Cực Võ

Quyển 2 - Chương 193: Lột Xác (2)



Trong cơ thể Vô Song hiện nay như một chiến trường với hai màu trắng đen làm chủ đạo, một bên là hắc ám một bên lại có chút quang minh nhưng mà Vô Song hắn lại càng thiên hướng hắc ám hơn.

Cái gọi là quang minh hay hắc ám chỉ là cái nhìn của mỗi người, với một kẻ vô thần như Nghiêm Quang mà nói mấy thứ này không quan trọng.

Con người luôn hướng về cái quang minh nhưng mà từ khi sinh ra có ai không tồn tại một phần hắc ám?.

Chối bỏ một phần bản thân để hướng về cái phiêu miễu mờ ảo ư?.

Cho dù tận cùng quang minh thì cũng tồn tại hắc ám, tận cùng hắc ám không hẳn là không có quang minh.

Với Vô Song hiện nay, cái ánh sáng quan minh kia chính là tràn ngập hắc ám còn cái hắc ám kia lại là hy vọng cuối cùng của hắn.

Từng giây từng phút trôi qua, Vô Song hiện nay phải chịu đựng áp lực cực lớn, thân thể hắn cứ như bị kéo căng ra vậy, hai luồng năng lực cùng chạy trong người hắn đã vượt qua khái niệm nội lực, nếu không phải thân thể Vô Song trải qua không biết bao nhiêu lần rèn luyện, nếu không phải hắn có hai đan điền cùng nhau chia sẽ áp lực chỉ sợ hắn đã sớm bạo thể mà chết.

Hắc ám cùng quang minh như hòa vào nhau sau đó... dưới sức mạnh của hắc ám cùng quang minh bất kể là Bắc Minh Chân Khí hay Quỳ Hoa Khí đều dần dần biến mất.

Bắc Minh Thần Công cùng Quỳ Hoa Bảo Điển chính là hai môn võ học cao cấp nhất thiên hạ nhưng trước năng lượng hắc ám cùng quang minh kia đều trở nên vô lực sau đó dần dần bị triệt tiêu.

Quang minh cùng hắc ám lúc này tách thành hai phần, bắt đầu chiếm cứ mảnh đất vốn thuộc về hai dạng nội lực mà Vô Song hắn sở hữu.

Đan điền phía trên ở ngực trái liền tràn ngập hắc ám, đan điền bên dưới ở tiểu phúc thì lại thuần một màu trắng.

Hai loại năng lượng này không ai làm gì được ai, gần như tự mình bắt đầu lựa chọn lĩnh vực của riêng mình, chúng tạo thành một loại trạng thái cân bằng.

Vô Song không biết trong cơ thể hắn đã xuất hiện hai cực, cực quang cùng cực ám.

Vô Song có thể nội thị bản thân nhưng chỉ có thể nội thị kinh mạch của chính hắn, hắn không biết lúc này trong người hắn cứ như xuất hiện một trận đồ thái cực vậy, nơi mà quang cùng ám giao thoa tạo nên hai cực đối lập trong người hắn.

Sau đó Vô Song rốt cuộc mở mắt ra.

May mắn là hắn không cảm thấy có gì khó chịu trong người.

Xui xẻo là Vô Song hiện nay không cảm ứng được một chút chút nội lực nào của bản thân?.

.......

“Bắc Minh Thần Công của bản phái quả không hổ là kỳ công đệ nhất thiên hạ”.

Đồng Mỗ lúc này rốt cuộc mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ mang theo chút kích động, nàng thật sự cảm thấy trong người mình lại có thể sử dụng được nội lực, thứ mà rất lâu rồi nàng không cảm thấy.

Khi mà nội lực trở lại, Đồng Mỗ mới thật sự trở nên đáng sợ, Tiên Thiên Chí Dương Thể cộng với nội công của Bát Hoang Lục Hợp Công khiến nội lực của Đồng Mỗ y như vầng thái dương vậy, cho dù là một cái dơ tay nhấc chân cũng cho người ta cảm giác cường đại.

Đồng Mỗ sau khi chân chính thoát được khỏi gong cùm của thứ năng lượng màu trắng kia ánh mắt mới bắt đầu nhìn sang Vô Song, nàng cảm thấy... Vô Song có gì đó không đúng.

Vô Song hiện tại vẫn cứ nhắm mắt, hai chân khoanh lại, hai tay đặt trên đầu gối, cứ như tiến vào một trạng thái vô thức vậy.

Đồng Mỗ rốt cuộc vẫn là bậc đại lão, nàng chỉ cần nhìn thôi cũng cảm giác được Vô Song bị sao.

Vô Song rất có thể bị chính thứ năng lượng trắng kia nhập thể, sau đó dẫn đến phản phệ.

“Không thể nào, chẳng nhẽ Bắc Minh Chân Khí không thể trung hòa cỗ lực lượng kia? “.

Đồng Mỗ quả thực không thể tin được nhưng mà nàng cũng không dám loạn động, nàng thậm chí còn không dám đưa cực dương chân khí của mình vào người Vô Song.

Thứ năng lượng màu trắng kia mạnh thế nào, nàng đương nhiên hiểu rõ nhất.



Đồng Mỗ liền muốn mang tình trạng của Vô Song đến hỏi sư đệ, có lẽ trên đời cũng chỉ có sư đệ mới có thể tạm thời hiểu rõ vấn đề của Vô Song.

Nghĩ là làm, nàng lập tức đứng lên đi tìm Vô Nhai Tử bất quá rất nhanh sống lưng Đồng Mỗ khựng lại, ánh mắt ngơ ngác mà nhìn lên trên đầu mình.

Phòng này không phải gian thạch thất nơi Vô Nhai Tử truyền công cho Vô Song, đây chính là tiểu viện của Vô Nhai Tử, đương nhiên không khác gì ngôi bà bình thường.

Trên đầu Đồng Mỗ có vài cọc gỗ chắn ngang, lúc này vậy mà có một tiểu nữ hài đang ngồi trên đó, hai chân buông thõng xuống, hai tay chống cằm ánh mắt đầy hứng thú mà nhìn Vô Song.

Đồng Mỗ phát hiện ra đối phương bất quá không phải là nàng thật sự phát hiện ra mà là đối phương cho nàng phát hiện, nếu không phải vừa rồi nàng muốn rời đi, đối phương liền phát ra một tia khí tức để cho nàng cảm nhận được, để cho nàng dừng lại.

Đồng Mỗ sắc mặt cực kỳ khó coi mà nhìn đối phương, trên người đối phương không có một chút khí tức nào nhưng lại khiến Đồng Mỗ cảm thấy chênh lệch cực lớn, cứ như đối phương là trời, nàng là đất vậy, muốn đánh cũng không hiện ra được chiến ý.

“Tôn giá là ai?”.

Hai từ ‘tôn giá’ xuất phát từ miệng Đồng Mỗ cực kỳ không đơn giản.

Muốn được Đồng Mỗ dùng hai từ này để đánh giá thì nhất định phải là cường giả cùng cấp bậc với sư phụ nàng – Tiêu Dao Tử.

Nữ hài đang đung đưa chân trên không trung kia nhìn Đồng Mỗ mà mỉm cười, nàng cả người từ phía trên nhảy xuống. khi đôi chân trần kia chạm đất còn không có nổi một tiếng động.

Nàng sau khi đáp xuống đất cũng lười để ý đến Đồng Mỗ mà lại nhìn Vô Song, đưa tay khẽ chạm vào ngực trái của hắn rồi mỉm cười.

“Không cần lo lắng, hắn là đệ tử của ta, hắn không chết được”.

Đồng Mỗ khuôn mặt nghệt ra nghi hoặc mà nhìn nữ tử này có điều nàng cũng cảm thấy, đào tạo ra được dạng quái vật như Vô Song thì cũng chỉ có thể là nữ tử trước mặt.

“A, quên mất một chuyện “.

Nàng nói một câu không đầu mà cũng chẳng đuôi sau đó vươn vai, trong ánh mắt kinh ngạc của Đồng Mỗ toàn bộ xương cốt của nữ tử này đều thay đổi, nàng vậy mà lớn lên.

Súc cốt công là kỳ công trong thiên hạ nhưng mà súc cốt công cũng không thể nào có hiệu quả đáng sợ đến như vậy đi?.

Sau đó theo nữ tử này lớn lên, Đồng Mỗ kinh ngạc phát hiện... khuôn mặt kia... nàng vậy mà nhận ra.

Nữ tử này đương nhiên chính là A Thanh.

A Thanh vẫn là đến Lôi Cổ Sơn rồi.

Sức người muốn từ Tây Vực đến Lôi Cổ Sơn tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn nhưng A Thanh đâu còn được coi là con người?, nàng đến vẫn còn tính là muộn.

“tiền bối”.

Đồng Mỗ rốt cuộc cũng nhận ra A Thanh, đây chính là vị kỳ nhân năm đó cùng sư phụ mình quyết đấu, Đồng Mỗ cho dù vô pháp vô thiên nhưng dạng nhân vật như vậy nàng tuyệt không dám đắc tội hơn nữa trong lòng nàng với A Thanh ẩn ẩn còn mang theo sự kính trọng.

Đồng Mỗ không thích nam nhân, nàng rất ghét nam nhân.

Đồng Mỗ luôn cảm thấy nam nhân trong thiên hạ ai ai cũng chán ghét, ngoại trừ sư phụ cùng Vô Nhai Tử ra, nàng gặp một kẻ liền muốn giết một kẻ.

Đồng Mỗ cũng hiểu thiên hạ này vẫn là của nam nhân, nếu so võ lực nữ nhân rất khó có thể so sánh với nam nhân, ngay cả nàng được coi là nữ nhân mạnh nhất thiên hạ cũng không thể vượt qua đám thối nam nhân kia.

Thiên hạ chỉ có duy nhất A Thanh, bằng thân phận nữ tử thậm chí thắng qua được sư phụ nàng, A Thanh cũng chính là hình mẫu mà Đồng Mỗ muốn hướng tới, một nữ nhân vô địch thiên hạ.

A Thanh hơi hơi mỉm cười với Đồng Mỗ, nàng không phải tuyệt thế mỹ nhân nhưng nụ cười của nàng thật sự cho người khác cảm giác phi thường thoải mái, một nụ cười có thể làm linh hồn trở nên nhẹ dịu.

A Thanh tiếp theo liền hướng ánh mắt ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Chủ nhân của Hiệp Khách Đảo đến rồi”.

A Thanh vừa dứt lời lập tức một tay đỡ lấy Đồng Mỗ, thân hình lướt thẳng ra ngoài.

Đồng Mỗ ở bên cạnh còn chưa kịp hiểu cái gì xảy ra nhưng mà nàng vẫn nghe được mấy chữ A Thanh nói.

‘Chủ nhân của Hiệp Khách Đảo?’.

A Thanh tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, cứ như là Thuấn Di vậy rốt cuộc nàng một đường đưa Đồng Mỗ đến chân núi, ở chân núi Lôi Cổ Sơn lúc này vậy mà xuất hiện một cái kiệu lớn.

Nói đây là cái kiệu không bằng nói là một căn phòng di động thì đúng hơn, quan trọng hơn kiệu này cũng chỉ có 4 người khiêng.

Bốn kẻ khiêng kiệu toàn thân mặc hắc y, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, bốn người cùng nhau khiêng kiệu nhưng không hề có một tia quá sức hiện ra trong ánh mắt, bốn người này thân thủ tuyệt đối bất phàm.

Đương nhiên bằng bốn kẻ này Đồng Mỗ còn chưa thèm để ý, cái làm Đồng Mỗ để ý là bên cạnh kiệu lớn cũng có 4 lão nhân.

Nàng vậy mà lại nhận ra cả 4 người này.

Hai người đi đầu chính là Long – Mộc đảo chủ.

Hai người đi sau... càng khiến Đồng Mỗ giật mình hơn.

Hai người sau lưng cho dù che lại mặt nhưng khí tức của cả hai bản thân Đồng Mỗ cũng không quên được.

Diệu Đế cùng Ngu Trà?.

Nhìn thấy cái đội hình này cho dù là Đồng Mỗ cũng thấy run tay run chân, không cần biết người trong kiệu là ai nhưng chỉ bằng bốn lão nhân đi bên cạnh, lấy ra bất cứ người nào cũng đủ sức cùng Đồng Mỗ đánh một trận.

Nếu nàng không thể luyện đến 90 năm công lực của Bát Hoang Lục Hợp Công chỉ sợ không thắng nổi ai trong số bốn người này.

Tiếp theo từ trong chiếc kiệu lớn có một cánh tay trắng như bạch ngọc đưa ra, tấm rèn dưới động tác nhẹ nhàng kia dần dần hé lộ, bên trong là một nữ tử mặc hoàng bào, đầu đội mũ Kim Phượng, da dẻ trắng như bạch ngọc nhưng trên khuôn mặt nàng lại bị che lại.

Cho dù trên mặt nàng có mang theo mặt nạ nhưng cũng chỉ che đi nửa giữa khuôn mặt, vẫn cứ lộ ra đôi mắt câu hồn đoạt phách nhưng lại ẩn ẩn mang theo uy thế tự nhiên.

Cái cằm nhọn tinh mỹ đến tuyệt luân, hai cánh môi đỏ tràn ngập ma mị.

Nữ tử này liếm môi mà nhìn A Thanh, tiếng nói như oanh ca.

“A Thanh, vẫn là giao hắn cho ta đi được không?, dù sao chúng ta giao tình bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn để cho ta vài phần mặt mũi đúng không”.

A Thanh căn bản tử chối cho ý kiến, từ bên hông thanh kiếm gỗ nhè nhẹ chuyển động.

“Di Quang, ngươi có lẽ quá tự tin vào thực lực của mình rồi, 5 người các ngươi cùng lên đi “.

Nữ nhân trong kiệu kia cũng chình là chủ nhân Hiệp Khách Đảo – Thi Di Quang.

Vô Song từ trước đến nay chưa từng thấy Tây Thi thể hiện ra một mặt võ lực của mình vì vậy khi liên hệ các nhân vật trong Kim Dung có thể chưởng khống Hiệp Khách Đảo thì hắn lập tức loại nàng ra nhưng mà hắn thật sự nghĩ sai rồi, Tây Thi thực ra rất mạnh.

Nàng sống từ thời đại Xuân Thu đến tận bây giờ, một đời thêm vào một đời, nàng có thể yếu sao?, đáp án chắc chắn là không.

Tây Thi khóe miệng cũng cong lên nhìn A Thanh.

“Nếu là ngươi lúc trước, ta đúng là còn phải suy nghĩ một hai, nhưng mà hiện tại, ngươi vẫn giao hắn cho ta đi thôi “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.