Bất cứ môn thân pháp nào đều mắc phải một điểm yếu cố hữu.
Bất kể ngươi nhanh thế nào, khi ngươi tấn công, lúc đó cũng là lúc ngươi chậm lại.
Bất kể ngươi nhanh thế nào, khi ngươi chạm vào thân để địch thủ, ngươi cũng sẽ chậm lại.
Đây là lúc đối phương chri cần bắt kịp tốc độ xuất thủ của ngươi, liền có thể bẻ gãy thế công.
Tốc độ nhanh thật ra cũng không quá đáng sợ, nó chủ đảm bảo tiên thiên bất bại nhưng muốn đảm bảo có thể an ổn chiến thắng địch nhân thì lại không chắc, càng lại gần địch nhân không gian di chuyển càng hẹp, càng khó vận dụng tốc độ.
Tốc độ nhanh nếu có thể kết hợp với viễn trình công kích mới có thể vừa đảm bảo công, vừa đảm bảo thủ.
Đây là lý do tại sao Đông Phương Bất Bại hay Đoàn Dự ở hậu thế có rất nhiều ‘Fan’ tuy nhiên trong cái thế giới võ hiệp này, đặc biệt là khi nắm giữ Lăng Ba Vi Bộ, Vô Song mới có thể thấy được Lăng Ba Vi Bộ không đúng.
Lăng Ba Vi Bộ điểm mạnh đã nói rất rõ ràng nhưng điểm yếu của nó cũng dần dần lộ ra, nó vẫn có điểm yếu cố hữu của một bộ thân pháp bình thường đồng thời có điểm yếu riêng của nó.
Lăng Ba Vi Bộ có thể trực tiếp gia tăng nội công người luyện, là một bộ công pháp tu luyện nội công hoàn chỉnh nhưng mà chính vì thế một khi vận lên Lăng Ba Vi Bộ gần như không thể đem nội lực diễn hóa thành võ kỹ.
Sẽ không có chuyện vừa dùng Lăng Ba Vi Bộ vừa có thể đồng thời sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm, lộ tuyến vận công của Lăng Ba Vi Bộ đã thành hình, chỉ cần Lăng Ba Vi Bộ không dừng lại sao có thể vận lộ tuyến của Lục Mạch Thần Kiếm?, đây căn bản là muốn bạo thể mà chết.
Dĩ nhiên nói kiểu gì thì bộ đôi Lăng Ba Vi Bộ cùng Lục Mạch Thần Kiếm cơ hồ được coi là vô địch Kim Dung tiểu thuyết, dù sao dùng tốc độ Lăng Ba Vi Bộ chạy ra xa rồi lại dùng Lục Mạch oanh kích, không tin không thể ép chết đối phương.
......
Lại nói về Vô Song cùng Lăng Ba Vi Bộ.
Lăng Ba Vi Bộ hiện nay liền bị khóa chết, tạm thời không có đường chạy
Đã không chạy, Vô Song không ngại cường lực mà tiến tới.
Đối mặt với một chiêu Độc Thủ Chê Thiên, nội công Vô Song chính là không giữ lại chút nào, cổ tay xoay tròn, tay phải đánh tới một chưởng.
Đây là Thiên Sơn Tam Hợp Chưởng.
“Dương Xuân Bạch Tuyết”
“Dương Quan Tam Điệp”
“Dương Ca Thiên Quân”
Phàm là võ công trong thiên hạ, đều sẽ có liên chiêu.
Quỳ Hoa Bảo Điển có, Đả Cẩu Bổng Pháp có thì Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đương nhiên cũng có bất quá Thiên Sơn Lục Dương Chưởng liên chiêu của nó lại mang theo chút khác biệt.
Liên chiêu của Thiên Sơn Lục Dương Chưởng chính là lấy chưởng hợp chưởng, cộng dồn càng nhiều chưởng vào nhau, uy lực càng mạnh.
Có Nhị Hợp Chưởng, có Tam Hợp Chưởng, có Tứ Hợp Chưởng đương nhiên cũng sẽ có Lục Hợp Chưởng.
Lục Hợp Chưởng chính là trình độ của Đồng Mỗ, còn Vô Song hiện nay hắn mới chỉ chạm đến Tứ Hợp Chưởng.
Hợp chưởng độ khó căn bản không tính nhưng mà nó yêu cầu nội lực cao đến dọa người, bằng vào nội lực của Vô Song cũng chỉ có thể dùng toàn lực mà đánh ra Tứ Hợp Chưởng mà thôi.
Tam Hợp Chưởng vừa ra, xung quanh Vô Song như xuất hiện kinh thiên hỏa diễm, nhiệt khí cấp tốc tăng lên, một chưởng này thậm chí đánh ra một đầu hỏa long, dương cương khí trực tiếp đốt cháy tất cả, trực tiếp oanh kích lên cửu đầu xà của Âu Dương Phong.
Cửu Đầu Xà lại một lần nữa bị đánh tan tuy nhiên khí độc của nó thì vẫn bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Vô Song.
Vô Song lập tức cũng không nghĩ nhiều, cả người cấp tốc xoay tròn, vận dụng Lăng Ba Vi Bộ khiến thân thể như một cơn gió mà xuyên qua đám mây độc kia.
MỘt lần xuyên qua vân vụ khí độc của Âu Dương Phong, hắn liền đã thấy Âu Dương Phong lao tới, tốc độ tuyệt đối không chậm.
Âu Dương Phong độ cứng thân thể so không được với Vô Song nhưng thân thể của ông ta quả thực cực kỳ biến thái, tố chất thân thể cực cao lại thêm một thân độc thuật đồng thời dựa vào Linh Xà Quyền Pháp biến hóa hàng trăm hàng ngàn loại trực tiếp cận thân chiến đấu với Vô Song.
Vô Song cũng không dám thờ ơ, hai tay rung lên, mượn Thiên Sơn Chiết Mai Thủ mà quấn lấy Âu Dương Phong, hai người bỗng chốc loạn thành một đoàn, người tới ta đi.
Khả năng cận chiến của Âu Dương Phong còn mạnh hơn cả Hồng Thất Công.
Vô Song đương nhiên rõ ràng tố chất thân thể của Âu Dương Phong hơn Hồng Thất Công nhiều lắm, càng đáng sợ hơn là Linh Xà Quyền Pháp của hắn.
Bất kể là Linh Xà Quyền Pháp hay Linh Xà Chưởng Pháp thì Âu Dương Phong đều có một đặc điểm, hắn biến thân thể mình thành Linh Xà.
Vô Song càng đánh với Âu Dương Phong, hắn càng cảm thấy Âu Dương Phong không tầm thường, rất không tầm thường.
Linh Xà của Âu Dương Phong làm Vô Song nhớ tới Thu Sát Kiếm Pháp của Xà Vương – Viên Thừa Chí.
Cả hai đều mang theo hơi hướng của kỳ thuật, tăng mạnh tốc độ phản ứng của cơ thể, tăng độ linh hoạt từng khớp xương, từng kinh mạch, tăng độ bền dẻo, độ con dãn của cả cánh tay, từ đó khiến cánh tay linh hoạt, biến ảo khôn lường.
Năm xưa Vô Song đã trực tiếp được thấy Viên Thừa Chí dùng Thu Sát Kiếm Pháp dám cùng Song Thủ Hổ Bác của Quách Tĩnh đánh một trận.
Khi đó hắn cảm thấy Thu Sát Kiếm Pháp của Viên Thừa Chí cực kỳ đáng sợ nhưng mà hiện nay hắn liền nhận ra, Linh Xà của Âu Dương Phong còn mạnh hơn.
Thu Sát Kiếm Pháp chỉ trọng một chữ nhanh, nó trọng là trọng phản ứng, Thu Sát Kiếm Pháp không làm được tiên phát chế nhân, nó chính là dựa theo đối thủ biến chiêu mà làm ra phản ứng.
Linh Xà của Âu Dương Phong bất kể là biến chiêu hay vẫn là phản ứng đều cực cường, quan trọng hơn vì khả năng thiên biến vạn hóa khi cận chiến của nó, nó gần như áp chế địch nhân không thở nổi.
Theo Vô Song xem ra, có lẽ cũng chỉ có dạng võ công thiên hẳn về áp chế như Đả Cẩu Bổng Pháp mới có thể ngăn cản được cái loại biến ảo này.
Vừa vặn, Thiên Sơn Chiết Ma Thủ của Vô Song cũng thiên hướng áp chế, bằng vào song quyền cho dù không dễ dàng gì, hắn vẫn mạnh mẽ ngăn Linh Xà Quyền Pháp của Âu Dương Phong lại.
......
Xa xa, Hoàng Dược Sư đã sớm mang Hoàng Dung rời khỏi chỗ này, ông không ngăn cản Âu Dương Phong cùng Vô Song quyết đấu đồng thời thực sự muốn quan sát đứa con rể này vì vậy lựa chọn trực tiếp kéo dài khoảng cách mà rời đi.
Hoàng Dược Sư một mặt không muốn con gái bị ảnh hưởng từ trận chiến của hai người, một mặt lại càng muốn cùng con gái nói vài câu.
Đầu tiên, Hoàng Dược Sư một tay nắm lấy tay Hoàng Dung như nắm tay một đứa bé vậy, ánh mắt hơi nhíu nhìn về đám người Mai – Lan – Cúc – Trúc.
Hoàng Dược Sư thực lực yếu hơn hai người Ngu Trà cùng Diệu Đế rất nhiều, bất kể là ai trong hai người xuất hiện Hoàng Dược Sư thậm chí đều coi giống một lão nhân già nua vô lực vì vậy sự chú ý của ông đổ dồn vào bốn nha đầu đi theo Vô Song.
Tất nhiên Mai Lan Cúc Trúc bốn nha đầu này trong mắt người thường thực lực không tệ nhưng trong mắt Hoàng Dược Sư căn bản không đáng để ý, điều duy nhất làm ông để ý là bốn cô gái này không ngờ mỗi người đều có một loại khí chất riêng biệt, đặc biệt khi nhìn thấy Cúc Kiếm đang nắm giữ cây huyền cầm của Vô Song, ánh mắt Hoàng Dược Sư liền xuất hiện sự hứng thú.
“Dung nhi, nói thật với phụ thân... Vô Song... hắn ta bao nhiêu tuổi?”.
Đây là một câu Hoàng Dược Sư bắt buộc phải hỏi.
Đúng là từ ánh mắt ông mà xem, tuổi tác của Vô Song chắc chắn còn rất trẻ nhưng làm gì có thiên tài trẻ tuổi nào mạnh như vậy?, mạnh đến mức biến thái, đây là điều Hoàng Dược Sư thật sự muốn xác nhận.
Hoàng Dung bị cha hỏi, vẻ mặt liền đầy tự hào.
“Phụ thân, người phải chuẩn bị tinh thần nha, Vô Song ca ca năm nay mới 17 tuổi”.
Nói xong câu này chính Hoàng Dung còn chột dạ một chút, Hoàng Dung năm nay 14 tuổi, nàng khi đó gặp Vô Song, nàng nhớ rõ Vô Song nói mình 16 tuổi.
Hai người ở với nhau thời gian tương đối dài nhưng tuyệt đối chưa đến một năm, đúng ra Vô Song mới chỉ 16 tuổi mà thôi tuy nhiên Hoàng Dung vẫn là cảm thấy nên ‘thêm’ cho Vô Song chút tuổi.
17 tuổi chung quy khác 16 tuổi rất nhiều bởi sau 17 tuổi liền là 18 tuổi.
Nói Vô Song 17 tuổi ai biết hắn vừa bước sang tuổi 17 hay sắp đến tuổi 18 đây?, mượn cái suy nghĩ này lại thêm Vô Song tương đối trầm ổn có thể làm người khác cảm thấy... Vô Song gần 18 tuổi một chút.
Với người khác Hoàng Dung không biết nhưng với nàng con số 18 này rất đặc biệt, năm phụ thân nàng 18 tuổi cũng gặp mẫu thân nàng.
Mượn cái độ tuổi này mà bám vào, phụ thân cũng không thể nói Vô Song quá nhỏ tuổi mà không chấp nhận hôn sự này đi?.
Quả nhiên khi nghe được tuổi của Vô Song, Hoàng Dược Sư trong nội tâm liền vui vẻ không ít.
Con rể năm nay mới 17 tuổi.
Đứa con rể này thiên tư cực kỳ kinh khủng, là yêu nghiệt trong yêu nghiệt hơn nữa tuổi tác này cũng không nhỏ, qua năm liền sẽ 18 tuổi, theo Hoàng Dược Sư cảm thấy 18 tuổi liền tương đối đẹp cho việc thành gia lập thất.
“Dung nhi, phụ thân lúc trước trên đảo nghe thấy tiếng đàn kia, là hắn đánh?”.
Hoàng Dung lần này tuyệt đối không cần suy nghĩ mà gật đầu.
“Vâng, phụ thân người không biết Vô Song ca ca thực sự... là nam nhân duy nhất ngoài phụ thân mà Dung nhi bội phục”.
“Vô Song ca ca cầm kỳ thi họa đều tinh thông, dược lý cùng y đạo trực tiếp so với thần y đương thời cũng được, trù nghệ thì Dung nhi cũng không dám so sánh đấy là chưa kể ca ca còn am hiểu kinh dịch, còn hiểu trận pháp, có thể... có thể coi là thập toàn thập mỹ”.
Lần này Hoàng Dược Sư rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, sắc mặt liền hiện ra nụ cười cực kỳ rõ ràng.
Con gái so sánh con rể với mình, với người khác thì không biết thế nào nhưng với Hoàng Dược Sư mà nói ông cực kỳ vui vẻ.
Con rể tài hoa như vậy căn bản không khác gì ông hồi trẻ hơn nữa thậm chí còn vượt xa ông.
Hoàng Dược Sư không biết trong lời nói của con gái có mấy phần thật, mấy phần giả nhưng chỉ cần từ nhạc khúc mà Vô Song đánh, Hoàng Dược Sư đã tương đối yêu thích đứa con rể này.
Về tuổi tác, cực kỳ thích hợp với con gái ông.
Về võ công... nhìn Vô Song cùng Âu Dương Phong loạn chiến, Hoàng Dược Sư thậm chí còn có chút bội phục.
Về tài năng, đương nhiên càng không cần nói.
Cuối cùng là tính cách, ông chưa rõ tính cách của Vô Song thế nào nhưng mà từ việc hắn dám vì con gái đánh với Âu Dương Phong vậy thì đã là điểm cộng rất lớn.
Hoàng Dược Sư thích nhất loại người vô pháp vô thiên, chỉ làm theo bản tâm bởi ông cũng là loại người như vậy.
“Dung nhi, con kể cho ta nghe một chút, con gặp hắn thế nào?”
Ở bên cạnh phụ thân, nhớ lại ngày đầu mình gặp Vô Song, sắc mặt Dung nhi liền khẽ đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
“Phụ thân, con gặp ca ca là như thế này... “.
Hoàng Dung kể, Hoàng Dược Sư nghe, ông cực kỳ chăm chú mà nghe tuy nhiên không bao lâu sau ánh mắt Hoàng Dược Sư liền mở lớn, ông lập tức hô.
“Không tốt”.
Hoàng Dung cũng bị phụ thân làm giật mình, nàng căn bản không hiểu tại sao phụ thân thất thố như vậy nhưng mà theo bản năng nàng liền nhìn về trận chiến của Âu Dương Phong cùng Vô Song.
Lúc này hai người không biết từ bao giờ đã tách ra.
Sau đó... nàng thấy Âu Dương Phong hai tay hai chân chống xuống mặt đất, khuôn mặt phồng lên.
“Lão Độc Vật dùng đến cả Cáp Mô Công? “.
“Dung nhi, ngươi không cần lo lắng, phụ thân liền đến ngăn lại Lão Độc Vật”.