi mắt hạnh tràn đầy đùa giỡn kia, không chút do dự, lật người áp đảo người xuống dưới. Ngón tay linh hoạt đẩy áo mỏng kia ra, ngọc thể có lồi có lõm lập tức nhìn một cái không sót gì. Trong mắt phượng lóe sáng lên, giống như dã thú đói bụng hưng phấn khi thấy con mồi. Bảo Nhi híp mắt hạnh lại, thuận theo ôm lấy cổ của hắn, quả thật là đã làm hắn đói đã lâu… . Chỉ có điều, không đùa trêu chọc hắn, thật đúng là không thú vị, cũng phải tán tỉnh một chút chứ nhỉ.

Sau khi Bảo Nhi ôm cổ xong ngược lại không thuận theo hắn, luôn đối nghịch  hắn. Hắn muốn hôn, nàng liền tránh, muốn sờ nàng, nàng liền lấy chân đạp. Thấy vẻ mặt Nhạc Mặc có chút đen, vội uốn đuôi mắt lên, giọng nói êm ái, "Tướng công, chàng còn chưa có nói chuyện với ta! Đừng có gấp."

Khóe miệng Nhạc Mặc có chút co rút, lửa dục trong mắt vẫn thiêu đốt, cố gắng khống chế giọng nói, trầm giọng nói, "Nói mau!"

"Người ta là bảo chàng nói mà!" , kiều mỵ chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt trong suốt. Không nhìn vẻ mặt không vui của nam nhân kia, tiếp tục nói dông dài. Cho chàng tức giận với ta, tỷ còn không trị được chàng sao!

Trò chuyện với nhau như thế, trong nháy mắt ảnh hưởng đến không khí mập mờ kia. Trong mắt phượng của Nhạc Mặc tức giận phiêu tán, nữ nhân này, thiếu dạy dỗ! Không chiều nàng nữa, trực tiếp chận cái miệng nhỏ nhắn lải nhải kia lại, hạ thủ, đòi lại tất cả các món nợ mấy ngày nay trở về.

Cực hạn triền miên, trên người hai người đều rịn ra mồ hôi.

"Ưmh.. ừm…ta, ta không được…" nữ nhân thở gấp liên tục, giọng nói phát run.

Nam nhân kề hạ thân đến, êm ái hôn cái trán, mũi tinh xảo, môi anh đào kia, giọng nói khàn khàn hấp dẫn, "Bảo bối, ngoan!"

Không đợi nữ nhân kia đáp lại, tiếp tục quấn quít.

Cố gia, Trần thị làm tẩu tẩu, đã chuẩn bị xong thật sớm. Ban đầu nghe bà mai về nói, nàng thật bất ngờ. Không ngờ, Mộc gia lại đồng ý. Từ trước đến nay tiểu thúc của mình luôn sinh hoạt chung với bọn họ, tính tình giống như tướng công, ôn nhu lễ độ, biết thương người.

Làm tẩu tẩu, thật ra trong lòng nàng còn có chút áy náy. Tân Dân sớm nên thành hôn, chỉ là điều kiện trong nhà luôn không tốt, nàng muốn quan tâm, nhưng không giúp được gì.

Năm đó sau khi tướng công thi đậu tú tài, trong nhà nghèo túng, nên không có  tiếp tục học nữa. Khi công công bà bà tạ thế, tất cả gánh nặng trong nhà đều rơi xuống trên người của tướng công, hắn trừ đi học đường dạy học, trong giờ rỗi luôn tìm chút chuyện vụn vặt khắp nơi, trợ giúp chi phí trong nhà. Bản lãnh cầm kỳ thi họa của nàng cũng chỉ uổng công, một chút trợ giúp cũng không có, giống như một phế nhân.

Hôm nay, rốt cuộc Tân Dân trúng cử, có công danh, hôn sự cũng không thể  kéo dài nữa. Chờ hắn thành hôn xong, mình và tướng công cũng buông được một cọc tâm sự. Nghĩ tới đây, vội lên mười hai phần tinh thần, từ dưới đáy hộp trang sức lấy ra trâm cài trước kia, cài vào búi tóc. Cả người có vẻ trang trọng hơn rồi.

Chờ Nhạc Mặc giải hỏa, tận hứng xong. Bé con kia đã hoàn toàn không bò dậy nổi, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, cụp mí mắt xuống, nằm ở trước ngực Nhạc Mặc không nhúc nhích. Nhạc Mặc nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho nàng, để cho nàng nằm thoải mái hơn một chút, trong mắt xẹt qua vẻ áy náy, tràn đầy thương yêu ôm vai nàng, vuốt mái tóc đen mềm mại kia.

Chờ Bảo Nhi thu dọn thỏa đáng, lúc đến Mộc Diệp Trang đã là giữa trưa rồi, Nhạc Mặc nhếch khóe môi, ôm người xuống xe ngựa, đưa đến cửa.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, ta tin, khẳng định Nhạc Mặc sớm bị thiên đao vạn quả rồi. Nhạc Mặc trực tiếp bỏ qua đôi mắt giận dữ kia, nhếch mắt phượng, kề đến gần tai ngọc kia nói, "Phu nhân, hôm nay nàng thật đẹp!" Nói xong, môi mỏng nhếch cao, trên gương mặt tuấn tú trắng tinh nở một nụ cười tuyệt mỹ, tất cả mọi thứ chung quanh lập tức ảm đạm không còn ánh sáng, chỉ còn lại tuấn nhan diễm tuyệt vô song phong hoa bức người giống như một vị thần.

Bảo Nhi sửng sốt một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, má ơi, quá yêu nghiệt! Nhìn vô số lần, nhưng vẫn bị mê đảo, choáng nha, tại sao ta lại mê trai thế này! Muốn chết quá!

Vội thu lại vẻ mặt, vội vã vào Mộc Diệp Trang. Nhạc Mặc buông mắt phượng xuống, thu hồi ôn nhu đối với một mình nàng lại, cất bước rời đi. Gió lạnh tùy ý thổi bay mái tóc đen kia, ánh lên vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng ấy, vô cớ sinh ra uy nghiêm bất khả xâm phạm.

Bảo Nhi mới vừa vào sân đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong hậu đường truyền ra, có chút không được tự nhiên sửa lại cổ áo một chút. Buổi sáng vận động kịch liệt, làm cho thân thể mệt mỏi, nhức mỏi cả người! Trong lòng tự cân nhắc, về sau nhất định không thể dây dưa với hắn lâu như thế, nếu không cuối cùng thua thiệt vẫn là mình, chi bằng mỗi ngày đều giảm nhiệt cho hắn.

"Bảo Nhi, tại sao bây giờ mới tới đây? Tại sao trên mặt xuất nhiều mồ hôi như vậy? Làm sao vậy?" , Mộc Liên liếc thấy người đứng ở cửa kia, lập tức đứng lên, đón đến bên cạnh quan tâm hỏi. Người đang ngồi trong phòng cũng đều đứng lên theo.

Trần thị hơi kinh ngạc, tiếp đó trên mặt nổi lên nụ cười thản nhiên.

"Không, không có việc gì, chỉ là buổi sáng không thoải mái lắm, có thể là ban đêm bị nhiễm chút gió thôi." Nhìn lướt qua người trong phòng kia, khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Nghĩa mẫu, thật xin lỗi, con tới muộn như thế."

"Đứa nhỏ ngốc, thân thể không thoải mái thì đừng tới, lại còn chạy tới, xem đại phu chưa?" Mộc Liên kéo người đến bên cạnh, nha đầu bên cạnh vội khiêng cái ghế ngồi tới.

"Nghĩa mẫu, không có chuyện gì, thân thể con rất tốt." Ngoài miệng vội khéo léo đáp lời, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.

Mộc Dung căn dặn một nha đầu bên cạnh đến phòng bếp nấu trà gừng, Bảo Nhi đành phải thành thật đáp lời, nói dối chỉ do bất đắc dĩ thôi.

Ánh mắt Bảo Nhi chuyển đến trên mặt Trần thị, chống lại ánh mắt kia, khẽ mỉm cười, Trần thị sáng tỏ, khẽ gật đầu một cái.

Bà mai kia thật sự không phải là cái thùng rỗng, một chút cũng không cho cơ hội tẻ ngắt, cứ thấy khe hở là chen vào nói! Chỉ là, bà mai cũng không tệ, nói chuyện rất có lớp có lang, không làm cho người ta phản cảm. Cái này nếu ở hiện đại, tuyệt đối được xưng là kim bài hồng nương! Nhất định có thể khiến cho tỷ số số độc thân giảm bớt không ít, tin cậy hơn tiết mục xem mắt kia.

Trước khi ăn cơm, Bảo Nhi cầm lấy thiếp canh của Cố Tân Dân chuồn đến phòng Hà Hoa, tiểu nha đầu kia đỏ mặt mở ra nhìn tỉ mỉ. Bảo Nhi không trêu ghẹo giống thường ngày, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng. Tất cả đều là sự sắp xếp của vận mệnh, nếu lúc trước ở Nhạc gia thôn, Vương gia kia thật sự vừa ý Hà Hoa. Như vậy, hôm nay, Hà Hoa cũng giống như nông phụ bình thường, nấu cơm, giặt quần áo, sanh con. Mà nay, nàng gả là một thư sinh, trên người có công danh, cuộc sống sau này của nàng cũng sẽ không khổ, hai người cũng có thể có tiếng nói chung, sẽ không chỉ dừng lại ở việc nhà cùng sanh con. May mắn, số mạng an bài như vậy.

Tiểu nha đầu cầm thiếp canh kia nhìn qua xem lại, cắn chặt môi dưới, ánh mắt quanh quẩn trên cái tên trên đó, trong mắt mơ hồ vẻ chờ mong như tiểu tinh linh lóe sáng trong đêm tối.

"Dung mạo của hắn rất là tuấn lãng, vóc dáng xấp xỉ Nhạc Mặc, đồng hương đều nói tính tình rất tốt. Ta cũng đã gặp qua, là một người ôn hòa." Bảo Nhi nhàn nhạt nói xong, trong lòng cũng không có vui mừng bao nhiêu, cho dù biết nhân phẩm không tệ, tính tình ôn hòa thì như thế nào. Nếu hai người không hợp, có thể  quan tâm bao nhiêu, chẳng qua an ủi trong lòng một chút mà thôi.

Nhìn nét mừng rỡ khó nén trên mặt tiểu nha đầu kia, Bảo Nhi che giấu lo lắng trong lòng, hi vọng, người nọ thật sự có thể thương yêu nàng thật tốt.

Lúc Nhạc Mặc đến cửa hàng hoa, Tư Lư đã đợi ở nơi này. Có một số việc, Tư Lư không nói, hắn cũng đã đoán được khoảng tám phần, chỉ là còn cần nghiệm chứng một chút.

Nhạc Mặc khẽ chau mày, dựa vào tiểu tháp bên cạnh, giương mắt nhẹ nói: "Ngồi đi."

Tư Lư đáp một tiếng, đoan chính ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Có thể bởi vì nguyên nhân dẫn binh quanh năm, động tác thân thể tiến hành vô cùng máy móc, thản nhiên mang theo chút khí thế hiên ngang.

Nhìn người cũng đã năm mươi, thái dương lấm tấm hoa râm, trên cái trán dưới tóc hơi lộ ra một vết sẹo tím đen, phần lớn bị chôn vào trong búi tóc. Xương gò má nhô cao, trên sống mũi khớp xương rất rõ ràng, nhìn chính là một người quật cường. Đôi mắt giống như chim ưng, lấp lánh có hồn, có thể tưởng tượng ra vẻ sắc bén lúc đối mặt với kẻ địch.

Nhạc Mặc thu hồi ánh mắt, trong mắt phượng xẹt qua vẻ bén nhọn, giọng nói lạnh nhạt, "Sư phụ lão nhân gia ngài tới đây lúc nào vậy?"

Tư Lư có chút kinh ngạc nâng mắt lên, khi thấy vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt phượng kia mới biết mình bị mắc lừa. Muốn che giấu, lại biết nhất định không cách nào che giấu được. Công tử tài trí hơn người, ông ấy nhất định không phải là đối thủ, chuyện này sớm muộn sẽ bại lộ.

Đành phải cụp mí mắt xuống, giả vờ như cái gì cũng không có nghe, bình tĩnh ngồi.

Nhạc Mặc cong khóe môi lên, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều, "Sư phụ trước cuối năm sẽ tới?"

Tư Lư không lên tiếng, tiếp tục giả ngu.

Nhạc Mặc mím nhẹ môi mỏng, trong mắt có chút u ám, trầm giọng nói, "Tư Lư, rốt cuộc ông nghe theo sư phụ, vậy cần gì phải đi theo ta."

"Công tử, " Tư Lư cũng không ngồi yên nữa, khom người đứng lên, cúi đầu đứng.

Nhạc Mặc thu lại trong trẻo lạnh lùng trên mặt, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, lười biếng nói, "Nói với sư phụ, đồ nhi rất nhớ lão nhân gia ngài, trông mong ông ấy sớm ngày đoàn tụ."

Hiện tại Tư Lư muốn giả ngu cũng không được, công tử đã biết rõ ràng, đành phải nhắm mắt đáp ứng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.