Bàn tay của anh Louis rất ấm, nhất khi chạm trên đầu cô.
Meyami cảm nhận được tình thương trong đó. Nhưng cô không khóc, hai kiếp người cô chưa bao giờ khóc, kiếp thứ ba cô khóc được sao?
Chỉ sợ là không.
“ Các anh bị lừa rồi”
Cô ngước đầu cười tươi, le lưỡi với hai người. “Em có khóc đâu.”
“ Mimi em đùa bọn anh sao?”
“ Trò đùa của em gái?”
Ukyo cười, quay sang nhìn Louis lắc đầu. Hai người đưa mắt nhìn nhau không nói gì. Rồi lại tỏ vẻ tức giận khi nhìn về phía cô.
Meyami đứng phắc dậy, chạy đến lấy cặp, xin phép đi học. Rồi chạy nhanh ra khỏi cửa, như cô sợ nếu ở với họ thêm sẽ bị ăn thịt.
Ánh mắt họ thật đáng sợ!
Gió cây xào xạc, trời thật cao, không một bóng mây. Dòng người qua lại trên đường thật nhiều và đông. Một số trong đó là học sinh. Họ đi xe đạp,
không thì cũng sẽ có nhóm bạn đi bộ cùng.
Nhìn lại mình mà suy ngẫm. Có lẽ mãi cô chỉ là con búp bê bị bỏ rơi như trước kia.
Nụ cười vừa rồi trêu chọc các anh đã tắc liệm, ánh mắt mông lung nhìn
khung cảnh chung quanh. Anh Louis nói đúng, cô là một thành viên của
gia đình. Nhưng thế giới này là câu chuyện của riêng họ. Cô vẫn là người ngoài.
Một người ngoài không hơn không kém.
Ngôi trường
Meyami chuyển tới là ngôi trường chuyên môn. Ở đây các học sinh được
chọn các môn học mình sẽ theo. Từ đó nhà trường sẽ đưa họ chủ trọng hơn
vào môn học đó. Nhưng với cô, lớp học thường là nơi cô chuyển đến. Ở đó
cô cảm thấy mình là người bình thường. Như bao nữa sinh khác, không cần
phải ngồng mình tránh né những nhà báo lá cải.
Nơi cô cho được bình yên!.
Giờ vẫn còn sớm. Ở nhà bị hai ông anh quan tâm “quá đáng” , vậy đi loanh
hoanh trường xem. Sẵn tiện sau này không sợ bị lạc. Trước tiên đến phòng hiệu trưởng lấy bản đồ, cùng tên lớp. Cô giáo chủ nhiệm chắc cũng sẽ
biết tên cô rồi. Đến giờ đi về lớp là được.
Bây giờ bắt đầu chuyến tham quan.
Ngôi trường phổ thông rất rộng. Sân tập cũng có rất nhiều đàn anh chơi, khu vực chạy thật rộng.
Kiểu này, giờ tập thể dục cô kiếu ốm dài dài.
Vườn hoa trường được người chăm sóc rất tươi tốt. Nhưng trái ngược với màu
sắc tươi mới kia. Nhà kho nằm ngay lối vào vườn hao lại mang theo bản
sắc u ám đến dọa người. Có lẽ cũng chính vì thế nên mọi học sinh không
dám đến nơi này. Nơi này trở nên một phần yên tĩnh.
Mang tai
nghe nhạc vào bên tai (lúc sáng cô đã bỏ nó vào cặp), đi dạo xung quanh
bồn hoa. Ngồi bệt xuống thảm cỏ. Nơi này rất thích hợp để trốn học.
“ Meoooo …. Meoooo …”
Tiếng mèo kêu sao? Nghe dễ sợ thật khi ở một không gian yên tĩnh này.
Meyami định đứng dậy tìm con mèo kia. Nhưng nó lại nhảy ra trước mặt cô, may
rồi tính cô lười có tiếng, bây giờ khỏi cần tìm, tiết kiệm “ka ro”
“ Meooo …Meoooo …”
Mèo trước mặt cô có bộ long đen tuyền, ánh mắt lại màu vàng óng. Rất đẹp.
Nó không biết sợ người, còn càng ngày lại tiến gần cô.
Cô hơi
thấy lo rồi đây. Con mèo này không nghỉ mình chiếm chỗ của nó chứ? Kiếp
đời bị mèo hoang cấu sé đủ lắm rồi. Tiến gần hơn nữa không biết cô theo
quán tính sẽ làm gì đâu.
“ Dừng lại nếu mày chưa muốn chết. Nói thật đấy”
Hạ giọng cúi người thấp hơn. Đưa ánh mắt nhìn nó. Con ngư vàng rất đẹp,
tuy nhiên … Khoan sao không có sát khí? Chuyện gì vậy? Nó nhạy ra rồi,
chạy không chạy, đi tới gần cô làm gì?
Hey! Vui vẻ muốn vuốt ve sao?
“Meoooo …. Meooooo ….”
Vừa suy nghĩa xong, mèo đã ngay lập tức nhào đến bên chân cô. Đem đầu bong gòn cọ cọ vào mắt cá chân. Còn ra vẻ rất thích thú.
“Ngươi làm trò gì vậy?”
Đưa tay xách mèo lên. Cô công nhận người cô không có chuyện gọi là dễ
thương. Đem nó đưa qua đưa lại trước mắt. Nó là mèo hoang sao? Dạng dữ! Không sợ cô xẻ thịt nó à?
“Mày đi theo tao?”
“Meoooo …. Meoooo ….”
“ ta không hiểu? Nhưng xem như ngươi đồng ý đi”
Đem mèo bỏ vào cặp. “Suỵt” . Nên biết nhà trường không cho đem thú nuôi
vào. Cũng chẳng có học sinh nào đem đi, ngoài những người nổi tiếng. mà
họ ở các lớp học chuyên hết rồi. (lúc nảy đi qua phòng học chuyên văn,
cô cảm tưởng nơi nuôi mèo, hoặc vương quốc mèo đấy). Giờ cũng đến giờ
lên lớp, cô nên nhanh một chút thôi.
Ngôi trường sang trọng có khác, đường đi đều lát đá tản. Không gồ gề ngoài ra còn rất sạch sẽ.
“Reeeeeeng …………reeeeeeeng …………”
Tiếng chuông vang bên tai. Cô sẽ trở mất.
“Bốp …… á …..”
Khi chạy qua góc nghoẹo, không ngờ lại có người chạy qua.
Meyami lại ôm đất mẹ ???!!
Đời thật bất công.
“ Ui ….”
“Đi đướng kiểu gì thế hả?”
Cô ngoài dậy trên đất ngay lập tức bị người ta chửi rằng không có mắt. Giọng con trai nhỉ? Đồ con trai chanh chua!
Thật chán khi mãi ôm đất mẹ.
Kiểu này chắc cô phải lên chùa dài dài. Ngồi dậy xoa xoa mông, phủi bụi trên người. Con mèo trong cặp của cô không biết có bị xẹp lép chưa nữa. Lúc
nảy đụng khá mạnh, cặp trên vai cũng văng ra.
Chết rồi quá.
Bước đến mở cặp, mèo đen mở ánh mắt vàng hoe nhìn cô, rồi rên “ ư ử”. Ôm mèo vào long xem vết thương trên đầu gối. Thở dài, xui xẻo.
“ Này cậu không bị sao chứ?”
Quay sang hỏi cậu học sinh kia. Dù chanh chua nhưng cô cũng vẫn phải thể
hiện lòng tốt. Nếu cô không đeo tai nghe thì có thể tránh được ngọn núi
như cậu ta.
Nhưng không hỏi thì thôi, khi hỏi thì cậu kia hất
mặt lên trên nói gì là bổn thiếu gia thật xui xẻo khi không coi tử vi,
rồi lại xem như bỏ qua. Meyami không có hứng thú tranh cãi, xách cặp,
vào lớp.. Đến ngày đầu trễ thế này sẽ không có ấn tượng tốt giữa mọi
người. Cô còn muốn sống những ngày yên ổn, không muốn bị cô lập đâu.
“ Em chào cô. Xin lỗi em đến trễ”
Sau vài phút lạc đường, Meyami cũng lếch than xác đến trước cửa lớp. Cô
giáo đang điểm danh, quay mắt qua ngoài cửa. Trên mặt nở nụ cười. Đi ra
ngoài đưa cô vào.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp là người tuổi trung
niên, tuy thân hình không thon thả nhưng vẫn đem dáng người xinh đẹp.
Tính tình ôn nhu, cô dẫn dắt cô vào lớp. Thật bất ngờ khi lớp cô học
trùng lớp với cô bé Tohru khi nhỏ. Cùng hai người bạn của cô bé.
Có mừng nhưng cũng có chút mất mát. Đã lâu như thế rồi, họ còn nhận ra mình?
Tiết học hôm nay cũng không có gì đặt biệt. Cô giáo gọi Meyami trả lời một số
câu hỏi, giải một số bài tập, dịch một số ngôn ngữ triết học rồi cho cô
ngồi xuống.
Meyami ê chề.
Làm ơn đi! Cô đến đây để học, cô giáo cứ mãi xoay vòng cô như thế thật bất công. Rõ rang cô, rất cúi
thấp đầu, ghi chép cũng đầy đủ. Không dám quay qua lại nói chuyện. Tại
sao cô giáo cứ mãi “ nhất kim chỉ*” vào cô? Còn bên bàn cạnh cô, Tohru
rất ngoan ngoãn luôn giơ tay phát biểu. Tại sao cô mãi đem ánh mắt sáng
rực “thiêu” lên người cô? Có đọc sai tên cũng vài lần thôi chứ? Cả buổi
thầy cô nào vào cũng thế là sao?
Chết cô rồi.
Một buổi học ê chề là thế. Cuối cùng cũng tới giờ ra chơi. Lúc sáng vội tránh mặt
hai ông anh quên mang theo thức ăn trưa. Xong rồi. Giờ để bụng đói đi
ngủ một giấc đã.
“ Meyami. Là cậu đúng không Mimi?”
Một
giọng nói trọng veo phát lên bên cạnh, khiến hành động cô khự lại. Ngước mắt nhìn, cô bé tóc hạt dẻ, tròn xoe mắt tím nhìn cô. Trong mắt có chút vui mừng. bên canh còn hai người, một tóc tếp rít mắt đen, một ăn mặt
như chị hai tóc vàng thả ngang vai. Họ cùng đứng nhìn cô, ánh mắt lại
mong đợi.
“ Đúng cậu ấy rồi. Thật nếu không phải tên bọn này sẽ không nhận ra mất”
Saki đặt tay lên đầu cô đè xuống.
Meyami hôn bàn ?!!!
“ Saki!!”
Arisa cùng Tohru giật mình kéo người cô lại, người khác đến bên xoa giúp mũi cô.
Mũi cô có ngày gãy sớm lắm đấy.
“ Tohru … đây là bạn mới của lớp sao?”
Một giọng nam rất nhẹ cất lên bên cạnh. Tohru bên Saki ngất lên nhìn cậu
cười hiền hòa, rồi nhìn sang cô ánh mắt sáng rực. Cô nghĩa nếu mắt cô là tia la de chắt cô sẽ thủng mấy lỗ rồi. Làm gì đưa ánh mắt đó nhìn cô
chứ?!
“ chào cậu Mình là Yuki Sohma. Rất vui được biết cậu”
Yuki đưa tay về phía trước ý bảo bắt tay. Meyami quen với việc xả dao này,
dù người trước mặt đẹp đến mức nào. Đưa tay bắt tay anh nở một nụ cười
đúng mực.
“Rât vui được gặp cậu, mình là Meyami. Sau này mong giúp đỡ”
“ ….. à ….. mong giúp đỡ …”
“ ngượng ngùng?”
Arisa nheo mắt nhìn Yuki bình thản nói ra một cậu. Cô thả tay khỏi tay cậu
nhìn Tohru cười, cô không dám cướp nam chủ khỏi nữ chính đâu.
“ này đồ ăn sao tập trung đông thế?”
Giong khác lại xen vào, giọng này nghe hơi quen. Khiến cô phải ngẩn đầu, nam
sinh mặc đồng phục của trường tóc vàng mắt vàng. Là người cô chạm vào
lúc sáng.
Vừa nhìn thấy cô ngay lập tức cậu ta nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt cô “ TẠI SAO LÀ CẬU?!”