Cực Võ

Quyển 2 - Chương 207: Chiến Tây Độc



Cha mẹ nào mà không thương con đặc biệt là khi có một cô con gái như hoa như ngọc, thông minh tuyệt đỉnh.

Trước khi Hoàng Dung rời khỏi Đào Hoa Đảo, nàng vẫn còn là một thiếu nữ chưa trưởng thành, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, là một thiếu nữ có hứng thú rất lớn với thế giới bên ngoài.

Chưa đến một năm sau, nàng trở về Đào Hoa Đảo liền mang theo nam nhân của mình, hơn nữa lại là một cái nam nhân dấu đầu hở đuôi, đến cả mặt cũng không dám lộ ra.

Một cái nam nhân không hề biết điều, còn chưa được phụ thân nàng đồng ý đã dám xưng hai tiếng’nhạc phụ’.

Chung quy lại, Hoàng Dược Sư cảm thấy rất phản cảm với kẻ vừa xuất hiện lúc này.

Theo ông, con gái nhất định bị đối phương lừa, Hoàng Dung tuy thông minh hơn người nhưng từ bé đến lớn chỉ ở trên Đào Hoa Đảo, nàng quả thật khó mà nhìn thấu lòng người.

Nghĩ đến một điểm này, thân là phụ thân của Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư cảm thấy nhất định phải hỏi cho ra lẽ, nhất định phải ‘lật mặt’ tiểu tử kia, khiến cho con gái hiểu rõ hắn là loại người gì.

Như Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, khi Vô Song cúi đầu gọi hai tiếng nhạc phụ ông đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp bất quá cũng không biểu hiện ra mặt, Hoàng Dược Sư biết có người sẽ vì ông lên tiếng.

Quả nhiên không đợi Hoàng Dược Sư phải mở lời, ở bên cạnh Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong sắc mặt liền lạnh lại.

Âu Dương Phong cảm thấy như có kẻ đang tát vào mặt mình vậy.

Vô Song là người hậu thế vì vậy sẽ không lạ gì quan hệ cha con giữa Âu Dương Phong cùng Âu Dương Khắc, cũng chính vì vậy hắn lúc này cứ như đang cướp con dâu của nhà Âu Dương vậy.

Âu Dương Phong tính tình độc ác, ông chỉ đối tốt với thân nhân còn lại ai Âu Dương Phong cũng mặc kệ, ai Âu Dương Phong cũng không tin tưởng.

Âu Dương Phong lúc này tiến lên một bước, kình lực bắn ra bốn phía, nội công của Âu Dương Phong quả thật rất mạnh, một thân khí thế dồn thẳng về phía Vô Song.

Tất nhiên Âu Dương Phong làm việc cũng cực kỳ kín đáo, chí ít không có một tia áp lực nào truyền tải đến người Hoàng Dung, từ mặt ngoài mà xem ra, Âu Dương Phong chỉ là bước lên một bước mà thôi.

Hoàng Dược Sư ở bên cạnh thấy vậy cũng không nói câu nào, giám cướp con gái của ông đi, không cho đối phương một cái hạ mã uy sao được?.

Thế là khí thế như phô thiên cái địa đè ép về phía Vô Song, đây là một cái hạ mã uy đủ nặng.

Cả hai vị ngũ bá cao thủ đều cảm thấy Vô Song nhất định sẽ mất mặt vô cùng bởi thiên hạ này không có mấy người có thể đứng im trước khí thế của ngũ bá.

Đối mặt với khí thế của Âu Dương Phong, quả thực sắc mặt Vô Song hơi giật giật.

Trong ánh mắt của hắn có một tia bất ngờ, đáng tiếc không phải bất ngờ vì Âu Dương Phong quá mạnh mà là bất ngờ vì hắn quá yếu.

Trước đây, khi Vô Song mới đột phá Tông Sư cảnh giới, khi đó hắn nhìn thây Âu Dương Phong trên Dã Tam Pha, một Âu Dương Phong cao không thể chạm, căn bản không thể đánh bại bất quá hiện nay thì khác.

Vị trí đứng của Vô Song đã khác, tầm mắt của hắn tất nhiên cũng khác.

Vô Song hiện nay mới cảm thấy mình ‘ngu ngốc’, hắn quên mất một điều cực kỳ quan trọng.

Thời đại mà hắn sống, là thời Anh Hùng Xạ Điêu.

Anh Hùng Xạ Điêu là một tác phẩm tương đối đặc biệt của Kim Dung, một tác phẩm mang tính nối tiếp và phát triển.

Ví dụ nhất, nói đến Quách Tĩnh ai cũng biết Quách Tĩnh rất mạnh nhưng nhiều người quên rằng, Quách Tĩnh mạnh là mạnh trong thời Thần Điêu chứ không phải thời Xạ Điêu, nếu chỉ tính riêng trong thời Xạ Điêu chỉ sợ Quách Tĩnh là một trong những nam chính yếu nhất Kim Dung, đây chính là sự thật.

Trước đây mấy ngày hắn từng so chiêu với Bắc Cái, lấy Tịch Tà Kiếm Pháp đại phá Đả Cẩu Bổng Pháp, khi đó tuy hắn đánh bại Băc Cái nhưng lại không có quá nhiều cảm xúc.

Theo hắn nghĩ, Bắc Cái thua là bởi Tịch Tà Kiếm khắc chế Đả Cẩu Bổng nhưng mà hiện nay khi đối mặt với Âu Dương Phong, hắn biết mình quên mất một điều.

Ngũ Bá hiện tại cơ hồ cũng là rất yếu.

Ngũ Bá hiện tại, tuổi tác mỗi người cũng chỉ gần 40 mà thôi, khoảng cách đến Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ hai chí ít còn vài năm nữa chứ chưa nói đến Ngũ Bá tại Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ ba, nếu coi Ngũ Bá tại Hoa Sơn Luận Kiếm lần 3 là đỉnh phong thì bọn họ hiện tại cùng lắm chỉ là trung kỳ... là tân tấn ngũ tuyệt trong thiên hạ mà thôi.

Mấy ngày trước, hắn cũng đọ chưởng với Bắc Cái, khi đó Thiên Sơn Lục Dương Chưởng của Vô Song còn ẩn ẩn vượt qua Bắc Cái một chút, hắn lúc đó không suy nghĩ nhiều mà chỉ giải thích là do Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể của hắn mang lại, tuy nhiên hiện nay hắn biết, nội lực của chính Ngũ Bá so với nội lực của hắn hiện nay, tuy có hơn nhưng cũng chẳng hơn bao nhiêu.

Nếu Vô Song mở toàn lực, bằng vào Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể của mình, nội lực của hắn chỉ sợ còn mạnh hơn Ngũ Bá đương thời.

Cái phát hiện này lật đổ rất nhiều suy nghĩ của Vô Song trước đây.

Ngũ Bá trong cái thời đại này, thực lực chỉ khoảng Ngũ Tuyệt Trung Kỳ, so với Ma Thiên Cư Sĩ – Tạ Yên Khách chỉ sợ còn yếu hơn một chút.

Vô Song đột nhiên cười lớn, tiếng cười của hắn làm cả Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong không ngờ được, trong đầu chỉ có cùng một suy nghĩ.

“Chẳng nhẽ tiểu tử này bị điên? “.

Vô Song đột nhiên bước ra một bước, toàn bộ nội lực của hắn oanh kích trường không, trong người Âm Dương nhị khí bạo động tạo thành một vòng thái cực, đạo lực của Vô Song trực tiếp đè về phía Âu Dương Phong, ngang nhiên cùng nội lực của Âu Dương Phong so tài.

Âu Dương Phong nào ngờ chuyện này sẽ xảy ra, cũng vì không ngờ nên sắc mặt của hắn lập tức biến sắc, cứ như vậy sinh sinh lùi lại ba bước.

Vô Song nhếch miệng lên nhìn Âu Dương Phong, ánh mắt có chút lạnh lùng.


“Tây Độc, ngươi có tin bản công tử cho người nhổ luôn Bạch Đà Sơn Trang của ngươi hay không? “.

Câu nói này không giả, Vô Song hiện nay chỉ cần muốn liền có thể nhổ bật gốc Bạch Đà Sơn Trang.

Thứ nhất hắn có cả Tây Hạ sau lưng, tất nhiên bao gồm Tây Hạ Nhất Phẩm Đường.

Thứ hai hắn có Linh Thứu Cung, có 36 động 72 đảo duy lệnh mà làm.

Thứ ba, hắn có Hiệp Khách Đảo tọa trấn hải ngoại, một thế lực siêu nhiên có thể đánh đồng cùng Thiếu Lâm.

Thứ tư, hắn có hai siêu cấp đại boss làm chỗ dựa, đừng nói là một cái Bạch Đà Sơn Trang, cho dù Thiếu Lâm Tự, hắn cũng dám xóa bỏ.

.......

Bạch y áo khoác đen, theo gió mà tung bay.

Mái tóc trắng cực kỳ yêu mị, gần như khiến con mắt người khác không thể không nhìn.

Một thân khí thế như rồng, ánh mắt lạnh lẽo tựa vạn trượng hầm băng.

Hắn cứ như vậy mà đối mặt Âu Dương Phong.

Trước đây hắn không chắc mình có thể là đối thủ Âu Dương Phong hơn nữa kẻ này một thân độc thuật cực kỳ cường đại, vì vậy Vô Song nể mặt Âu Dương Phong 3 phần.

Hiện nay thì khác, hắn đã không dưới Âu Dương Phong, việc gì phải nể mặt hắn?, càng quan trọng hơn là Âu Dương Phong cũng không nể mặt Vô Song?.

Một câu nói, kinh động toàn trường.

Ở phía xa xa, bốn nha đầu Mai Lan Cúc Trúc không hiểu công tử nhà mình đang nói gì nhưng theo bản năng đều khẽ nắm lấy bội kiếm.

Các nàng nào thèm quan tâm trước mặt là nhân vật nào?, sống với Đồng Mỗ, được Đồng Mỗ nuôi lớn các nàng liền có vài phần bá đạo của Đồng Mỗ, chỉ cần phạm cung chủ, cho dù là ai các nàng cũng dám xuất kiếm.

Về phần Diệu Đế đứng đó, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Trong mắt cao thủ đỉnh phong như Diệu Đế, bản thân Đông Tà cùng Tây Độc chỉ là hai cái tiểu tử.

Cùng lắm chỉ có thể coi là tiểu đối thủ.

Công bình mà nói, trong cái thế giới này thực lực của Đông Tà cùng Tây Độc chỉ có thể ngang ngửa Trương Tam – Lý Tứ hơn nữa Đông Tà cùng Tây Độc cũng không am hiểu hợp công như Trương Tam – Lý Tứ dẫn tới mình Diệu Đế cũng tự tin đánh bại hai cái tiểu tử này.

Giờ phút này chỉ cần Vô Song hạ lệnh, Diệu Đế liền vì công tử lấy xuống đầu Tây Độc, đây chính là thực lực của Hiệp Khách Đảo – Tứ Trụ.

Tất nhiên người bất ngờ nhất phải là Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư sao có thể không nhìn ra, Vô Song dùng khí thế bức lui Âu Dương Phong hơn nữa trong lời nói của Vô Song còn có một loại tự tin, một loại siêu cấp siêu cấp cuồng ngạo, gần như coi trời bằng vung, khinh thường cả võ lâm vậy.

Nói muốn hủy diệt Bạch Đà Sơn Trang, câu này không phải ai cũng có thể nói được, phách lực phải rất lớn mới dám nói ra mấy từ này.

Nếu là cha vợ nhà người ta có thể sẽ đối với Vô Song phản cảm nhưng cha vợ nhà hắn thì khác.

Hoàng Dược Sư ánh mắt hơi hơi lóe lên, ông cảm thấy ‘con rể’ tương đối hợp mắt một chút, chí ít con rể làm việc không sợ hãi, không toan tính trước sau, tùy ý mà làm hơn nữa võ công cao tuyệt, cao đến mức Hoàng Dược Sư còn cảm thấy không thật.

Võ công của Vô Song cao đến đâu thì Hoàng Dược Sư có thể không quá chắc chắn nhưng nội lực của hắn thể hiện ra thì rõ như ban ngày, dùng nội lực bức lui Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư cũng làm không được.

Đột nhiên Hoàng Dược Sư lại nghĩ đến một việc, chính là khúc Phi Thiên mà Vô Song tấu.

Lúc trước Hoàng Dược Sư đến đây cũng chính vì khúc Phi Thiên này nhưng lại có Hoàng Dung xuất hiện, lại thêm cái thân phận tương đối nhảy cảm của Vô Song dẫn đến Hoàng Dược Sư tạm thời quên đi, lúc này ông lại nhớ đến khúc Phi Thiên, trong lòng lại nóng.

Hoàng Dược Sư thật sự rất muốn hỏi Vô Song về khúc Phi Thiên này nhưng hiện tại ông lại không biết mở miệng thế nào, ngay lúc này Vô Song đột nhiên thu lại khí thế toàn thân, đối với Hoàng Dược Sư nhẹ cúi đầu.

Muốn bao nhiêu lễ phép, có bấy nhiêu lễ phép.

“Nhạc phụ đại nhân, tứ lỗi cho tiểu tế vô lễ, chẳng qua trước đây Âu Dương Phong hắn từng gặp mặt Dung nhi ở Dã Tam Pha, liền gây cho nàng rất nhiều khó dễ thậm chí trực tiếp muốn bắt Dung nhi đi”.

“Hiện nay thấy Âu Dương Phong, hắn vốn là khách nhân của nhạc phụ, tiểu tế không muốn lỗ mãng nhưng dĩ nhiên lại muốn gây khó khăn cho tiểu tế, thù mới hận cũ liền tính gộp làm một thể, vẫn là hy vọng nhạc phụ bỏ qua”.

Nói năng rất có thứ tự, có trước cũng có sau.

Một giây trước còn bá đạo ngập trời, một giây sau liền cung kính có thừa.

Loại người khiêm nhượng cung kính này thật ra không hợp mắt Hoàng Dược Sư cho lắm nhưng hiện tại lại mang một tư vị khác.

Trong mắt Vô Song tràn ngập coi thường Âu Dương Phong nhưng lại nhất mực cung kính Hoàng Dược, đây là đại biểu cho cái gì?, đại biểu cho mặt mũi.

Hoàng Dược Sư cũng là con người, con người vẫn luôn có một điểm hư vinh, nếu không phải có hư vinh năm xưa ông đã không tham chiến tại Hoa Sơn.

Hoàng Dược Sư đời này chỉ thua qua Vương Trùng Dương bất quá ông cho dù không thua đám người còn lại ngũ bá thì cũng không thắng nổi.

Bao nhiêu năm qua, Đông Tà – Tây Độc – Nam Đế - Bắc Cái đều được coi là tứ trụ, bốn người so với nhau đều không hơn không kém nhưng hiện tại mà nói, một mặt nào đó Đông Tà liền thắng qua Tây Độc, không phải sao?.

Đông Tà đột nhiên cảm thấy, tiểu tế này lại thuận mắt hơn một chút.

Nếu khúc Phi Thiên kia là do hánh đàn thì lại càng tuyệt vời, khi đó Đông Tà thật sự có thể suy nghĩ đến việc gả Dung nhi ra ngoài, đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Đông Tà nghe Vô Song nói, rốt cuộc nhìn về phía Âu Dương Phong, ánh mắt liền không hề tốt đẹp.

“Lão Độc Vật, lời hắn nói có đúng không?, ngươi lại dám ra tay với Dung nhi? “.

Âu Dương Phong lúc này cũng ổn định trở lại, nghe thấy câu này hắn nào sẽ chịu nhận?.

“Lão Tà, bản thân Âu Dương Phong ta khi nào lại đối mặt với tiểu bối mà ra tay hơn nữa còn là con gái của ngươi?”.

“Lần đó gặp nàng trên Dã Tam Pha, ta lại nghe nói nàng trốn ra ngoài liền muốn đưa nàng về Đào Hoa Đảo mà thôi”.

Nói đến đây Âu Dương Phong liền hơi hơi khựng lại.

Tại lần đó gặp mặt trên Dã Tam Pha, hắn quả thực muốn bắt Hoàng Dung về cho Âu Dương Khác gạo nấu thành cơm bất quá lại bị một nữ nhân ngăn lại.

Tiểu nữ nhân này xinh đẹp tựa thiên tiên, khuôn mặt còn đẹp hơn Hoàng Dung ba phần, Âu Dương Phong vừa thấy cô bé này lập tức muốn bắt nàng cùng cả Hoàng Dung về cho Âu Dương Khắc trái ôm phải ấp.

Đáng tiếc là cô bé tóc trắng kia không phải quả hồng mềm, võ công tương đối khá lại thêm việc Lý Thu Thủy đột nhiên xuất hiện mà ngăn cản hắn.

Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, vừa kiêng kỵ thực lực Lý Thu Thủy lại vì hai bên có quan hệ hợp tác, Âu Dương Phong vẫn là bán Lý Thu Thủy mặt mũi mà buông tay.

Hôm nay lại một lần gặp mặt Hoàng Dung, Hoàng Dung căn bản không thay đổi nhưng bên cạnh nàng không có nữ nhân tóc trắng kia mà lại chui ra một cái Vô Song.

Càng thần kỳ là, ngoại trừu dung mạo không nhìn thấy cùng bộ ngực bằng phẳng đến không thể bằng phẳng hơn, Vô Song trước mặt hắn cùng nữ nhân tóc trắng trên Dã Tam Pha gần như... không khác gì nhau.

Âu Dương Phong đương nhiên cũng sẽ không dám nghĩ hai hình ảnh là một người, dù sao ở trên Dã Tam Pha thì Vô Song chỉ là con kiến hơi lớn một chút mà thôi, đến hiện tại qua một đoạn thời gian ngắn ngủi hắn đã có thể so sánh với chính mình, trên đời làm gì có tốc độ tu luyện nhanh như vậy?.

Bị Vô Song đẩy lùi ba bước, Âu Dương Phong thậm chí cảm thấy mặt mũi mất hết.

Hắn nhất định phải lấy lại mặt mũi, vì vậy lập tức một lần nữa khóa chặt Vô Song.

“Tiểu tử, ngày đó trên Dã Tam Pha lão phu cũng không thấy ngươi xuất hiện, ngươi đã không tại vì cái gì dám nói xấu lão phu?, đừng tưởng có mặt Hoàng Lão Tà ở đây mà lão phu không dám ra tay dạy dỗ ngươi, nếu ngươi không nói rõ một điểm, lão phu liền tuyệt không lưu tình”.

Âu Dương Phong biết nội lực Vô Song rất mạnh nhưng vẫn sẽ dưới hắn một chút, đây là dĩ nhiên.

Tiếp theo hắn cũng hiểu mình bị đẩy lùi không phải tại Vô Song mạnh mẽ thế nào, căn bản vì Vô Song chiếm tiên cơ lại thêm Âu Dương Phong không đề phòng mà thôi, trong mắt Âu Dương Phong đây rõ ràng là đánh lén.

Cuối cùng, Âu Dương Phong lục tung trí nhớ của mình, thật sự tìm không ra cao thủ tóc trắng nào trên giang hồ có thể làm mình kiêng kỵ.

Cao thủ tóc trắng thật ra cũng có vài người.

Đầu tiên là Chu Bá Thông, Lão Ngoan Đồng này tuổi tác không lớn nhưng mái tóc đều thuần một sắc trắng, đương nhiên Chu Bá Thông không phải là Vô Song hơn nữa Chu Bá Thông không phải là đối thủ của Âu Dương Phong hắn.

Ngoài Chu Bá Thông còn có Bạch Tự Tại, cũng là một đầu tóc trắng hơn nữa thực lực kinh người nhưng mà Bạch Tự Tại lại là đồng minh của hắn.

Cao thủ đỉnh phong trong thiên hạ không phải từ không khí chui ra, nếu Âu Dương Phong không nhận thức vậy chắc chắn đối phương không phải cái hàng ngũ này.

Đáng tiếc sự việc chung quy có dị số, Vô Song là một cái dị số.

Hắn đúng là từ không khí chui ra rồi.

Đối với câu nói của Âu Dương Phong, thân hình Vô Song cứ như vậy biến mất.

Tiếp theo trong khoảnh khắc, hắn hiện ra bên cạnh Âu Dương Phong, một cước đá ra.

Một cước này không phải võ kỹ, chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ thể cùng nội lực của Vô Song mà thôi.

Một cước này còn không đến trình độ Âu Dương Phong không phản ứng được nhưng mà khi hắn đưa tay ra đỡ, cả người cũng không nhịn được lùi lại hai bước, sắc mặt một lần nữa đỏ lên.

Chung quy, tốc độ của Vô Song quá nhanh vì vậy Vô Song vẫn là chiếm tiên cơ, một cước xuất ra vốn Âu Dương Phong không khó khăn lắm sẽ đỡ được nhưng nào ngờ thân thể Vô Song vốn cực kỳ biến thái đây?.

Đẩy lùi Âu Dương Phong, Vô Song mắt lạnh nhìn hắn.

“Ngươi cũng có thể với bản công tử không lưu tình?, bớt dát vàng lên mặt”.

Lần này Vô Song triệt để làm Âu Dương Phong bạo nộ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.