Cực Võ

Quyển 2 - Chương 140: Mai Siêu Phong Cúi Đầu (3)



Dương Khang ngày hôm nay có thể coi là một ngày thảm bại, hắn năm lần bảy lượt bị Vô Song đánh ngã trên mặt đất nhưng hiện nay nếu có ai nhìn thấy Dương Khang thì đều có thể nhận ra trong ánh mắt hắn không có sự thất vọng, không có sự chán nản mà lại có chiến ý.

Dương Khang vốn tưởng bản thân mình rất mạnh bản thân hắn cũng coi thường toàn bộ thiên tài trẻ tuổi trong thiên hạ nhưng kể tử khi gặp Đông Phương Bạch thì hắn đã bắt đầu thay đổi, hắn đã biết mình ếch ngồi đáy giếng đến mức nào.

Vô Song có thể nhìn thấu thiếu sót trong việc luyện võ của Dương Khang nhưng lại không nhìn thấy được Dương Khang đang nghĩ gì, bản thân Dương Khang đã thay đổi ra sao.

Vô Song vốn nghĩ nếu Dương Khang muốn tăng tiến về mặt võ công thì chỉ có rèn lại trụ cột mà rèn lại trụ cột luôn luôn là một việc cực kỳ khắc khổ đến mức chính Vô Song còn từng chết đi sống lại không rõ bao nhiêu lần, hắn không nghĩ Dương Khang có thể chịu được việc này, đối với một người sinh ra và lớn lên trong nhung lụa như Dương Khang thì khắc khổ gần như không có trong từ điển của hắn.

Việc rèn lại trụ cột không phải là thứ có thể làm trong một ngày, một tháng mà là cả một quá trình dài đằng đẵng cũng cực kỳ khó khăn, với một người như Dương Khang mà nói hắn cũng đã sớm qua cái tuổi hoàng kim để luyện võ, để đánh tốt căn cơ của bản thân vì vậy nếu Dương Khang thật sự muốn mạnh mẽ tiến lên phía trước liền phải bỏ ra đại giới rất lớn hơn nữa còn phải có cơ duyên.

Cơ duyên ở đây mà Vô Song muốn nhắc tới đương nhiên là Cửu Âm Chân Kinh, vì Dương Khang bản thân Vô Song cũng không ngại truyền thụ Cửu Âm Chân Kinh cho hắn nhưng tiền đề là Dương Khang phải cho Vô Song thấy đủ quyết tâm, đủ nghị lực, với một người như Dương Khang thì cái quyết tâm và nghị lực kia tuyệt không dễ.

Vô Song vốn nghĩ Dương Khang này không khác nhiều so với Dương Khang trong nguyên tác nhưng hắn không biết cái gọi là quyết tâm và nghị lực có thể đến từ một mặt khác, quyết tâm cùng nghị lực của người khác là để có cuộc sống tốt hơn, có vị trí cao hơn, có những thứ mà bất nam nhân nào cũng muốn đạt được còn quyết tâm và nghị lực của Dương Khang lại bắt nguồn từ ngày hắn nhìn thấy Đông Phương Bạch.

Lần đầu tiên trong đời Dương Khang cảm thấy mình yếu đuối, bất lực cũng như vô dụng như vậy thậm chí hàng đêm hắn đều có thể nhớ lại cái sát khí kinh hồn táng đảm kia, rất nhiều đêm Dương Khang đang ngủ đều phải giật mình tỉnh lại, sống lưng thì hoàn toàn ướt đẫm

Dương Khang biết cho dù rất khó nhưng hắn nhất định muốn thử một lần, bản thân hắn biết nếu hắn không thể vượt qua được cái bóng của Đông Phương Bạch thì hắn cả đời cũng không đi thêm được bước nào, cả đời cũng không thoát được ra khỏi cái tâm ma kia.

Vì mong muốn này, Dương Khang thật sự có thể chịu, thật sự có thể cố gắng.

.........

Đêm tối buông xuống nơi Triệu Vương Phủ, Dương Khang lúc này chậm rãi đi về phía ngự hoa viên, sắc mặt của Dương Khang hiện nay tuyệt đối không tốt nhưng ánh mắt lại chuyên tâm đến lạ.

Dương Khang không có khả năng chịu đau đớn như Quách Tĩnh, chỉ nhận vài đòn cơ bản hắn liền cảm thấy đau đến điếng người tuy nhiên cho dù đau đớn là thế thì Dương Khang vẫn muốn đi tìm Mai Siêu Phong, vẫn muốn dành thời giant u luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của sư phụ.

Dương Khang thật ra từ lâu đa xkhoong còn quá mức tông sùng Khâu Xử Cơ như ngày đầu, đạo học của Khâu Xư Cơ rất cao nhưng võ nghệ thì lại thường thường, so với Mai Siêu Phong căn bản không thể bằng nổi chứ đừng nói tới Vô Song, vì vậy đã rất lâu rồi Dương Khang chưa có tìm Khâu Xử Cơ xin chỉ điểm võ học.

Dương Khang hiện nay đến tìm Mai Siêu Phong thứ nhất chính là mang đồ ăn tới cho sư phụ, thứ hai là thỉnh giáo võ công của Mai Siêu Phong, bản thân Dương Khang muốn hỏi Mai Siêu Phong... về những lời Vô Song nói.

Bản thân Mai Siêu Phong tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, cho dù đây chỉ là Cửu Âm Chân Kinh bản lậu nhưng cũng khó lòng nào coi thường nó được, có một số đạo lý bên trong bản lậu này mà ngay cả Mai Siêu Phong cũng chưa thể giải thích hết tuy nhiên về võ công mà nói hiểu biết nàng đúng là vượt xa Dương Khang.

Dương Khang hôm nay đến gặp Mai Siêu Phong chính là vì muốn nói cho nàng những lời mà Vô Song đã nói buổi ban chiều bởi bộ pháp mà Dương Khang học chính là bộ pháp của Cửu Âm Chân Kinh, tuy chưa hoàn hảo nhưng hắn đã bỏ rất nhiều công sức ra vậy mà lại bị Vô Song căn bản không coi ra gì hơn nữa khi Dương Khang hỏi Vô Song làm sao để cải thiện ‘trụ cột’ của bản thân mình khi đó Vô Song chỉ đối với hắn cười nhạt.

Vô Song rõ ràng nói bộ pháp của hắn không so được với... trung bình tấn, lời nói này của Vô Song có sức sát thương cực lớn đối với bản thân Dương Khang, với cả quyết tâm trên con đường võ học của hắn.

Sự xuất hiện của Mai Siêu Phong trong vương phủ là hoàn toàn bí mật, Dương Khang muốn đi đến ngự hoa viên cũng phải cẩn thận vô cùng để không bị người khác nhìn thấy sau đó khi vào đến ngự hoa viên cước bộ của hắn liền trở nên nhanh hơn, gần như một loại quen việc dễ làm vậy.

Một đường lắt léo trong ngự hoa viên, Dương Khang rốt cuộc dừng lại trước một ngọn giả sơn rất lớn, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa ánh mắt quan sát xung quanh một chút rồi bắt đầu dùng tay lần mò trên vách đá, rốt cuộc không bao lâu sau chỉ nghe ‘Cạch’ một tiếng, hòn giả sơn này vậy mà từ từ mở ra một cái thông lộ nhỏ.

Ngọn giả sơn này... thực chất là một cửa vào, cửa dẫn xuống một mảnh không gian bên dưới, từ cơ quan thuật mà xem ngọn giả sơn này dùng thủ pháp cực kỳ cao mình, tuyệt đối là đại sư về cơ quan thuật mới có thể bố trí ra.

Dương Khang sau khi hoàn toàn tiến vào thông lộ nhỏ kia thì ngọn giả sơn cũng tự động khép lại, giây phút mà nó đóng lại cũng là lúc thân hình Vô Song hiện ra.

Vô Song cũng không có đường đột tiến vào bên trong mà đứng ở ngoài xem xét ngọn giả sơn một chút đồng thời trong mắt hiện lên một tia kì dị.

Nói về cơ quan thuật thì Vô Song căn bản là dốt đặc cán mai căn bản không hiểu gì về cái loại kỹ nghệ này nhưng cho dù là thế cũng không thể ngăn cản được hứng thú của Vô Song đối với thứ trước mặt.

Theo lý thuyết mà nói đây là Hoàn Nhan Vương Phủ, tất cả các công trình bên trong Hoàn Nhan Vương Phủ đều sẽ do Hoàn Nhan Hồng Liệt quyết định hay không vì vậy cái mật thất dưới lòng đất cũng rất có thể là Hoàn Nhan Hồng Liệt quyết định xây dựng về phần tại sao Dương Khang có thể biết và sử dụng thì Vô Song lại không mảy may nghĩ tới.

Lý thuyết ở đây là thường thức... là nguyên tác bất quá Vô Song cũng hiểu giữa lý thuyết và thực tế không hẳn đã giống nhau bởi hắn cũng biết được một thông tin thú vị.

Yến Kinh ban đầu là của người Liêu chứ không phải là của người Kim, bản thân Hoàn Nhan Hồng Liệt mới bắt đầu làm chủ Yến Kinh trong khoảng một năm trở lại đây điều này cũng đồng nghĩa với biệt phủ Triệu Vương này... có lẽ ban đầu cũng không phải tài sản của Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Kiến trúc nơi này cực kỳ xa hoa cũng cực kỳ phù hợp với phong cách của Hoàn Nhan Hồng Liệt nhưng công trình này rõ ràng không phải mới xây dựng trong một năm, Vô Song có thể gần như chắc chắn tòa biệt phủ này ban đầu thuộc về Đại Liêu sau đó mới được Hoàn Nhan Hồng Liệt thay đổi, sửa sang lại.



Một lý do nữa mà Vô Song tin tưởng cái mật động này không liên quan gì tới Hoàn Nhan Hồng Liệt chính là vì Mai Siêu Phong cùng Dương Khang.

Nếu đây là mật động mà Hoàn Nhan Hồng Liệt xây dựng thì đây tuyệt đối là nơi cực kỳ quan trọng cũng cực kỳ bí mật, một nơi như thế này Dương Khang được biết cũng không có gì lạ nhưng Mai Siêu Phong thì tuyệt đối không được tiến vào, Dương Khang đã muốn che dấu sự tồn tại của Mai Siêu Phong thì lại càng không thể để Mai Siêu Phong ở những nơi như vậy.

Dùng bàn tay nhẹ chạm vào vách đá, Vô Song rốt cuộc cũng khẻ mỉm cười.

“Thú vị, không biết tại sao Dương Khang có thể biết được mật đạo này?, trong vương phủ liệu còn mật đạo nào nữa không?, mấy cái mật đaoạ này rốt cuộc ẩn chứa cái gì bên trong?”.

Tự đặt ra hàng loạt câu hỏi, Vô Song một người cứ như vậy ngồi trên đỉnh hòn giả sơn, ánh mắt khẽ nhìn lên trên bầu trời đen, đêm hôm nay là một đêm có trăng có sao, một đêm thật đẹp.

........

Cũng chẳng biết qua bao lâu rốt cuộc Dương Khang lại rời khỏi mật thất bên dưới, lúc này sắc mặt Dương Khang có chút trắng chút xanh, nội lực của hắn vô cùng tán loạn tuy nhiên nếu nhìn vào bộ pháp của Dương Khang lại thấy có chút môn đạo, bước chân bắt đầu trở nên có lực hơn, bước đi cho người ta cảm giác linh hoạt hơn không ít.

Vô Song lúc trước vốn nghĩ phải dùng kha khá thời gian để rèn lại Dương Khang với điều kiện là Dương Khang toàn lực hợp tác nhưng hiện nay hắn lại cảm thấy mình nghĩ thừa rồi, không ngờ Dương Khang mới đi vào gặp Mai Siêu Phong một lát mà khi đi ra bản thân căn cơ hay cụ thể là thân pháp của hắn liền bắt đầu trở nên tiến bộ hơn một chút.

Vô Song chưa từng đọc qua Cửu Âm Chân Kinh vì vậy hắn không thể hiểu hết được sự thâm ảo của Cửu Âm Chân Kinh hơn nữa theo con mắt của Vô Song nhìn thì Dương Khang vừa rồi đi vào bên trong cũng phải đánh đổi không hề nhẹ để tăng lên... một chút căn cơ của bản thân, điều này làm Vô Song lại đặt ra một câu hỏi.

“Cửu Âm Chân Kinh bản gốc... có thể đào tạo ra thiên tài hàng loạt không?”.

Cửu Âm Chân Kinh là đạo học cả đời của Hoàng Thường, là đại cương võ học tổng kết lại, điều này cũng cho Vô Song một cái suy nghĩ lớn mật, nếu hắn mang Cửu Âm Chân kinh truyền thụ cho một đám tử sĩ trung thành thì việc gì sẽ xảy ra? nên nhớ tư chất của Quách Tĩnh tuyệt đối không cao nhưng chính vì có Cửu Âm Chân Kinh mới giúp Quách Tĩnh vượt qua tất cả mọi nhân vật cùng thời đại... khả năng cải thiện tư chất và ngộ tĩnh của Cửu Âm Chân Kinh như thế nào thì Vô Song cũng có thể đại khái nhìn ra.

Nghĩ đến sự thần kỳ của Cửu Âm Chân Kinh, nghĩ đến tư tưởng về Cực cẩn dấu bên trong Cửu Âm Chân Kinh, Vô Song đối với môn tuyệt học này hứng thú càng ngày càng lớn.

Khẽ vặn sống lưng một cái, nhìn theo Dương Khang cực kỳ mệt mỏi rời đi, Vô Song liền xuất hiện trước cửa thạch động, dựa theo trí nhớ của mình về động tác của Dương Khang mà Vô Song rất nhanh làm theo, quả nhiên cũng không khó khăn gì cánh cửa thạch động lại một lần nữa mở ra, thân hình Vô Song một lần nữa biến mất trong đêm tối.

Thạch động này hướng thẳng xuống một mật thất dưới lòng đất hơn nữa còn có cả những bậc thềm đá đi lại, những bậc thềm đá này thoạt nhìn mà xem cũng đã tồn tại ít nhất mười năm, điều này lại càng làm Vô Song hứng thú hơn một chút, rốt cuộc công trình này được xây dựng với mục đích gì và rốt cuộc chủ nhân cũ của Triệu Vương Phủ là ai?.

Không gian xung quanh thực sự phải dùng từ tối đen như mực để hình dung ít nhất đoạn thềm đá này căn bản không có chút ánh sáng nào, Vố ong hoàn toàn phải dùng nội lực đẩy lên hai mắt mới có thể thấy đường mà đi, nhìn vào cái đoạn thềm đá này không thể không khiến Vô Song nhớ về những ngày ở Vương Bản Sơn, nhớ về cái không gian tối như mực của Quỷ Khu.

Một đường đi xuống thềm đá, ở bên dưới bắt đầu có chút ánh sáng xuất hiện, đây không phải là ánh sáng đến từ lửa đèn mà là ánh sáng từ dạ minh châu thuần túy gắn trên đường, thứ ánh sáng của một hành lang tương đối dài.

Sau những bậc thềm đá là một hành lang, hành lang này cứ cách vài bước lại có một viên dạ minh châu soi sáng khiến Vô Song có thể bắt đầu dễ dàng quan sát cái hành lang này tuy nhiên trên những vách tường đá ngoại trừ mấy viên dạ minh châu ra thì gần như không có gì để chú ý, không truyền đạt lại bất cứ thông tin nào cả.

Vô Song bước từng bước trên hành lang này sau đó ánh mắt hắn hướng về phương xa, có chút mỉm cười như có như không.

“Thì ra đây là địa bàn của nàng ta? “.

Mai Siêu Phong bị mù chính vì bị mù nên sáng hay tối với nàng đều không ảnh hưởng.

Mai Siêu Phong chính vì bị mù nên thính giác của nàng cực kỳ phát triển, nàng có thể nghe được, có thể cảm nhận được có người bước xuống đây, từ bước chân mà xem nàng cũng có thể nhận ra kẻ này không phải là Dương Khang.

Từ sau khi Trần Huyền Phong chết, ánh mắt nàng vĩnh viên không thể thấy đường thì Mai Siêu Phong đối với người ngoài lại càng thêm tàn độc, nàng tàn độc chính vì nàng sợ hãi, nàng thực sự còn chưa quên được đêm hôm đó, nàng luôn có cảm giác không an toàn, đâu đầu cũng là nguy hiểm.

Trước đây làm gì cũng có Trần Huyền Phong bên mình nhưng hiện tại chỉ có nàng một thân một mình hơn nữa đôi mắt đã hủy, cuộc đời nàng toàn bộ đều bị bóng tối bao phủ.

Mai Siêu Phong hiện nay sống chỉ vì hai mục đích, đầu tiên là nàng muốn báo thù cho Trần Huyền Phong, giết chết đám người Giang Nam Thất Quái cùng tiểu tử Mông Cổ kia.

Việc thứ hai mà nàng muốn làm... chính là có chết cũng phải về Đào Hoa Đảo, có chết cũng phải được nghe thấy âm thanh của sư phụ, cầu xin sư phụ tha thứ.

Mai Siêu Phong hiện nay có thể coi là trạng thái cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần phát hiện ra người không phải là Dương Khang thì nàng sẽ lập tức ra tay... bởi nàng thật sự cảm thấy không yên tâm, sâu trong lòng Mai Siêu Phong cảm thấy sợ hãi.

Mai Siêu Phong thân hình lao tới vị trí của Vô Song, bản thân Mai Siêu Phong thực lực cũng chỉ là tông sư đỉnh phong so với Khâu Xử Cơ khó phân thắng bại tuy nhiên lực công kích cùng tốc độ của nàng chỉ sợ đã đạt đến đại tông sư, nếu Mai Siêu Phong có thể đưa nội lực của mình mạnh mẽ thêm vài lần thì nàng thật sự cũng có thể trở thành đại tông sư cao thủ.

Mai Siêu Phong như một bóng ma lao về phía Vô Song tuy nhiên Vô Song lại không có bất kỳ biểu hiện nào, cước bộ của hắn vẫn giữ nguyên như vậy đồng thời ánh mắt lại đang quan sát dung mạo cảu Mai Siêu Phong.

Mai Siêu Phong có xấu hay không?, đáp án đương nhiên là không, Mai Siêu Phong rất đẹp.

Mai Siêu Phong chỉ tính riêng về dung mạo cũng chẳng thua kém gì Hoàng Dung hay Mục Niệm Từ, trong Xạ Điêu Thế Giới thì nàng cũng có thể xếp vào mỹ nữ hàng đầu tuy nhiên đấy là trước khi nàng tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Lúc này Mai Siêu Phong làn da trắng như bạch tạng cho người khác một cảm giác vô cùng lạnh lẽo cùng nguy hiểm, mái tóc đen xõa ra đằng sau có chút rối bời, đôi môi của nàng thuần một sắc đỏ như máu, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn thậm chí sát khí còn lộ rõ ra trên khuôn mặt, về phần con mắt lại đen xì không nhìn ra tiêu cự, Mai Siêu Phong thật sự giống hệt một ma nữ trong phim truyền hình.

Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Mai Siêu Phong ngoại trừ sát khí ra còn có một loại âm hàn khí, loại khí lạnh này không giống hàn khí trên người Vô Song mà đi theo thiên hướng tà khí hơn... hoặc có thể nói là tử khí, một trảo của Mai Siêu Phong tuyệt đối cực kỳ cường đại, tông sư cao thủ bình thường căn bản không dám lấy cứng đối cứng.

Mai Siêu Phong một đường lao tới, nàng có thể cảm nhận được Vô Song đang chậm rãi tiến về phía mình, từ nhịp bước chân nàng có thể nhận ra Vô Song cực kỳ cực kỳ bình tĩnh điều này làm Mai Siêu Phong càng thêm muốn giết đối phương, càng thêm muốn dùng thực lực mạnh nhất giết chết Vô Song.

Mai Siêu Phong biết... loại người thấy nàng mà còn giữ được bình tĩnh chắc chắn là cao thủ.

Là cao thủ... đến đây... chắc chắn là vì muốn dành Cửu Âm Chân Kinh của nàng, nàng lại càng phải giết chết đối phương.

Tiếp theo thì chính Vô Song cũng có chút cảm giác sợ hãi, hắn sợ hãi không phải vì võ công của Mai Siêu Phong mà rõ ràng bộ móng của nàng dần dần chuyển thành màu đen thậm chí có hơi hướng bắt đầu trở nên dài hơn, từ ánh mắt mà xem Vô Song còn liên tưởng nó với thép nguội, cái cảm giác lạnh lẽo mà bộ móng kia mang đến thật sự làm Vô Song giật mình.

Kiếp trước Vô Song từng xem TV, từng xem Chu Chỉ Nhược luyện Cửu Âm Chân Kinh sau đó khiến móng tay dài ra mà tấn công Trương Vô kỵ, Vô Song cứ ngỡ đây là tình tiết hư cấu bất quá khi nhìn thấy Mai Siêu Phong xuât thủ hắn mới cảm thấy bắt đầu tin tưởng cái tình tiết này.

Loại võ công có thể khiến móng tay lập tức dài ra... quả thực có chút tà môn.

Khoảng cách giữa Vô Song cùng Mai Siêu Phong càng ngày càng gần, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nàng không phải Dương Khang có thể so sánh nổi mà ngay cả Vô Song lúc này nếu dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cũng chưa chắc có thể đánh bại nàng vì vậy Vô Song dùng cách nhanh gọn nhất, trực tiếp nhất – dùng nội lực.

Mai Siêu Phong vốn tự tin vào tốc độ của mình nhưng khi nàng nghe thấy tiếng bước chân của Vô Song thì lập tức cảm thấy sợ hãi, bộ pháp của Vô Song thậm chí không còn nghe thấy tiếng chân, có chăng chỉ là tiếng gió bí xé ra mà thôi,

Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Mai Siêu Phong còn chưa kịp chạm vào đối thủ liền đã thấy một chưởng cực kỳ đáng sợ đánh thẳng về phía mình, đây chính là một chưởng toàn lực của Vô Song sử dụng cả Đại Bi Phú làm nền tảng, một chưởng này ép thẳng đến Mai Siêu Phong khiến nàng ta không thể không tránh né.

Cửu Âm Chân Kinh bản lậu trong mắt cao thủ tuyệt thế thì chẳng ra sao nhưng nó không phải là không có môn đạo, bình thường khi đang lao tới với tốc độ cao rất khó thể thay đổi phương hướng nhưng Mai Siêu Phong vậy mà có thể tự khiến bản thân lùi lại sau đó cả người cong lên một góc độ khó tin, ở trong hành lang hẹp này vừa vặn tránh được một chưởng của Vô Song.

Mai Siêu Phong sau khi tránh được một chưởng kia nàng liền cảm nhận được tiếng gió đang thét gào lao về phía mình lập tức một trảo đánh ra, trảo pháp cực kỳ hung mãnh như có thể nghiền nát cả đầu người vậy tuy nhiên điều kiện là nàng đánh trúng.

Nàng nhanh như Vô Song còn nhanh hơn nhiều, khi cánh tay Mai Siêu Phong đưa ra thì Vô Song đã tóm lấy cổ tay nàng kéo về phía mình, hắn cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc gì, dùng lực kéo Mai Siêu Phong lại gần rồi tung thẳng một trọng quyền vào tiểu phúc của nàng.

Thân thể Mai Siêu Phong xếp cùng hạng tông sư cũng chỉ thường thường thì sao có thể chịu được một đấm toàn lực của đại tông sư cao thủ?.

Mai Siêu Phong trực tiếp ho ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng gần như bị đánh nát nhừ, nàng liền thét lên một tiếng như ma nữ gọi hồn, dùng hết sức bình sinh lấy một chân làm trụ, tay còn lại dùng trảo pháp hướng thẳng về yết hầu Vô Song.

Vô Song thấy vậy cũng chỉ nhếch miệng, cực kỳ trực tiếp tung một trọng quyền vào bàn tay của Mai Siêu Phong, một quyền này mang lại chấn động khiến cho cánh tay nàng đau như muốn nứt ra vậy, cả cánh tay trái của Mai Siêu Phong thậm chí biến dị, nó liền bị bẻ cong đi.

Mai Siêu Phong hét thảm một tiếng, đau đớn làm cả thân thể của nàng run lên, khuôn mặt đáng sợ nhưng vẫn còn vài phần xinh đẹp kia bắt đầu chuyển sang sợ hãi, bắt đầu chuyển sang đau đớn.

Một tay bị Vô Song đánh gãy, một tay bị Vô Song giữ chặt không thể thoát ra chưa kể lúc này hàn khí từ cơ thể Vô Song bắt đầu theo lực quyền vừa nãy tiến vào người Mai Siêu Phong, đến cả kinh mạch trong người nàng cũng đang bắt đầu bị hàn khí tập kích, Mai Siêu Phong liền không có cách nào lật bàn.

Tiếp theo chỉ thấy Vô Song lại vận sức, kéo thẳng nàng vào lồng ngực của hắn, xoay lưng của Mai Siêu Phong vào trong lòng Vô Song, một tay vẫn giữ chặt tay phải Mai Siêu Phong đồng thời vòng qua ôm lấy eo của nàng, một tay còn lại trực tiếc chạm vào khuôn mặt Mai Siêu Phong, hắn nhìn ma nữ khiến vô số cao thủ trong giang hồ sợ hãi đang run rẩy trong ngực mình mà mỉm cười tà dị.

‘Siêu Phong, sau này ngươi liền là người của bản công tử rồi “.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.