Vô Song đối với thế giới này hiểu biết không nhiều nhưng hắn cũng biết đại khái hai loại lực lượng mà hắn cần để tấn cấp ở đâu.
Thứ nhất đạo lực liền chỉ có thể từ A Thanh hoặc Tây Thi đến lấy, về phần đạo lực trực tiếp từ thiên đạo bản thân Vô Song nghĩ cũng không nghĩ tới.
Về phần ma lực, thứ nay hoặc là giúp A Thanh giải trừ phong ấn mà hấp thu đến hoặc tự mình đến Phật Sơn một chuyến.
Hiện nay trong người A Thanh còn có cấm chế, không cách nào mượn nhờ đạo lực vì vậy nàng cũng chỉ có thể cung cấp cho hắn ma lực.
Về phần Tây Thi, nàng đương nhiên có thể cung cấp đạo lực cho Vô Song nhưng mà nàng cũng không có ma lực, muốn kiếm ma lực phải đi Phật Sơn, nơi này hiện tại Vô Song hắn còn chưa dám nghĩ đến.
Nơi mà A Thanh còn phải cẩn thận vạn phần, Vô Song còn chưa tự ngạo đến mức đó.
Chung quy lại, Vô Song hiện nay tương đối may mắn, hắn may mắn vì quen biết cả A Thanh cùng Tây Thi, nếu không muốn tích tụ được âm dương lực chỉ sợ không đơn giản.
A Thanh cùng Tây Thi hai người tuy là đối thủ của nhau nhưng về một mặt nào đó cũng không xung đột với nhau, chí ít bọn họ sẽ không chạm đến điểm tất yếu của nhau.
A Thanh muốn cứu thiên đạo, Tây Thi lại muốn giết Thiên Đạo nhưng hai người có một điểm chung lại là Vô Song, chỉ cần Vô Song càng mạnh, kế hoạch của hai người càng dễ được thực hiện.
Cơ hồ ngay sau khi hai người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt lại quay về phía nhau, trong mắt hai nữ nhân này thậm chí còn hiện ra cả tia lửa.
Nhìn hai nàng, Vô Song bật cười.
Hắn không ngờ bình thường một Tây Thi yêu mị tận xương am hiểu nắm giữ tâm người khác trong lòng bàn tay, mặc nàng nhào nặn cùng một A Thanh vĩnh viễn bảo trì bình tĩnh, vĩnh viễn cao cao tại thượng lại còn có cả mặt này, đúng là khi nữ nhân với nữ nhân ở với nhau thì việc gì cũng có thể xảy ra.
.......
Có sự trợ giúp của A Thanh cùng Tây Thi, việc Vô Song tấn thăng ngũ tuyệt vốn là nước chảy mây trôi bất quá khi hắn nhắm mắt khoanh chân muốn hấp thụ đạo lực cùng ma lực của hai người thì lại nghe thấy A Thanh lên tiếng.
“Thể chất của ngươi thay đổi thế nào ta cũng không quá rõ ràng nhưng nếu ngươi đã muốn tấn cấp ngũ tuyệt cao thủ, tốt nhất đả thông dương duy mạch trước”.
Tây Thi ở bên cạnh, nghe A Thanh nói vậy nàng cũng không phản đối, trên mặt võ học bản thân Tây Thi vẫn biết nàng không so được với A Thanh, tất nhiên Tây Thi cũng sẽ không im lặng, nàng chắc chắn không để cho A Thanh có cơ hội độc diễn.
“Nếu đã đột phá Âm Duy Mạch cùng Dương Duy Mạch, vậy không bằng dùng đế hoàng khí luôn đi, có Đế Hoàng Khí trợ lực, chỗ tốt rất lớn”.
Nói xong Tây Thi còn không quên liếc mắt nhìn A Thanh.
A Thanh vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, không cho ý kiến, nàng thậm chí còn không biết cách sử dụng đế hoàng khí thì ý kiến như thế nào?.
Vô Song đối với hai vị siêu thoát phạm trù võ học này vẫn tương đối tin tưởng, hắn lại nhìn về phía Tây Thi.
Đả thông Dương Duy Mạch không khó nhưng mà dùng đế hoàng khí thì dùng kiểu gì?.
Đế hoàng khí của Vô Song thực sự rất ít rất ít, ít đến nỗi gần như không có tác dụng, đế hoàng khí cũng không phải là thứ có thể sử hấp thu bằng cách thông thường, chỉ có thể kiếm được từ việc song tu với Tây Thi mà thôi.
Hắn có chút hoài nghi, Tây Thi lại muốn... làm việc đó.
Như hiểu được ánh mắt của Vô Song, Tây Thi chậm rãi ném cho hắn một cái mị nhãn.
“Ngốc, ngươi không phải nói mình là đệ tử của Lý Thu Thủy sao?, bảo nàng truyền ngôi cho ngươi đi, mượn khí vận của Tây Hạ rèn luyện long khí của chính mình, trở thành vua một nước bất kể là lớn nhỏ đều có thể khiến đế hoàng khí trong người ngươi lột xác, có đế hoàng khí gột rửa thân thể dĩ nhiên là làm ít công to”.
Tây Thi nói không sai, đế hoàng khí là thứ chỉ có đế vương được nắm giữ, đế vương lại được coi là ‘thiên tử’, được coi là con trời, đế vương thể về một mặt nào đó quả thật được trời cao chúc phúc, chỉ cần có thể dùng đế hoàng khí ôn dưỡng cơ thể, chỗ tốt rất lớn.
Lần này Vô Song triệt để ngây ra, hắn quả thực không hiểu cho lắm.
“Lý Thu Thủy?, nàng hiện nay nếu ta không nhầm thì vẫn ở Tây Vực chứ?, nàng cũng không phải là hai người các ngươi, muốn đến đây cũng mất một khoảng thời gian không ngắn, chưa kể còn truyền ngôi?, cho dù nàng thực sự muốn làm thì cũng không phải trong một sớm một chiều, truyền ngôi một quốc gia đâu có dễ dàng như vậy?”.
Đáp lại lời nói của Vô Song, Tây Thi liền phá lên cười, rồi liếc nhìn A Thanh đầy vui vẻ.
“Ồ, vậy cách này không được rồi, A Thanh ngươi xem ngươi có cách nào không?”.
A Thanh ánh mắt sắc lạnh quét về phía Tây Thi, nàng thừa biết câu nói trước của Tây Thi là dành cho nàng.
Muốn Lý Thu Thủy truyền ngôi đương nhiên là việc dễ dàng vô cùng, căn bản không có độ khó nhưng mà ngặt một nỗi thời gian không cho phép, vậy thì phải sử dụng một cách tương tự, cách tương tự là cách nào?.
A Thanh không biết cách sử dụng đế hoàng khí, nàng cũng không quan tâm đế hoàng khí là cái vật gì nhưng mà nàng biết có một thứ tồn tại, có thể trấn áp khí vận một quốc giá, có thể tỏa định long mạch một triều đại, thứ này chính là ngọc tỷ.
Ngọc tỷ là vật A Thanh bình thường sẽ không thu, dù sao bao nhiêu triều đại thay đổi, ngọc tỷ triều đại trước vốn là thứ không được triều đại sau cho phép tồn tại, hoặc là mất tích trong dòng chảy thời gian hoặc là bị phá hủy bất quá Tây Thi biết bản thân A Thanh nắm giữ thứ này.
Ngọc tỷ của Đại Tần.
Năm đó như đã nói, A Thanh từng tiến vào hoàng lăng nhà Tần, từng tự mình giải quyết ma niệm bên trong đó rồi tự mình mang ngọc tỷ nhà Tần ra khỏi hoàng lăng, dẫn tới không còn long khí, không còn long mạch phong ấn bên trong hoàng lăng, kết quả hoàng lăng của Tần Thủy Hoang trở thành một tòa lăng mộ bình thường, không còn khả năng sản sinh ra oán niệm.
Nếu Lý Thu Thủy không thể truyền ngôi cho Vô Song, nàng liền để Vô Song chưởng khống ngọc tỷ Đại Tần, cho dù bao nhiêu năm tháng qua đi, cho dù long khí trong đó một ngày không bằng một ngày nhưng đây vẫn là ngọc tỷ Đại Tần, là ngọc tỷ của vương triều đầu tiên thống nhất Trung Hoa, thứ này căn bản không ai có thể coi thường được.
Rốt cuộc A Thanh vẫn chậm rãi mở miệng.
“Cách ngươi nói không phải là không được, chỉ là vật kia ta không mang theo người”.
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt rõ ràng quan sát Tây Thi như muốn nhìn thật kỹ đối phương rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Cho ta một ngày, ta mang thứu đó đến cho ngươi”.
A Thanh đứng lên, nhìn nhìn Tây Thi một lúc, đáp lại Tây Thi cũng mỉm cười với nàng nhưng mà hai nữ nhân lúc này cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra chiến tranh vậy.
Rốt cuộc A Thanh cũng không nói gì mà rời đi, để lại Tây Thi cùng Vô Song trong phòng.
A Thanh quả thật không muốn cứ như vậy mà rời đi, có trời biết Tây Thi trong lúc này sẽ làm gì nhưng mà nàng cũng có chút tin tưởng Vô Song, dù sao trải qua một tháng ở chung cùng Tây Thi, bản thân Vô Song vẫn chưa nghiêng về phía đối phương, đủ để nói định lực Vô Song kinh người.
Nếu mà một tháng Tây Thi không làm gì được, một ngày thì nàng có thể làm gì?.
Dựa vào một điểm này, A Thanh mới lướt gió mà đi.
......
Trong phòng chỉ còn lại Vô Song cùng Tây Thi, Tây Thi liền chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi nàng thật sự không cảm ứng được sự tồn tại của A Thanh trong phạm vi gần đây, nàng mới duyên dáng mà ngồi xuống bên cạnh Vô Song.
Vô Song thấy động tác của nàng, liền cười cười nhưng cũng không có hành động gì, về mặt lý trí hắn tương đối kháng cự với Tây Thi, nàng không phải một nữ nhân bình thường, nàng quá mức đáng sợ cũng quá mức tâm kế nhưng mà về phái thân thể mà nói, Tây Thi tuyệt đối là đệ nhất nữ nhân trong đời Vô Song nhìn thấy, nói thân thể của nàng làm hắn mê say cũng không phải là không đúng.
Ngồi bên cạnh Vô Song, đầu nhẹ dựa vào ngực hắn, cơ thể mềm mại không xương, ánh mắt thậm chí có cả nhu tình mật ý.
“Đã lâu không gặp, nhân gia thực sự rất nhớ ngươi nha”.
Vô Song một tay đưa ra, ôm lấy eo Tây Thi, cái động tác này thậm chí hắn đã vô cùng quen thuộc.
“Di Quang, lúc này không có A Thanh ở đây, nói thật cho ta biết, kế hoạch của ngươi đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”.
Vô Song biết kế hoạch của A Thanh, chí ít hắn biết hắn phải đến Phật Sơn, trợ giúp A Thanh hấp thụ ma khí, trợ giúp A Thanh tiêu diệt sinh vật cường đại nằm dưới Đông Hoàng Lăng, về phần tiếp theo như thế nào thì hắn không rõ nhưng mà kế hoạch đại khái thì cũng đã nắm được.
Về phía Tây Thi, nàng muốn hắn giúp nàng nhưng mà một câu cũng không nói, Vô Song nào biết cách ra tay với Thiên Đạo?, đến cả Thiên Đạo tròn hay méo hắn còn chưa thể tưởng tượng được.
Tây Thi nghe hắn hỏi vậy, mắt đẹp nhẹ chớp, nàng cũng không vội lên tiếng, có lẽ đang muốn sắp xếp lại lời nói của chính mình.
Cứ như vậy nằm trong ngực Vô Song, Tây Thi rốt cuộc mở miệng.
“Được, ngươi đã hỏi ta liền sẽ nói với ngươi, việc này đến cả A Thanh cũng không biết, thậm chí nàng còn cho là ta bị điên, nàng cũng không tiếp tục ngăn cản ta, nếu nàng biết chỉ sợ nàng sẽ bất chấp tất cả mà giết ta “.
“Thiên Đạo... ta tạm thời không thể giải thích với ngươi thứ này nhưng ta từng gặp một người”.
“Ta nghe nói A Thanh từng gặp một kẻ gọi là Đế Thích Thiên?, một kẻ không phải đến từ thế giới này, vậy ta cũng nói với ngươi, ta cũng gặp một người không có mệnh cách, không phải đến từ thế giới này”.
“Chỉ là... ta chỉ gặp người này trong mơ mà thôi, ta cũng không rõ hắn có đi qua thế giới này không, tất cả như một giấc mộng vậy nhưng mà ta vẫn nguyện ý tin tưởng giấc mộng này”.
“Người ta gặp là một nam tử, ta không thể nào nhìn rõ dung mạo của hắn, lại càng không nhìn rõ thân hình của hắn, hắn ngập tràn trong một khí tức màn đêm đáng sợ, hắn là nam nhân đáng sợ nhất mà ta gặp trong đời, chỉ cần bằng một ánh mắt cũng khiến ta lần đầu cảm nhận được sự giải thoát, cứ như hắn chỉ cần nguyện ý liền có thể xóa bỏ sự bất tử của ta “.
“Ta không rõ hắn tên là gì, cũng không biết vì sao hắn giúp ta nhưng hắn dậy ta một cách, hắn nói trên thế giới này có một đám người, một đám người đứng ngoài thiên đạo, đứng ngoài quy tắc của thế giới, những kẻ không có mệnh cách, đám người này đã không thể tu luyện hoặc bằng vào cách tu luyện thông thường liền không có cách nào mạnh lên, vì vậy bọn họ lựa chọn đi trên con đường thu thập thiên đạo, cướp lấy đạo lực, cướp lấy lực lượng quy tắc”.
“Việc này ta nghe cũng chưa bao giờ nghe, thực sự quá mức đáng sợ, khi đó ta hỏi hắn, nếu thiên đạo bị tiêu diệt, thế giới sẽ ra sao?, khi đó hắn cũng không cho ta đáp án, nhưng mà hắn để lại cho ta một ánh mắt, trước ánh mắt của hắn ta như cảm thấy lình hồn run rẩy, sau đó ta nhìn từ trung tâm của cái thế giới này xuất hiện một lượng lớn ma khí, ma khí bành trướng với tốc độ không ai tưởng tượng nổi, nó bao trùm lấy cả thế giới, sau đó tiễn thế giới về tro bụi”.
“Thế giới nổ tung nhưng nó lại sản sinh ra một đoàn khí trắng... trải qua vô số năm, đoàn khí trắng lại bắt đầu trưởng thành, hòa vào thiên địa, sau đó trở thành quy tắc mới, trở thành thiên đạo mới, lại tạo ra một giới mới... rồi lại bị kẻ khác đến hấp thu”.
“Ta có cảm giác, những kẻ kia cứ như đang chăn nuôi thiên đạo vậy... nhưng mà đây cũng là cách duy nhất khiến ta có thể giải thoát “.
Việc này quá mức khó tin, liên quan đến quá nhiều thứ, thậm chí ngay cả Vô Song cũng cảm giác Tây Thi đang kể truyện cười nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ đến quái mộng của bản thân mình.
Hắn sau đó run lên, hắn có cảm giác... kẻ dạy hắn dùng hắc long hấp thu đạo lực... có lẽ cũng đang làm một việc tương tự nhưng mà thức ăn của hắn không chỉ là đạo lực mà là thiên đạo, hắn nuốt một cái thế giới.