Cực Võ

Quyển 2 - Chương 145: Kết Nghĩa (1)



........

Thông báo

Vì tình hình web đang không thể nạp đậu qua thẻ cào nên số đậu 1 chương của mình chỉ còn 150 đậu và có thể đọc Free sau 7 ngày nhé (gần như không thay đổi gì với trước kia)

Cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục ủng hộc tác giả ra chương thất thường như mình T_T.

Hôm nay còn 2 chương

.........

Khó chịu.

Cực kỳ khó chịu.

Đây chính là cảm giác của Vô Song lúc này, hắn thực sự rất muốn bẻ gãy cổ Bao Tích Nhược chỉ là cuối cùng hắn cũng thu tay lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó chịu với một câu nói như vậy.

Công tâm mà xét thì đây chỉ là một câu nói, nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao nhưng chỉ có Vô Song mới biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Vô Song chưa bao giờ công nhận nhưng sâu trong tâm hắn thực sự cũng biết lời Bao Tích Nhược nói không sai, lời Bao Tích Nhược nói... hắn nhất định làm được.

Thế nào gọi là làm được?, Vô Song mới sang thế giới này hơn 1 tháng thời gian nhưng chiến lực của hắn đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ, đại tông sư cao thủ bình thường nhìn thấy hắn căn bản rất khó địch lại, nếu cho Vô Song thêm vài năm thời gian hắn đánh bại Hoàng Dược Sư cũng không khó thậm chí giết chết ông ta cũng không khó.

Giết người có nhiều cách để rat ay, không phải cứ nhất quyết xem nắm tay ai to thì người đó thắng, nếu không thể cường công có thể sử dụng vô số cách như ám sát, đặt bẫy hay là dùng độc, những thứ này Vô Song đều có thể làm được.

Chỉ cần Hoàng Dược Sư chết, chỉ cần Đào Hoa Đảo bị tận diệt, Hoàng Dung liền không còn bất cứ mối liên hệ nào với cái thế giới này ngoại trừ Vô Song.... khi đó Vô Song chỉ cần công bố thân phận của mình rồi đưa nàng trở về thế giới cũ, ở cái thế giới vốn không phải thế giới của nàng kia... Hoàng Dung lại càng không thể rời bỏ Vô Song.

Những lời Bao Tích Nhược nói không sai một chữ, chỉ cần làm theo lời nàng ta Vô Song có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề của Hoàng Dung nhưng càng vì Bao Tích Nhược nói đúng... Vô Song lại càng khó chịu.

Một đường như cơn gió lướt thẳng về phía trạch viện, Vô Song hiện nay cũng chẳng để tâm đến việc tại sao Bao Tích Nhược lại rõ ràng cả việc Vô Song đã cứu ra Mai Siêu Phong, trong đầu Vô Song chỉ có một ý niệm... rời khỏi Hoàn Nhan Vương Phủ càng nhanh càng tốt, hắn căn bản không thể để Hoàng Dung ở lại nơi đây, hắn cũng sẽ không biết người phụ nữ nằm ngoài thế nhân hiểu biết kia sẽ làm gì.

Không giống với một Vô Song thường ngày, Vô Song vừa xuất hiện ở cửa trạch viện đã mạnh mẽ đẩy cửa ra, rồi cũng rất nhanh đóng cửa lại, hành động của hắn thực sự có chút gấp gáp.

Hoàng Dung vốn đang đợi Vô Song trở về để hỏi việc của Mai Siêu Phong, khi nghe thấy tiếng mở cửa nàng liền quay đầu lại nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Vô Song ôm chặt vào lòng, hắn ôm chặt đến mức Hoàng Dung còn có chút cảm giác đau.

Hoàng Dung căn bản không hiểu việc gì xảy ra, ngày hôm nay thật sự có quá nhiều việc nàng không hiểu, nàng chỉ biết Vô Song ca ca của nàng hôm nay rất khác, ít nhất là lúc này.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hoàng Dung, Vô Song cứ thế bế ngang nàng lên đi về phía chính phòng.

Gian trạch viện này của Vô Song vốn cực kỳ xa hoa, so với nhà tranh của Bao Tích Nhược thì rộng lớn hơn mười lần là ít dẫu sao hắn cũng được tiếp đón cấp bậc cao nhất trong Hoàn Nhan Vương Phủ, trạch viện của Vô Song so với Hoàn Nhan Khang còn lớn hơn.

Hoàng Dung bị Vô Song bế trên tay, nàng có chút muốn dãy dụa tuy nhiên cánh tay của Vô Song quá mức cứng rắn, nàng căn bản không thể nào thoát được, sau đó nàng chỉ thấy mình tiếp xúc với thứ gì đó êm êm, không ngờ Vô Song đã mang thẳng nàng lên giường.

Cảm nhận được hô hấp của Vô Song mang theo vài phần nặng nề, Hoàng Dung đương nhiên biết nam nhân của mình muốn làm gì cũng chính vì cảm nhận được nên Hoàng Dung liền cảm thấy không quá thích ứng.

Vô Song đi ra ngoài lần đầu tiên liền mang theo một cái nữ nhân thần bí trở về.

Vô Song đi ra ngoài lần thứ hai liền khác hoàn toàn so với Vô Song mà Hoàng Dung từng biết, ít nhất Vô Song cho Hoàng Dung một cảm giác không đúng.

Rốt cuộc Vô Song đã gặp phải cái gì ở ngoài kia?.

Hoàng Dung đêm hôm qua mới trải qua nỗi đau phá thân, cái gọi là chuyện giường chiếu bản thân nàng còn chưa quá thích ứng hơn nữa nàng lại càng không hy vọng giống với nữ nhân bình thường chỉ có thể làm vật chon am nhân phát tiết, đây là loại nữ nhân thất bại nhất trong mắt nàng, Hoàng Dung có cá tính riêng của mình, là một nữ nhân độc lập chứ đâu phải món đồ chơi cho Vô Song thích làm gì thì làm?.



Nàng cố dùng hai cánh tay cố gắng đẩy thân thể nặng nề của Vô Song ra, tối qua đã làm, sáng nay cũng vậy, hạ thân của nàng lúc này vẫn còn đau vậy mà Vô Song lại muốn làm việc này tiếp?. quan trọng hơn mà nói nàng cảm thấy Vô Song chắc chắn có cái gì đó không ổn.

Sức khỏe của Hoàng Dung ra sao?, sức khỏe của Vô Song thế nào?, Hoàng Dung có thể đẩy Vô Song ra mới là lạ, lúc này Vô Song trống hai tay xuống giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung mạo như hoa như ngọc bên dưới kia.

Nhìn vào ánh mắt của Vô Song, Hoàng Dung thân hình run lên sau đó nàng liền cắn môi, trực tiếp nghiêng mặt đi, ánh mắt khẽ khẽ nhắm lại nếu Vô Song một mực muốn nàng cũng không thể làm gì a?.

Hoàng Dung vốn đã biết việc gì sắp tiếp diễn bất quá nàng đợi mãi cũng không thấy Vô Song có hành động gì với bản thân mình, Hoàng Dung liền có chút tò mò quay mặt lại nhìn Vô Song, ánh mắt he hé mở ra, nàng lúc này đột nhiên thấy ánh mắt Vô Song cũng đang nhìn mình chỉ là ánh mắt của hắn đã trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Tiếp theo Vô Song trực tiếp bắn ra một tia hàn khí cách không mà ra làm ngọn đèn trong phòng vụt tắt, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Dung rồi nói thầm vào tai nàng.

“Ngủ đi “.

Hôm nay có thể là một trong những ngày khó hiểu nhất của cuộc đời Hoàng Dung, nàng căn bản không hiểu bất cứ cái gì cả, nàng chỉ biết Vô Song đang ôm nàng rất chặt, hô hấp của hắn dần dần trở nên đều đều, càng ngày càng tiến sâu vào bên trong giấc ngủ.

........

Ngày hôm qua là một ngày dài, khi bình minh của ngày hôm nay bắt đầu lên thì Vô Song vẫn cứ chưa tỉnh dậy, càng kỳ lạ là hai cánh tay của hắn vẫn cứ ôm chặt lấy Hoàng Dung khiến cho bản thân Hoàng Dung muốn ngồi dậy cũng không được.

Đương nhiên người khó chịu nhất không phải là Hoàng Dung dù sao nàng nằm trong ngực Vô Song ngủ rất ngọt ngào, rất say sưa căn bản cũng cùng Vô Song một chỗ, hắn không dậy thì nàng nhất quyết cũng không dậy.

Người khó chịu nhất phải kể tới Mai Siêu Phong.

Mai Siêu Phong chỉ là thương tâm quá độ cộng với thương thế mà Vô Song gây ra mà tạm thời ngất đi mà thôi, nàng cũng không phải thật sự bất tỉnh nhân sự đến mức vài giờ không tỉnh dậy trái lại nàng tỉnh dậy rất nhanh tuy nhiên chính vì thế mà Mai Siêu Phong căn bản cảm thấy không biết làm gì mới tốt.

Mai Siêu Phong là người mù vì vậy nếu không có vật dẫn đường đại loại như gậy hay vật gì tương đương thì Mai Siêu Phong ít nhất cũng phải quen thuộc với không gian xung quanh thì nàng mới có thể di chuyển, đây là lần đầu tiên nàng đi dến trạch viện này tất nhiên sẽ không thể nào biết đường, đã không biết đường liền không có cách nào di chuyển.

Đôi mắt Mai Siêu Phong đã hỏng nhưng bù lại đôi tai của nàng thì không trái lại đôi tai của nàng còn thính hơn chính bản thân nàng khi xưa rất nhiều, nàng có thể từ hơi thở mà đại khái đoán ra xung quanh có bao nhiêu người.

Bình thường hơi thở sẽ khó cho Mai Siêu Phong đáp án chính xác dẫu sao hơi thở của phàm nhân hay lũ tam giáo cửu lưu còn dễ nhận ra một chút nhưng hơi thở của cao thủ thì Mai Siêu Phong muốn cảm nhận được cũng khó tuy nhiên hôm nay hô hấp của Vô Song rất nặng, rất đều về phần Hoàng Dung thì hiện nay vừa vặn nằm trong hàng ngũ ‘tam giáo cửu lưu’ mà Mai Siêu Phong có thể cảm nhận được.

Kết quả là Mai Siêu Phong không dám ngồi dậy cũng không dám di chuyển vì nàng cảm nhận được hô hấp của hai người trong phòng hơn nữa nàng còn biết hai người này đang nằm dính chặt với nhau, căn cứ vào lời Vô Song nói lúc trước dưới mật thất thì nàng cũng đại khái đoán ra quan hệ giữa hai người, chính vì đoán ra mà nàng cả đêm liền cảm thấy khó chịu, đến cả cựa quậy cũng không dám cựa quậy.

Rốt cuộc Mai Siêu Phong cũng chịu được đến buổi sáng sớm, nàng có thể loáng thoáng nghe được những âm thanh xung quanh truyền tới tuy nhiên... hai âm thanh kia dĩ nhiên vẫn cứ ôm nhau ngủ, Vô Song cùng Hoàng Dung không tỉnh dậy thì sao nàng dám ngồi dậy?.

Rốt cuộc vẫn là một khoảng thời gian yên lặng dài đằng đãng, Mai Siêu Phong thật sự rất muốn khóc, tiểu sư muội cùng tên đáng ghét kia dĩ nhiên quên nàng tồn tại.

Đến khi chính bản thân Mai Siêu Phong cũng không biết mình đã nằm được bao lâu nữa thì mới có tiếng bước chân vang lên, rốt cuộc hai người trên giường cũng tỉnh dậy rồi.

Sau một giấc ngủ sau thì tâm trạng hiện nay của Vô Song liền tương đối thoải mái, hắn cũng không biết tại sao đêm hôm qua mình lại hành xử như vậy nhưng dù sao thì hắn cũng không có gây ra cái gì quá mức nghiêm trọng, giây phút cuối cùng Vô Song vẫn có thể bình tĩnh được.

Hoàng Dung sau một đêm say giấc nồng cũng liền khôi phục lại vẻ hoạt bát đáng yêu như bình thường, điều này thực sự rất tốt phải biết sau khi chịu nỗi đau phá thân thì Hoàng Dung gần như không bước ra ngoài một bước, hạ thân nàng còn chưa hoàn toàn bình thường được.

Vô Song cùng Hoàng Dung tay trong tay đi ra đại sảnh, lúc này Mai Siêu Phong rốt cuộc cũng phải cắn răng ngồi dậy.

Mai Siêu Phong có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người rất rõ ràng, vì rất rõ ràng nên nàng trực tiếp lựa chọn ngồi dậy giả vờ khoanh chân điều khí, cứ như đắc đạo cao nhân vậy, đương nhiên trải qua một đêm nằm nghỉ kinh mạch của Mai Siêu Phong cũng đã triệt để giải trừ toàn bộ hàn khí mà Vô Song đưa vào cơ thể nàng.

Cũng chẳng đợi Vô Song cùng Hoàng Dung kịp lên tiếng, Mai Siêu Phong khi vừa nghe thấy bước chân hai người đến gần liền đã lên tiếng.

“Các ngươi rốt cuộc cũng dậy rồi?”.

Giọng nói của Mai Siêu Phong thoạt nghe không có bất cứ cảm xúc gì nhưng nếu để ý kỹ thì nàng sinh khí không hề nhẹ, sinh khí ở đây đương nhiên là với Vô Song.

Kẻ kia đả thương nàng thì cũng thôi đi nhưng dĩ nhiên hàn khí cũng không có giúp nàng tiêu trừ, nguyên một đêm hôm qua cơ thể nàng bị hàn khí hành hạ triệt để rét run lên, càng quan trọng hơn là Vô Song lại là nam nhân của tiểu sư muội, nếu tiểu sư muội thật sự giống với sư mẫu như vậy thì nàng cảm thấy tiểu sư muội cực kỳ cực kỳ thiệt thòi, nữ nhân xinh đẹp giống sư mẫu thì chỉ có nam nhân như sư phụ mới có thể xứng đáng với Hoàng Dung mà thôi.

Hoàng Dung khi nghe thấy Mai Siêu Phong chào hỏi mới sực nhớ ra mà nhìn Vô Song.

“Hừ Vô Song ca ca, đêm qua là ngươi cố tình đóng kịch để muội quên chuyện Nhược Hoa tỷ tỷ đúng không, mau nói – Nhược Hoa tỷ tỷ rốt cuộc là ai?”.

Hoàng Dung khi nhìn Mai Siêu Phong mới đột nhiên ‘thông minh’ ra, theo nàng thì việc đêm qua Vô Song rõ ràng giả vờ, giả vờ không thể kiểm soát rồi kéo nàng lên giường hóa ra là để nàng quên mất vị Nhược Hoa tỷ tỷ kia.

Cái hiểu lầm nho nhỏ này thần kỳ cũng giúp hóa giải cho Vô Song rất nhiều phiền phức.

“Dung nhi, vị này chính là...”.

Chẳng đợi Vô Song lên tiếng, Mai Siêu Phong vậy mà đưa tay ra bắt lấy ống tay áo của Vô Song, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần chấp nhất.

“Để... để ta tự nói, đêm hôm qua có rất nhiều việc ta muốn nói nhưng không nói được... lúc này ta đã nghĩ kỹ rồi, vẫn là để ta nói đi”.

Hoàng Dung hết nhìn Vô Song rồi lại nhìn Mai Siêu Phong, nàng cảm thấy càng ngày càng hứng thú với vị ‘Mai Nhược Hoa’ tỷ tỷ này rồi.

Rốt cuộc Vô Song cũng không làm gì được nữa, hắn liền cúi đầu khẽ thì thầm vào tai Mai Siêu Phong.

“Nhược Hoa, ta lần này mang ngươi ra ngoài ngươi đương nhiên cũng biết phiền phức thế nào, ta không ngại phiền phức nhưng ta lại ngại Dung nhi gặp phiền phức ”.

“Ngươi đã có thể coi là nửa cái sư phụ của Dương Khang rồi, hắn sau khi không tìm thấy ngươi nhất định sẽ cho người khắp nơi tìm kiếm, với thân pháp của ngươi đương nhiên không sợ bị bọn họ tìm thấy bất quá con mắt của ngươi lại không thấy đường vì vậy vẫn là cẩn thẩn một chút, hiểu không?”.

Mai Siêu Phong nghe vậy khẽ quay đầu về phía Vô Song sau đó gật đầu.

Nàng không quan tâm Vô Song có thể trị được mắt của mình hay không, chính bản thân nàng cũng không tin tưởng Vô Song cho lắm tuy nhiên hiện nay nàng chỉ quan tâm đến tiểu sư muội, có thể đi theo bảo vệ tiểu sư muội thì việc gì phải ở lại mật thất kia với Dương Khang.

“Ân, ta đã biết, ngươi có thể yên tâm”.

.......

Một lần nữa để Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong ở lại trạch viện, Vô Song hiện nay lại không biết làm gì, hắn chỉ biết hắn không muốn ở lại cái vương phủ này, nghĩ đến Bao Tích Nhược là hắn liền không mấy vui vẻ.

Thân là khách quý của vương phủ, việc đi lại của Vô Song đương nhiên không gặp hạn chế gì vì vậy hắn quyết định đến thăm Quách Tĩnh một chút, dẫu sao mấy ngày qua hắn vẫn chưa nhìn thấy tiểu tử này, không biết Quách Tĩnh sau khi gặp mặt Dương Thiết Tâm thì có thay đổi gì chăng?.

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.