Cực Võ

Quyển 2 - Chương 14: Làn Gió Phương Bắc



Vạn trang sách dần phai ố, duy kiến linh sàng

Người tô phấn mặc, yên ba phiêu lãng đường hoa

Nguyệt quang tán, tụ nhi nữ, tu thính cô hồn

Mồ hoang xác chôn, mỹ nhân ôm đàn bên sông

Bạch y cư sĩ ngao du tuyết sơn bất tri vị thùy

Tùy phong xúy vô minh cách xa vạn lý

Vận mệnh nan vấn văn chương phần dư bên bến

Tam Đồ Vương trên mi, sắc hương tàn suy

Nại hà ai oán oán oán vì ai bước lên đài

Hà niên vãn hồi miên miên thiên lý tầm mai

Hồng trần bi thán thán thán vùi thây xuống âm tuyền

Cầm sư vén màn, nhẹ rung đàn nơi Vong Xuyên

Nặc ngôn lão tựa sương khói, quy khứ lai hề

Mạc khuynh bút họa, phiên tiên trong cõi trầm mê

Cổ thi xướng, hạ văn trướng, thương tấm thân này

Thiền môn phất tay, khẽ lau mưa lệ hoen cay

Hồng nhan u yết khiêu đăng giá băng tuyết phiêu đầy sàn

Tạng Hương tán máu tanh vấy lên thành trấn

Trần hoàn muôn lối, chu sa thần khai sinh kiếp luân hồi

Yên hoa rơi, sóng sô thuyền trôi

Bỉ ngạn tan tác tan tan

Trường Giang khán cô phàm

Đường mây tĩnh lặng, thanh tâm tiêu sái vọng vang

Nhật nguyệt hôn ám ám ám càn khôn vẫn xoay vần

Hàm bôi tuyết thượng, ngàn thu mộng say mang mang

Chiêm chiêm chiêm mạn sông bích không tận

Triện thư ố vàng, tro bay bên gốc

Phù tang Hoàng hạc lâu tiễn tiễn tiễn người sang cõi ta bà

Đài minh kính soi, cố nhân sao vội ngang qua

.......

“Mẫu thân, người hát thật hay “.

Trong một đình viện nguy nga, có một nữ nhân ánh mắt mông lung nhìn về phương trời xa xa, giọng hát của nàng cao vút, cao tựa chân trời nhưng lại mang theo nỗi u oán man mác.

Nàng một thân trang phục hoa lệ, mái tóc búi cao với những chiếc châm vàng đính kèm, nữ nhân này trên người có một cỗ quý khí không nói lên thành lời.

Bất kể là khí chất, khuôn mặt hay giọng hát của nàng đều toát lên vẻ cao quý.

Nàng rất đẹp, khuôn mặt như tranh vẽ nhưng đồng thời năm tháng đi qua để khuôn mặt kia có một loại tư vị thành thục, cộng thêm khí chất cùng thân phận nàng, tạo cho người khác mỗi khi nhìn thấy nàng luôn luôn cảm thấy kính ngưỡng.

Nàng ngồi đó dưới ánh chiều tà, giọng hát cất vang, đẹp không bút nào tả hết.

Phía sau nàng, một âm thanh trong trẻo vang lên, âm thanh ngọt ngào, đầy vẻ non nớt.

Nàng dừng tiếng hát, nhè nhẹ quay lại nhìn đứa bé này, một tay đưa ra, xoa đầu cô bé.

Một cô bé chỉ khoảng 9-10 tuổi, giống như mẫu thân mình, khuôn mặt như hoa, làn da trắng như tuyết, mềm mại tựa bông, đôi môi hồng chúm chím, đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt cô bé như chứa cả tinh không trên cao.

Ở cái độ tuổi này, vẫn còn là một cô bé chưa hiểu sự đời, nhưng cô bé này lại khác, khuôn mặt toát lên sự cơ trí hơn người, ở đây có rất nhiều người gọi nàng là tiểu yêu nghiệt.

Khuôn mặt mang theo vài phần non nớt cùng ngây thơ, nhìn mẫu thân của mình, cô bé ngọt ngào cười.

“Minh Minh, ngươi giờ này không có đi học lại chạy đến đây làm gì?, laị lười biếng đúng không?”.

Nhìn nữ nhi yêu dấu, nữ nhân chỉ xoa đầu, giọng nói nào có ngữ khí trách phạt.

Cô bé này... tên Minh Minh.

Nàng có chút làm nũng, chui vào ngực mẫu thân, cọ cọ vào ngực nàng.

“Học gì chữ, đám người đó đều bị ta quay như chong chóng, cái gì mà bậc đại nho?, không phải mấy lão già sống lâu một chút thôi sao?, tuổi tác lớn suốt ngày tỏ ra đạo mạo, ta liền không theo bọn chúng học”.

Nhìn con gái của mình, nàng cũng không biết nói gì mới đúng, đứa con gái này quá mức thông minh, thông minh đến dọa người có điều nàng cũng thật sự tinh nghịch, căn bản không cách nào ngồi im một chỗ.

“Minh Minh, không được nói như vậy, đám người đó đều là cha ngươi mất rất nhiều công sức thuê về, trong tháng này ngươi đã dọa chạy 4 người, chẳng nhẽ còn tính làm đến lần thứ 5?”.

Minh Minh chỉ là lè lưỡi, dù sao nàng không thích học, nhất là học văn hóa người Hán, theo nàng mà nói có gì đáng học?, Hán nhân trong mắt nàng, yếu không tả nổi.

“Mẫu thân a, ngươi xin phụ thân được không, Minh Minh không thích học chữ Hán, mà cho dù có phải học Minh Minh tự học cũng hơn mấy lão già đó ngồi dạy bảo, ta căn bản là không thích”.

Mẫu thân nhìn Minh Minh, cũng chỉ nhẹ lắc đầu, ánh mắt hơi hơi có điều gì suy nghĩ.

“Minh Minh, ngươi phải biết phụ thân ngươi là khổ tâm, thân phận của ngươi là như thế nào?, không thể cả ngày chạy ra đường hô cái gì đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì?. Ngươi phải biết, phụ thân ngươi thật sự rất kỳ vọng về ngươi”.

Minh Minh nghe vậy, cũng không có đáp.

Nàng cảm thấy có chút không phục, vì cái gì nữ nhân bắt buộc phải ở nhà chăm chồng dạy con?, vì cái gì nữ nhân liền không thể được như nam nhân?, nàng căn bản không hiểu.

Nam nhân quyền khuynh thiên hạ, thây bọc sa trường.

Nam nhân thiết huyết vô song, tung hoành ngang dọc.

Nam nhân nuốt lệ vào tim, huyết chiến đến cùng.

Nam nhân võ công siêu tuyệt, tiếu ngạo nhân gian.

Chỉ là nàng không hiểu lắm, nữ nhân vì sao không làm được.

Minh Minh ít nhất cảm thấy, nàng có cái gì không bằng đám nam nhân kia?. Bọn hắn làm được, nàng nhất định cũng làm được.

Minh Minh tuyệt đối không có muốn giống như mẫu thân, cho dù mẫu thân không có nói, Minh Minh vẫn có thể nhìn ra, thật ra mẫu thân nàng luôn luon mang theo cái vẻ u buồn khó nói kia, Minh Minh nàng không có hiểu mẫu thân rốt cuộc có cố sự gì, nàng chỉ biết mẫu thân trong lòng luôn có một cái bóng ma, có một đoạn quá khứ che dấu đi.

Nàng liền không muốn giống mẫu thân, làm oán phụ nơi khuê phòng, chỉ có thể mang cảm xúc chất chưa vào trong lời hát, nàng không muốn làm một cái nữ nhân như thế.

Đúng lúc này, trong hậu viện xuất hiện một tiếng bước chân, cửa hậu viện xuất hiện một nam nhân.

Nam nhân này bước tới, một thân hoa phục quý khí, một đầu tóc đen lại có những đoạn tết tóc dài ở đằng sau, khuôn mặt nghiêm nghị luôn luôn cho người ta một loại cảm giác không giận mà uy, trên người lại có một loại khí thế khó nói, khí thế của thượng vị giả.

“Minh Minh, Tần lão sư hôm nay liền là người thứ 5 trong tháng bị ngươi dọa chạy, ngươi thật sự tính làm tức chết phụ thân sao?”.

Khác với vẻ nghiêm nghị bên ngoài, giọng nói của nam nhân này đối với Minh Minh mang theo vài phần ấm áp, vài phần yêu thương.

Minh Minh thấy phụ thân tiến đến, liền ngồi dậy khỏi ngực mẫu thân, hai tay chống hông, nhìn nàng cũng có vài phần ương bướng.

“Lão đầu đó còn không thông minh bằng con, con không học nha. Hơn nữa con thích học võ công, phụ thân, người dạy con võ công đi”.

Nam nhân bất đắc dĩ nhìn Minh Minh, sau đó nhìn nữ nhân của mình, khẽ mỉm cười.

“Em thấy không?, rõ ràng là em chiều Minh Minh quá, nó liền sinh hư”.

Nữ nhân đối với trượng phu của mình chỉ là che miệng.

“Làm gì có việc đó, có mà là tại chàng chiều quá Minh Minh mới sinh hư thì có “.

Sau đó nàng ôm Minh Minh vào lòng, nhéo nhéo khuôn mặt đẹp của nàng, có chút nghiêm khắc lên tiếng.

“Minh Minh, ngươi nói cho mẫu thân biết, trong nhà ai chiều ngươi nhất, là mẫu thân hay phụ thân?”.

Một nhà ba người, trong ánh chiều tà có chút ấm áp, tiếng cười vang vọng hậu viện.

........

Minh Minh là một cái yêu nghiệt, nàng có thể học một biết mười, thiên phú đáng sợ vô cùng.

Minh Minh cực kỳ thông tuệ, hơn nữa nàng lại xinh đẹp tựa thiên tiên, xuất thân cũng tuyệt không thua ai, một bông hoa mà bất cứ ai cũng muốn hướng đến.

Nói Minh Minh từ khi sinh ra đã ở vạch đích, cũng không phải là không đúng.

Dưới ánh chiều tà, Minh Minh ngồi trên vai phụ thân, tiếng cười vang như chuông ngân.

Nhìn Minh Minh vui vẻ, nam nhân này cũng là vui vẻ.

Sau đó hắn đưa hai tay ra, đặt Minh Minh xuống dưới đất.

Nhè nhẹ ngồi xuống bên cạnh Minh Minh, ánh mắt nam tử hơi hơi lóe lên.

“Minh Minh, con muốn học võ công đúng không?”.

Minh Minh đột nhiên nghe phụ thân hỏi, lập tức vui vẻ gật đầu.

“Đúng đúng, Minh Minh muốn học võ công, muốn như mấy vị thúc thúc bá bá, tung hoành thiên hạ không địch thủ”.

Phụ thân nàng cười rộ lên, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Minh Minh, nam nhân này đứng dậy, bàn tay nắm lại thành quyền.

“Minh Minh, nhìn kỹ một chút, nếu ngươi đã thích võ công, phụ thân liền cho ngươi xem thế nào là võ công”.

Nam nhân này không có khí thế vạn quân, cũng chẳng cho người ta cảm giác võ công cao bao nhiêu, dùng mắt mà nhìn thì nam nhân thuộc loại người thích dùng trí tuệ hơn nắm đấm rất nhiều.



Hắn là hoàng thân quốc thích, chỉ tay năm ngón có thể khiến vô số người hiệu lực, một nam nhân như vậy, không cần võ công quá cao.

Bất quá Minh Minh hiện nay khuôn mặt hoàn toàn kinh ngạc, đôi mắt sáng long lanh mở to hết cỡ, không tin được nhìn phụ thân nàng.

Phụ thân nàng lúc này như hóa thành một người khác, khí thế bóp nghẹt cả thiên địa.

Một quyền cách không đánh ra, dĩ nhiên đánh nát một tòa giả sơn.

Từng táng đá bị đánh bay ra ngoài, bật thẳng về phía Minh Minh làm cô bé sợ hãi lập tức kêu lên, bất quá dưới khí tràng cường đại của phụ thân, toàn bộ đá vụn đều bị hất bay đi, Minh Minh dĩ nhiên không bị thương tổn một chút nào.

Nam nhân này... vậy mà là ngũ tuyệt cấp cao thủ.

Hắn năm nay 45 tuổi, là một vị vương giả, một cái quyền khinh thiên hạ vương gia.

Bất cứ ai gặp hắn, đều cung kính cúi đầu, gọi hắn Nhữ Dương Vương.

Đây chính là Nhữ Dương Vương Phủ, nam nhân này là Mông Cổ Nhữ Dương Vương – Gia Luật Võ Thần.

Tên thật của Nhữ Dương Vương là Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ, bất quá hắn được Thiết Mộc Chân ban tặng họ ‘Gia Luật’.

Hắn sau đó đổi tên trở thành Gia Luật Võ Thần.

Ở Mông Cổ, Gia Luật là dòng họ cao quý nhất, là dòng họ của Đại Hãn.

Gia Luật có nghĩa là cận vệ của thần linh, là cận vệ của Đại Hãn. Gia Luật – Thiết Mộc Chân.

Hắn lúc này lại dùng một tay, nhấc Minh Minh lên vai mình, ánh mắt toát ra kinh người uy thế.

“Minh Minh, để phụ thân nói cho ngươi biết giết người đơn giản chỉ là đầu rơi xuống đất, nếu phụ thân thích, một mình ta có thể giết trăm người, ngàn người, đây là sức mạnh của võ công”.

“Tuy nhiên võ công chung quy chỉ đến thế, quyền lực mới là thứ đáng sợ nhất. Một lệnh của phụ thân có thể đồ thiên hạ, máu chảy thành sông, xương chất thành núi”.

“Phụ thân chỉ cần dậm chân, thiên cũng rung động ba lần. Lật tay thành mây, úp tay thành mưa, bởi phụ thân là Nhữ Dương Vương”.

“Ta chỉ có một đứa con gái là con, nếu Minh Minh của chúng ta chỉ là một cô bé bình thường, phụ thân liền sẽ không bắt ngươi học, ngươi muốn làm gì phụ thân cũng sẽ cho ngươi, ngươi muốn gì phụ thân cũng có thể vì ngươi dành lấy, nhưng Minh Minh không giống như cô bé khác”.

“Minh Minh trời sinh thông tuệ, học một biết mười, phụ thân liền không đành lòng để tài năng của ngươi mai một. Phụ thân liền muốn Minh Minh, giúp phụ thân chưởng quản thiên hạ. Giang hồ kia quá nhỏ quá nhỏ, phụ thân muốn Minh Minh mở ánh mắt rộng ra một chút, nhìn thấy cái gọi là thiên hạ”.

“Mông Cổ chúng ta thống nhất thảo nguyên phương bắc, liền sẽ hướng mũi giáo về trung nguyên, liền muốn đánh bại Mãn Thanh, nhập chủ trung nguyên, trở thành bá chủ thiên hạ”.

“Đại Hãn ở trên cao, chư tướng bên dưới, trăm vạn hùng binh sẵn sàng đợi lệnh”.

“Thế hệ của chúng ta, cao thủ như mây, thiếu chỉ là thiếu người đọc sách, vì vậy phụ thân liền giúp Đại Hãn, trở thành tham mưu cho Đại Hãn. Phụ thân trong mắt đã sớm không có cái gọi là giang hồ, có chỉ là thiên hạ bá đồ”.

“Mông Cổ chỉ thiếu người trí mưu, chưa bao giờ thiếu thiết huyết anh hùng, so với những đại tướng cầm binh ngoài kia kẻ quyết thắng trong lều trướng lại càng quan trọng. Trước dành thiên hạ, sau lại nhìn giang hồ”.

“Minh Minh, con là con gái của Nhữ Dương Vương, hai cha con ta cùng cố gắng được không?, vì Đại Hãn, vì thiên thu đại nghiệp của người Mông Cổ chúng ta”.

Nói xong, Gia Luật Võ Thần nhẹ đưa nắm đấm của mình lên.

Minh Minh cũng đưa bàn tay nhỏ bé, cụng nhẹ vào nắm đấm của cha mình.

“Minh Minh cũng hứa với phụ thân, sau này Minh Minh liền giúp phụ thân, giúp Đại Hãn quản thiên hạ, ta liền sẽ học tập thật tốt. Trước lấy thiên hạ, sau mới là giang hồ”.

Cô bé này năm nay 10 tuổi.

Nàng là Mông Cổ Quận Chúa, là con gái của Nhữ Dương Vương.

Tên đầy đủ của nàng là Minh Minh Đặc Mục Nhĩ.

Tên Hán của nàng gọi là Triệu Mẫn.

..........

Vương Bản Sơn.

Vô Song chậm rãi mở mắt, lúc này cánh tay trái của hắn toàn bộ được băng lại bằng vải trắng.

Hắn cảm thấy cơ thể có chút đau nhức, ánh mắt cố gắng căng ra, quan sát xung quanh.

Đập vào mắt Vô Song là Hồ Phỉ, hắn đang khoanh chân ngồi tu luyện.

Thở ra một hơi nhọc khí nhìn Hồ Phỉ, Vô Song có chút khó khăn mở miệng.

“Ta ngủ bao lâu rồi?”.

Hồ Phỉ nghe thấy âm thanh của Vô Song, liền quay đầu lại, suy nghĩ một chút liền đáp.

“Khoảng hai tiếng đồng hồ, đúng rồi vết thương của ngươi là ta băng bó cộng thêm thuộc của Mộc Tang kiếm được, có lẽ sẽ không để lại sẹo, thân thể sao rồi?”.

Vô Song nhíu nhíu mày, nam nhân vốn không ngạo sẹo trên người, sẹo như đại diện cho sự nam tính cùng mạnh mẽ, bất quá Vô Song không có hứng thú với mấy cái này.

Hắn thật sự đúng là không thích sẹo.

Thứ nhất nhìn không hợp thẩm mỹ của Vô Song, thứ hai liền là vấn đề thân phận, Vô Song còn chưa quên hắn đang có một cái thân phận nữ nhân, một cái thân phận ‘con nhà người ta’.

Truyền nhân của ngũ đế cường giả, đại danh đỉnh đỉnh Vô Hà Tử.

Truyền nhân của Tiên Âm Động, đồng thời kiêm luôn Nga Mi hạch tâm đệ tử.

Bên ngoài kia, thân phận của hắn là Cơ Vô Song, trong thân phận của một nữ nhân, việc xuất hiện những vết sẹo trên người chắc chắn là không tốt.

“Không tệ lắm, ít nhất trong người đã có chút khí lực, có thể đi lại bình thường. Mọi người thế nào rồi?”.

Mọi người trong miệng Vô Song, liền là toàn bộ đoàn đội, hắn muốn biết trong trận chiến này, hắn thu được cái gì.

Hồ Phỉ nghe vậy, liền đứng lên chỉ chỉ ra ngoài.

“Chúng ta đi ra ngoài, kiểm kê chiến lợi phẩm một chút, lần này thật sự không tệ”.

Đi theo Hồ Phỉ ra ngoài, Vô Song cũng có thể nhận thấy, bầu trời đã bắt đầu sẩm tối.

Hắn cũng biết, đêm nay bọn họ có lẽ phải ở lại doanh trại một đêm, dù sao bên ngoài cánh rừng này, liền không thích hợp di chuyển.

Càng nghĩ đến một điểm này, mắt Vô Song liền hơi hơi lạnh lại, thật ra mà nói có nơi để nghỉ đương nhiên là tốt, nhưng doanh trại tập kết này quá lớn, quá bắt mắt, chỉ sợ ngủ lại cũng không hẳn là an toàn.

Nhìn cánh tay đang bó bột của mình, Vô song có chút thở dài, bất quá khi nhìn thấy Hồ Phỉ, hắn liền an tâm hơn không ít.

Đoàn đội không chỉ có một mình Vô Song mà còn có Hồ Phỉ.

Tu La Môn chưa mở ra, liền không có gì phải sợ hãi.

........

Trong lều lớn, khi thân ảnh của Vô Song cùng Hồ Phỉ xuất hiện khiến toàn bộ mọi người đều cảm thấy vui mừng, sau đó lập tức đứng lên.

“Đội trưởng, ngươi cảm thấy thế nào? “

“Đội trưởng, ngươi khỏe hơn chưa, cánh tay của ngươi thế nào rồi?”.

“Đội trưởng, nếu vết thương trên tay ngươi để lại sẹo, lão Bì ta nhất định đánh cho tiểu tử Mộc Tang kia một trận, thuốc của hắn chính là thuốc dỏm”.

“Hùng Bì?, ngươi có ý gì, đây là bài thuốc cổ truyền của Miêu Cương chúng ta, đảm bảo không để lại sẹo, hơn nữa các ngươi là thợ săn, sao không kiếm ít đồ về bồi bổ cho đội trưởng đi?”.

“Phí lời, cần ngươi nhắc sau, Hùng Đảm đi ra ngoài rồi, nhất định một chút nữa liền bắt được vài đầu động vật mang về tẩm bổ đội trưởng”.

Nhìn đám người này vì mình lo lắng, vì mình cãi nhau, Vô Song trong lòng có chút cảm khái.

Cái cảm giác này rất lạ, rất rất lạ.

Vô Song vốn là quen độc lai độc vãng, hắn vẫn là người thích hoạt động một mình, thậm chí hắn còn chưa từng hoạt động nhóm.

Kể cả trong kiếp trước đi chăng nữa, Vô Song cũng chưa từng trải qua cái tình cảnh này, trở thành trung tâm của đội ngũ, là tâm điểm quan tâm của tất cả mọi người, đối với Vô Song mà nói, liền là một cái trải nghiệm thú vị.

Nhìn đám người này, Vô Song khẽ mỉm cười.

“Im lặng một chút, nháo cái gì mà nháo, Hùng Bì?, Hùng Đảm đi lâu chưa?”.

Hùng Bì nghe Vô Song hỏi lập tức lên tiếng.

“Hùng Đảm hắn ra ngoài được nửa tiếng đồng hồ, có lẽ cũng sắp quay về, an hem chúng ta liền là chuyên nghiệp thợ săn, mấy việc này đội trưởng không cần lo lắng”.

Vô Song nghe vậy, khẽ nhìn về phía Hắc Báo.

“Hắc Báo, phía ngươi thế nào?, gần đây có nguồn nước nào không?”.

Trên người Vô Song... lúc này vẫn còn nhuốm máu, chỉ có duy nhất cánh tay trái được làm sạch mà thôi.

Hắc Báo nghe vậy, liền lắc đầu.

“Đội trưởng, không có nguồn nước nào xung quanh, bất quá ở ngay trong doanh trại này lại có một giếng nước, qua Mộc Tang kiểm tra thì bên trong cũng không có độc, liền có thể uống”.

Vô Song hai mắt liền hơi hơi sáng lên, có nước liền có thể tắm, có thể tắm đương nhiên là tốt.

“Vậy là tốt rồi, tiếp theo.... Đại Ngưu, ngươi đi giúp ta đun một chậu nước lớn được không?, về phần củi nếu không thì hủy vài cây lều đi dùng tạm cũng được, dù sao chúng ta cũng không ở đây lâu”.

Người Vô Song dính máu, đương nhiên phải dùng nước ấm tẩy đi.

Quan trọng hơn, việc hắn sắp nói là việc của toàn đội, Cổ Đại Ngưu người này vốn không nằm trong đoàn đội của Vô Song, đương nhiên không thể nghe.

Hắn còn chưa tin tưởng tên to lớn này.

Cổ Đại Ngưu không biết có hiểu ý Vô Song hay không, khuôn mặt hắn lập tức tươi tỉnh.

Thật ra Cổ Đại Ngưu lúc này cảm thấy tương đối vui vẻ, ít nhất Vô Song giao việc cho hắn, quan tâm đến hắn, bản thân Cổ Đại Ngưu liền chỉ có thể nghĩ được đến đây mà thôi.

Khi còn ở đội ngũ Sử Văn Tiến, Cổ Đại Ngưu hoàn toàn bị cách ly, căn bản không có ai để ý đến hắn, hắn liền cảm thấy mình bị ghẻ lạnh, hắn liền thấy thật cô độc.

Cổ Đại Ngưu rất nhanh chân chạy ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của Cổ Đại Ngưu đi ra xa, Vô Song có chút thở dài.

Vô Song bản thân liền không biết giải quyết với Cổ Đại Ngưu thế nào mới tốt, vứt hắn đi đương nhiên không được, hắn còn không muốn công nhiên khiêu chiến một cái trưởng lão.

Về phần giữ Cổ Đại Ngưu lại... chính Vô Song cũng cảm thấy khó, Cổ Đại Ngưu hắn căn bản quá khác với những người tiến vào Vương Bản Sơn ngày hôm này, hắn thật sự không thích hợp đến đây.

Nhẹ lắc lắc đầu, tạm quên đi việc Cổ Đại Ngưu, Vô Song nhìn về phía đội ngũ của mình.

“thu hoạch thế nào?”.

Nói về thu hoạch đương nhiên liền là số hắc lệnh thu được.

Lần này là Tuyết, nàng tiến lên một bước, cầm lấy bọc đồ màu trắng thả hết những thứ bên trong xuống.

Bên trong vừa vặn có 9 tấm lệnh bài.

Với 9 tấm lệnh bài, nếu may mắn Vô Song sẽ có....90 điểm nữa. Đương nhiên Vô Song không tin vào cái thuyết may mắn này, việc này căn bản không thiết thực.

Vì vậy hắn bắt đầu ngồi xuống, kiểm tra lệnh bài.

Mỗi đội sẽ có 10 người tương đương với 10 tấm lệnh bài.

Đầu tiên nói về lệnh bài của nhóm Vô Song, bọn hắn có số 6, 13, 17, 27, 42, 45, 64, 66, 91 cùng 97.

Tất nhiên những con số này không theo quy luật nào, toàn bộ đều là ngẫu nhiên, chỉ đảm bảo trong một đội không tồn tại hai tấm lệnh bài nghịch đảo nhau mà thôi.

Tiếp theo là 9 tấm lệnh bài của Sử Văn Tiến, lần xuất thủ này diệt đi một trong những đội ngũ mạnh nhất bên trong Tu La Thí Luyện, không thể không nói là chiến tích kinh người, bất quá Vô Song hắn cũng bị thương rất nặng.

Vô Song là người thực tế, hắn quan tâm đến lệnh bài hơn nhiều so với việc mình đánh bại đối thủ nào.

Sau khi nhìn vào 9 tấm lệnh bài thu được, mắt Vô Song hơi hơi sáng lên, vận khí của hắn lần này đúng là không tệ, dĩ nhiên một lần thu được 2 tấm lệnh bài nghịch đảo.

Bên đội Sử Văn Tiến làn lượt là các số: 4, 5, 14, 37, 48, 56, 58, 63, 77.

Đội ngũ của Vô Song khởi đầu với 50 điểm, trong chiến dịch đầu tiên liền đã thu được 77 điểm, cách mục tiêu ban đầu của cả nhóm chỉ có 23 điểm.

Cái tốc độ thu thập lệnh bài này thậm chí làm Vô Song nổi lên một suy nghĩ, hắn không biết có nên tìm cách diệt sát thêm một đoàn đội nữa hay không?.

Tuy nhiên Vô Song vẫn phải suy nghĩ lại, hắn biết có đôi khi bạo lực không phải là vấn đề.

Đi săn đội ngũ khác hoàn toàn nằm trong thực lực của nhóm Vô Song, có điều bất cứ lúc nào tấn công một ai cũng gặp phải phản kích điên cuồng, đây là thường thức.

Trận chiến với Sử Văn Tiến nói thẳng ra Vô Song mang theo 5 phần may mắn, nếu không hắn cũng không cách nào lấy sức một người diệt một cái đoàn đội đối phương.

Vô Song thân là đội trưởng, hắn cũng phải suy tính một số thứ, đặc biệt là Tu La Môn.

Thật ra 5 ngày là khoảng thời gian quá dài để đi đến Thiên Ý Thành, Vô Song tin tưởng cho bất cứ một đội ngũ nào toàn lực di chuyển, sau hai ngày liền có thể đến Thiên Ý Thành, nhưng chắc chắn có đến cũng không cách nào đi vào nổi, quan trọng hơn càng lại gần Thiên Ý Thành, tỷ lệ chết càng cao.

Cái này liền rất đơn giản, Thiên Ý Thành chính là cửa ra của Tu La Môn, Vô Song không dám chắc đám sát thủ Thiên Ý Thành cử ra sẽ là cái dạng gì, khi không có thông tin của đối phương, hắn liền không dám mạo hiểm.

Cũng vì không dám mạo hiểm, nên Vô Song từ bỏ luôn suy nghĩ đi săn đội ngũ khác, hắn phải chuẩn bị đầy đủ chiến lực cho đội ngũ, ít nhất đến lúc Tu La Môn mở ra.

Thu lại toàn bộ lệnh bài trên bàn, Vô Song chỉ giữ lại 4 tấm lệnh bài số 27, 42, 48, 63.

Bốn tấm lệnh bài nghịch đảo này liền mang về cho đội 30 điểm tích lũy.

Về phần 15 tấm lệnh bài khác liền giao cho Hồ Phỉ bảo quản, chỉ cần may mắn một chút, trong vòng 1-2 ngày, đoàn đội bọn họ hoàn toàn có thể đổi đủ chỉ tiêu, hoàn thành con số tích lũy.

Mọi việc hiện nay đều tương đối dễ dàng với Vô Song, ngoại trừ việc hắn đang bị thương tương đối nặng.

Tất nhiên hắn cũng không quá lo sợ, y thuật của Vô Song không phải việc đùa, chưa kể Tiên Thiên Chí Âm Thể có thể không mạnh mẽ trong việc cứng đối cứng nhưng khả năng hồi phục cùng dẻo dai của loại thể chất này cực kỳ đáng sợ.

Đương nhiên điều kiện tất yếu là.... không có việc gì tiếp tục xảy ra.

Vô Song lúc này vốn muốn nghỉ ngơi, tắm nước nóng một chút rửa qua cơ thể bất quá ông trời hình như cũng không muốn buông tha cho hắn.

Lúc này bên ngoài Mộ Dung Ảnh cực nhanh chạy vào, ánh mắt đầy hốt hoảng.

Nhìn thấy ánh mắt này của Mộ Dung Ảnh, Vô Song lập tức cảm thấy không ổn.

Không chỉ Vô Song, toàn bộ mọi người đều nhìn lại.

Mộ Dung Ảnh là một trong những người mạnh nhất của cả đội, nhìn ánh mắt nàng hốt hoảng như vậy, rốt cuộc là việc gì xảy ra?.

Mộ Dung Ảnh cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ánh mắt của nàng nhìn thẳng ra bên ngoài.

“Không ổn, bên ngoài có một đội ngũ cũng đang tiến đến đây... kẻ dẫn đầu kia... ta vừa vặn biết”.

Bình thường ở thí luyện này gần như không có ai quen nhau từ trước hay biết thân phận của nhau, nếu Mộ Dung Ảnh biết người dẫn đầu bên kia, lại thêm vẻ mặt của nàng chỉ sợ kẻ kia là một người cực kỳ đáng sợ.

Mộ Dung Ảnh trong ánh mắt đúng là lóe lên một tia sợ hãi.

“Ta cũng không ngờ lần này lại gặp đội ngũ của hắn, hắn... chỉ sợ là kẻ mạnh nhất thí luyện này, Thục Trung Đường Gia – Đường Vô Lệ”.

Tại thế giới này, Đường Môn là một loại tồn tại đáng sợ, Đường Môn cùng Ngũ Độc là hai tồn tại nổi tiếng nhất về độc dược.

Độc dược thứ này.... không quan tâm đến nội công.

Đường Vô Lệ hắn là Đường Môn tam thiếu gia, là một trong những nhân vật có khả năng ngồi vào vị trí gia chủ Đường Môn nhất.

Càng đáng nói là câu tiếp theo của Mộ Dung Ảnh.

“Hơn nữa... hơn nữa Hùng Đảm tên kia đang trong tay Đường Vô Lệ, ở trong tay hắn chỉ sợ lành ít dữ nhiều”.

Nghĩ đến Đường Vô Lệ, Mộ Dung Ảnh không rét mà run.

Tất nhiên cuộc thi này không ai dùng tên thật, Đường Vô Lệ ngày hôm nay, hắn lấy cái tên Đường Vô Huyết.

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.