Nghĩ đến ngày hôm qua, hôn đất mẹ ba bốn lần, xém gãy mũi nờ lần. Vết thương trên thân thể không chỗ nào không trầy sướt.
Sáng nay có bình yên không đây.
“ Buổi sáng tốt lành!”
Vừa bước xuống nhà đã gặp mọi người. Hôm nay dường như rất sớm. Cả người dậy trễ như Fuutan.
Cô ngủ quá muộn sao?
Cưởi tươi chào lại mọi người. Món ăn hôm nay là phở? Anh Ukyo đâu rồi? Loại món này là của chị Chi.
“ Thấy lạ sao? Ukyo bận việc công ty từ tối qua. Hình như hôm nay em ấy còn phải có vụ án.”
Masaomi lên tiếng. Meyami hơi ngẩn người, rồi lại mỉm cười “à” cho qua.
Buổi sang trôi qua trong yên bình. Độ ấm của gia đình làm cô cảm giác đó là
thật. Như hôm trước, cô phải đi tàu điện ngầm một chuyến rồi cuốc bộ đến trường. Fuutan có công việc, cậu ấy cũng chẳng đến trường được. Hình
như một năm chỉ thấy Idol Sakurakun đến trường tính trên đầu ngón tay.
Thời gian rảnh cậu nhóc chỉ dành để ngủ. Nghỉ cũng đúng, lúc “chạy nhảy” trong ngành chính cô cũng thế mà. Công việc bắt buộc thức dậy sớm, giải quyết một đống lịch trình, gặp fan, rồi đến chụp ảnh bìa, các album âm
nhạc, thăm hỏi các “tiền bối” trong ngành,…Vân vân và mây mây. Nhiêu đó
thôi cũng đủ nuốt trọn thời gian trong một ngày. Có lúc còn có cả thâm
luôn vào nửa đêm.
Bây giờ nghĩ lại. Mình thật cừ!!
Rảnh rỗi rồi. Ở nhà hết ăn rồi ngủ thấy mệt. Buổi sang quên luôn chạy bộ. Kiểu này cô thành heo rất sớm.
SÁng sớm …. Nhắc đến mới nhớ, buổi sáng Ukyo không thấy nhỉ. Hình như có vụ
án. Có lien quan gì đến vụ án cô chuẩn bị làm không nhỉ?
“ Riiing …. Tiiiing …. Tiiing …”
Tiếng điện thoại reo trong cặp. Cô không có thoái quen đặt nhạc cuộc gọi đến. Do đó tiếng kêu cũng khá nhỏ. Có những lúc cô bỏ luôn cuộc gọi, vì
không nghe chuông. Cái tính này bị chị Lily rầy miết nhưng vẫn không thể đổi. Cô không muốn ồn ào, âm bình bình là được rồi. Nhìn vào màn hình, nhấc máy. Nói tiếng xin chào
“ Đồng nghiệp, đã lâu không gặp!”
Bên đầu dây là giọng bởn cợt. Nam nhân. Nếu không phải làm cùng tòa án,
không hiểu tính cách của anh chàng này chắc chắng câu đầu tiên cô nói là “Đồ khùng” sau đó là cúp máy. Nhưng hiện tại cô vẫn nhịn, tính cách của anh chàng này không có chuyện sẽ không gọi cho cô đâu.
“ Tompa, anh có thôi giọng đó không? Chuyện gì ạ?”
Hắn ta lớn hơn cô hai ba tuổi gì đó. Cô không nhớ nữa. Điều cô nhớ về anh
ta là một thiên tài. Tuy lớn hơn cô nhưng là thiên tài đúng chất. Chỉ có cái tính là dễ dễ ươn ươn khó ai chịu nổi. Mà xui xẻo thay cô lại cùng
đội với anh ta.
“ Mimi thật vô tình!!”
“ Vui nhỉ? Chuyện gì ạ?”
“ E hèm … được rồi vụ án bắt đầu rồi. Chúng ta cần tìm manh mối. Tan học
anh sẽ qua đón em … Chúng ta cùng hèn hò nhé. Hôn cái nào!”
“ pít … pít …”
Miễn dịch rồi. Tên này khó mà tìm được bạn gái lắm đấy.
Bỏ điện thoại lại trong cặp, khóa cận thận rồi mang trên vai. Đi đến
trường. vừa đi vừa nói cô cũng chả biết mình đến trường khi nào.
Bản tính này có nhiều khi lạc đường cũng nên.
“ Cô là Meyami?”
Vừa bước vào hành lang cô đã bị chặng lại bởi ba cô gái. Mặt hầm hầm sát
khí, một tóc tro cột đuôi ngựa hai bên. Hai bên là cô gái tóc nâu, và
đen để tóc ngang vai.
Gì đây mới sang gặp chị hai của trường sao?
“ Ừm … các bạn là?”
Hỏi thế thôi nhưng thực chất: “gặp hội fan nào? Của hoàng tử nào đây? Cuộc đời!”
“ L,O,V,E, LOVE YOU, YUKI , …..”
Đoạn sau cô nghe không kịp, nhưng đoán đoán. Hội fan của con chuột … ý
nhầm hoàng tử Yuki. Hiểu rồi. Trong lòng tự nhiên nổi lên tán thưởng,
hầm mộ đến uốn dẻo được cả thân hình như diễn viên là rất hiếm đấy. Bây
giờ cô hiểu rồi.
Trong lòng không ngừng tán thưởng.
“ à … vậy các bạn tìm mình có chuyện gì?”
“ nói mau, tại sao hoàng tử Yuki lại mời bạn đến nhà ?”
“ tại sao một người bảnh bao, đẹp trai cả trường như thế lại mời bạn tới nhà?”
“ bạn cầm nói dối, Yuki là người học giỏi, đáng yêu tử tế nhất trường. Bạn cấm được nói dối!!”
“ …..”
Đứng như tượng nhìn ba người kia diễn tuồng. Đùa à, nảy giờ cô có nói lời
nào? Ba người tự hỏi tự trả lời mà! Ủa hơi lạ, hình như ba người nên nói với nữ chính là Tohru mới đúng chứ?
Tin đồn thiệt hại.
Mới chưa đầy một ngày tin Yuki mới cô đã lan khắp trường sao?
Hơi động trời à.
ĐỨng nhìn ba người vừa biên vừa diễn. Được rồi cô xem kịch. Họ hỏi tự trả lời có khi nào cho cô mở miệng đâu.
Mới sáng đấy! Oan hồn!
“ Nè”
Nhìn ra phía sau, ba nữ sinh cũng sững sốt quay người lại. Meyami nhìn người tới mà nhảy dựng. Trời ơi Saki! Mình yêu cậu.
“ Ba bạn thôi đi. Nảy giờ các cậu có cho Mimi giải thích”
“ Còn lôi thôi nữa ….”
Tohru cùng Arisa cũng đi theo sau. Hùng hùng hổ hổ đuổi ba nữ sinh kia. Ba
người kia lập tức cong đuôi chạy. Cái chính là họ sợ Saki và Arisa chứ
còn giọng Tohru. Meyami có cảm giác như cô cho thêm dầu vào lửa để chửi
cô tiếp vậy.
“ Mimi cậu không sao chứ? Ba đứa đó lại làm phiền cậu cứ nói mình”
“ cảm ơn”
Cười tươi nhìn ba người bạn. Thức chất cô có hiền lành gì đâu mà cần Saki ra mặt giúp chứ. Nhưng hành động của họ khiến cô cảm giác được tình bạn,
trong cuộc sống có bao nhiêu người được những người bạn như thế này?
“ Bọn đó là hội fan cuồng của Hoàng tử mặt trắng …”
“ Saki …”
“ À không, Yuki, Cậu ấy được mệnh danh là hoàng tử của trường. Tohru cũng có kể cho bạn biết rồi.
Tohru khẽ đẩy khủy tay, Saki vội sửa miệng. Arisa đứng một bên im lặng mỉm
cười. Meyami cũng chỉ biết cười, không phản bác. Ba người lên lớp. Hôm
nay là ngày trực của cô và Tohru, cô không biết. Ba người kia lại nghỉ
cô bị ba nữ sinh lúc sang chặn đường nên không thể lên lớp. Meyami đã
giải thích khổ cả lưỡi. Ba người vẫn khăng khăng do ba người kia.
Bó tay!
Đôi khi tính cứng đầu của con người là thứ đáng sợ nhất.
Hội fan Yuki? Cậu ta cứ mãi giúp người này người nọ, cho tới khi họ gặp đám fan của cậu ta lại biến nhẹp. Cô ghét nhất là những loại người đó. Nhìn sang Tohru. Cầu cho cậu được bình yên. Ánh mắt quay vòng tròn trong
lớp, lại dừng lại chỗ Kyo. Cậu bạn ngủ ngục trong lớp, ánh nắng vàng
chiếu lên mái tóc cậu ta. Tạo nên một vòng sang như vị thần, có cảm giác ấm áp tận đáy lòng.
Xem ra tên này lượng fan cũng chẳng khác
nào tên Yuki kia đâu. Bản tính nóng nảy nhưng thật thà. Tính tình lại
hoạt bát, cười thì sảng khoái buồn thì ra mặt. Bạn gái hắn không cần
bận tâm đoán cảm xúc.
Nên chọn nơi nào đây.
Nhảy vào một hội fan cuồng đỡ bị hành như hồi sáng .
Tan học, cô cùng Tohru phải ở lại dọn lớp. Giờ ra chơi đã đi ôm một sấp bài kiểm tra đến phát cho lớp. Bây giờ nhìn đống bàn ghế phải chồng lên.
Cô cần mua giấy dán mát xa lưng mới được.
“ Meyami, Tohru bọn này ở lại giúp hai cậu”
Ờ ai dậy? Tốt vậy! Saki phải về nhà có chuyện gia đình, Arisa bị giờ giới nghiêm. Giọng con trai, nghe quen lắm.
Quay đầu, hai người Yuki cùng Kyo. Rồi không dọn cũng đủ biết bữa dọn hôm nay cũng như không.
Hai người kia như nước với lửa. Dọn dẹp kiểu gì?
Đánh nhau cho cô xem còn nghe hay hơn.
Tohru cúi người cảm ơn. Cô quay lại chỉ mỉm cười gật đầu. Tự thân tự lực bơ
bàn ghế chồng lại. Hai người kia nhanh chóng chạy tới bơ hộ. Bọn họ vừa
bơ, vừa cãi nhau.
Lớp học này thật nhộn nhịp nha~
Meyami
cùng Tohru quét lại lớp, rồi lau bản. Đem trang bị lớp bỏ lại chỗ cũ.
Xong sui mới khóa cửa phòng tắt đèn ra về. Hành lang văng tanh, chỉ lát
đát vài học sinh còn ở lại bị phạt hoặc như họ. Đến khi đến cầu thang
thì không còn bong người. Ánh sáng lọt qua khe cửa sổ khiến nó trở nên u ám lạnh lẽo hơn. Kyo như sợ nhưng miệng vẫn la to rằng bôn thiếu gia
chỉ xem việc cỏn con.
Im lặng.
Thực chất cô không thể nói được nữa rồi. Cậu ta nói không sợ thì khối đen nào cứ mãi nép sau lưng cô chứ?
“ Meyami giờ cũng tối, cậu có thể qua nhà mình ăn tối chứ?”
“ Xin lỗi, mình có chuyện ở nhà. Cảm ơn lời mời của cậu”
“ Ừm không sao, hôm khác cũng được. Nhưng không được từ chối nữa đấy”
“ Đương nhiên rồi”
Cô cứ nghỉ cậu ta sẽ rút lại lời. Không ngờ lại hẹn them bữa khác. Dù
không hiểu lý do, cô cũng lười quản. Bây giờ cô đi với Tompa tìm
hiểu thêm về vụ án đó. Ngay cả mặt nhân chủ cô còn chưa biết lấy đâu ra mặt người đối đầu.