Đối với Vô Song, Hoàng Thường chỉ sợ là nhân vật cấp đế cho hắn cảm xúc rõ ràng nhất chỉ sau Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong thật ra không khác vì Vô Song, cũng là nhân vật trùng sinh hai kiếp thậm chí khi Trương Tam Phong xuyên việt mang theo cốt linh năm 20 tuổi nhưng lại có trình độ của những năm ngoài 60 thậm chí 70 tuổi, dạng Trương Tam Phong như vậy so với Vô Song còn hack hơn nhiều lắm, Vô Song biết Trương Tam Phong là mạnh nhất thế gian nhưng muốn bảo Vô Song bội phục nhất Trương Tam Phong thì lại tương đối khó.
Hoàng Thường thì khác, hắn mới chỉ đọc một phần Cửu Âm Chân Kinh, một phần lý thuyết chứ còn chưa động tới pháp môn tu luyện, còn chưa chân chính trải nghiệm Cửu Âm Chân Kinh đã từ chân tâm bội phục vị danh nhân này.
Đáng tiếc duy nhất, không rõ có phải tư duy của cái thời đại này quá mức xa cách với tư duy hậu thế hay không, Hoàng Thường viết sách siêu cấp khó hiểu.
Đây thậm chí có thể nói là quyển sách khó hiểu nhất một đời Vô Song được đóng, thật ra cũng khó trách Hoàng Thường, Hoàng Thường cũng không được đào tạo một khóa sư phạm, muốn viết sách giảng dạy cho người khác đâu có dễ dàng gì, cả đời Hoàng Thường còn chưa thu đệ tử, kinh nghiệm truyền giáo căn bản không cao.
Tiếp theo Hoàng Thường lại phải mượn lý niệm huyền môn – đạo gia kết hợp với gần vạn quyển sách, hàng trăm loại võ công mà ghép vào Cửu Âm Chân Kinh, độ khó tuyệt đối đạt đến cực hạn, viết ra được vài chữ đã là tốt còn về phần muốn người khác dễ hiểu thì cũng thôi đi.
Hoàng Thường trọng nhất là chiến lực, là thân thể con người.
Trong thiên hạ này cũng chỉ có một bộ Cửu Âm Chân Kinh đi gần nhất với cái nguyên lý ban sơ của võ công, cái nguyên lý cường thân kiện thể.
Vô Song thật sự hoài nghi, cho dù hắn mới chỉ chạm đến lý thuyết của Cửu Âm Chân Kinh nhưng rất có khả năng Cửu Âm Chân Kinh sẽ lập tức cải tạo bản thân hắn đến một cái trình độ Vô Song cũng không tưởng tượng nổi.
Vô Song đột nhiên sững sờ, ngồi trên Đạn Chỉ Phong nửa ngày bản thân Vô Song mới có chút cử động, hắn nghĩ đến một chuyện tương đối thú vị, việc này liên quan đến Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh mạnh thế nào bản thân Vô Song là người rõ nhất, trong tất cả nhân vật chính của Kim Dung cũng không có ai dám vỗ ngực tự xưng có thể thắng Quách Tĩnh, muốn nói ai là nhân vật chính mạnh nhất Kim Dung thì độ khó rất lớn dù sao không ai phục ai nhưng mà Quách Tĩnh cho dù thế nào cũng an ổn 4 vị trí đầu trong dàn nhân vật chính Kim Dung, đương nhiên không tính A Thanh cùng Cẩu Tạp Chủng, hai người này chỉ sợ liệt vào hàng tiên võ.
Lại nói đến Quách Tĩnh, Quách Tĩnh bằng cái gì có thể mạnh như vậy?,
Kiều Phong có mạnh không?, đương nhiên cực mạnh nhưng mà một phần nguyên nhân Kiều Phong mạnh là vì xuất phát điểm của hắn vượt xa thường nhân, hắn là Thần Võ.
Dương Quá có mạnh không?, đương nhiên cũng cực mạnh nhưng một phần lớn cũng là nguyên do bản thân Dương Quá trời sinh thông minh, ngộ tĩnh cùng tư chất của Dương Quá cơ hồ số 1 – số 2 Kim Dung.
Trương Vô Kỵ thì sao?, bản thân Trương Vô Kỵ tuy không phải trời sinh Thần Võ, tuy ngộ tĩnh cùng cơ trí cũng chưa hẳn đã bằng Dương Quá nhưng cũng không ai dám bỏ qua thiên phú của Trương Vô Kỵ, bất kể thế nào thiên phú của Trương Vô Kỵ cũng cực tốt.
Quách Tĩnh thì sao?, Quách Tĩnh muốn nói ngộ tĩnh hay thiên phú nhất định sẽ không được, dù sao bao nhiêu năm ở bên Thất Quái võ công của Quách Tĩnh vẫn cứ cực kỳ tầm thường, nguyên nhân một phần vì Thất Quái cũng thuộc dạng cực kỳ tầm thường nhưng mà một phần cũng vì ngộ tĩnh của hắn không tốt.
Về phần thân thể, Quách Tĩnh có chút cao lớn, có chút khỏe mạnh nhưng dạng người như Quách Tĩnh thiên hạ chỉ sợ không hề thiếu.
Quách Tĩnh có thể mạnh như vậy một phần vì sự chấp nhất cùng kiên trì của hắn, một phần là do Cửu Âm Chân Kinh thay đổi Quách Tĩnh.
Nguyên lý về cơ thể của Cửu Âm Chân Kinh quả thực có thể thay đổi một con người.
Đạo lý của Cửu Âm Chân Kinh chính là cường thân kiện thể, đến một mức độ nào đó nó sẽ cải biến thể chất, cải biến cả tư chất của một người.
Muốn có được độ cao của Quách Tĩnh không phải chỉ dựa vào may mắn cùng kiên trì là được, nhất định phải xem tư chất của hắn, tư chất của Quách Tĩnh vốn không đủ nhưng mà Cửu Âm Chân Kinh liền biến thành đủ.
Nghĩ đến Quách Tĩnh, lại một lần nữa Vô Song phải gật đầu với sự cường đại của Cửu Âm Chân Kinh, hắn tiếp tục hướng mắt đến phần sau của quyển thượng.
Phần sau của Cửu Âm Chân Kinh đương nhiên vẫn là lý thuyết, Vô Song căn bản không dám đọc lướt mấy cái lý thuyết này, dù sao đây cũng là Hoàng Thường bỏ biết bao công sức viết ra, ý niệm của nó có thể khai sáng đầu óc rất nhiều người, bao gồm Vô Song.
Cảnh giới thứ tư của Cửu Âm Chân Kinh Quyển Thượng gọi là Di Hồn Thiên.
Nhắc đến Di Hồn Thiên thì Vô Song sẽ lập tức nghĩ đến Di Hồn Đại Pháp, đây là một pháp môn cực kỳ bá đạo trong Cửu Âm Chân Kinh thậm chí nó rơi vào hàng siêu giai võ kỹ, rơi vào hàng tiên võ.
Võ thuật vốn vẫn lấy cơ thể làm chủ đạo, những loại võ công không dùng thân thể để tấn công đều cực kỳ quỷ dị cùng khó phòng, trong những loại võ công này có thể kể đến Bích Hải Triều Sinh Khúc của cha vợ hắn, có thể kể đến Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp của Lý Thu Thủy, đương nhiên cũng có thể kể đến độc công, chơi độc cũng là một dạng thủ đoạn không cần xài đến võ kỹ, vừa vào trận ném nguyên vài bịch Mông Hãn Dược hay Thập Hương Nhuyễn Cân Tán của Triệu Mẫn chỉ sợ không đánh cũng thắng.
Lại nói tiếp về Di Hồn Thiên cùng Di Hồn Đại Pháp.
Di Hồn Đại Pháp... về một mặt nào đó có thể giống với Sưu Hồn Đại Pháp của Lý Thu Thủy nhưng nó cao cấp hơn nhiều.
Sưu Hồn Đại Pháp dùng ma âm dẫn người nhập mộng, khơi dây bản năng con người, khơi dậy dục vọng sâu nhất bên trong con người, Sưu Hồn Đại Pháp về một mặt nào đó có thể coi là ảo giác, một dạng ảo thuật công kích.
Di Hồn Đại Pháp thì lại khác, nó có thể trực tiếp ảnh hưởng đến lý trí của người khác, ảnh hưởng tư duy của người khác... đây chính là thuật thôi miên trong truyền thuyết.
Thôi miên là một cái khái niệm cực kỳ huyền huyễn nhưng không phải không có, ngay trong thời hậu thế văn minh phát triển cũng không phải không có trường hợp thôi miên tồn tại.
Một đời trước Vô Song còn chưa gặp qua thuật thôi miên nhưng mà hắn đã nghe thấy không ít, chỉ là không rõ thực hư mà thôi.
Thôi miên là một cái khái niệm cực kỳ tà ác, bởi nó ảnh hưởng đến trí não người khác.
Nhắc đến thôi miên chỉ sợ ngay cả người như Vô Song cũng phải có những ý nghĩa phi thường sai trái, đặc biệt là về mặt... nữ nhân.
Tự đưa tay ra vỗ đầu mình một cái, Vô Song bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu Di Hồn Thiên.
Di Hồn Thiên là một dạng học thức của Hoàng Thường về mặt nội thế giới, về cái phiêu miễu không thật.
Di Hồn Thiên chính là mang linh hồn của mình... chuyển sang người khác, là linh hồn công kích.
Linh hồn công kích là thứ chỉ thuộc về tiên hiệp, võ hiệp làm gì có?, bất quá nó vẫn cứ tồn tại, công bằng mà nói cho dù Bích Hải Triều Sinh Khúc cũng là một dạng linh hồn công kích.
Bên trong Di Hồn Thiên bản thân Hoàng Thường đã viết rõ, con người sống không thể không có linh, cỏ vây vạn vật đều có linh, con người đương nhiên có linh.
Linh ẩn hiện trong cơ thể con người, linh rõ ràng tồn tại nhưng không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể chạm thấy thậm chí không ai chứng minh được nó tồn tại, đây là linh.
Về một mặt nào đó, linh cũng giống đạo, biết nó tồn tại nhưng không cách nào chứng minh nó tồn tại.
Vậy làm sao để đánh giá về ‘linh’?.
Đây không phải là thời đại khoa học kỹ thuật để mà nói về dây thần kinh, nói về não bộ.
Linh trong lời của Hoàng Thường được biểu hiện rõ ràng nhất ở tâm tình, ở trạng thái thân thể.
Hoàng Thường dùng sở học của bản thân rồi lại kết hợp với kiến thức huyền môn của đạo gia, theo đạo gia linh hồn cũng như con người, nó từ khi sinh ra cũng đã ở bên trong con người, cùng con người lớn lên, cùng con người ngày càng trưởng thành sau đó cũng sẽ bước vào trạng thái ‘sinh lão bệnh tử’ mà rời khỏi thế giới này.
Con người làm việc cảm thấy mệt mỏi, linh cũng sẽ biết mệt mỏi, sự mệt mỏi của linh thể hiện ở tâm thần không yên, thể hiện ở trạng thái ức chế, mệt nhọc thậm chí là không cách nào tập trung.
Khi hai người có trạng thái thân thể như nhau thì người nào có tinh thần tốt hơn người đó sẽ thắng cũng đồng nghĩa với người nào có trạng thái của linh tốt hơn, người đó sẽ thắng.
Bên trong Di Hồn Thiên chia làm Thượng – Trung – Hạ ba phần.
Phần thượng được gọi là Dưỡng Linh, chỉ cách khiến cho linh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, càng ngày càng trở nên cường đại hay nói thẳng ra là phương pháp tẩm bổ linh hồn của đạo gia.
Phần trung được gọi là Hộ Linh, chỉ ra cách bảo vệ linh, khiến linh luôn ở trong trạng thái tốt nhất, loại biện pháp này thật ra cực kỳ giống thuật tu tâm dưỡng tính của đạo gia, khác biệt duy nhất là nó không cần ngồi một chỗ, nó có thể sử dụng ngay cả trong khi chiến đấu, giữ cho trạng thái của linh một mực tốt đẹp.
Về phần hạ liền gọi là Di Linh.
Di Linh là một loại thuyết pháp cực kỳ mới lạ.
Nếu Linh cũng giống cơ thể con người, vì cái gì không thể tấn công?.
Linh ở bên trong, cơ thể ở bên ngoài, linh bị cơ thể giam cầm không thể thoát ra, đây gọi là lồng giam.
Linh nếu thoát ra khỏi cơ thể liền không thể quay về, cơ thể mất linh cũng đồng nghĩa với cái chết, vì vậy lồng giam cơ thể liền sẽ được hiểu là một lồng giam mà linh chỉ có thể đi qua một lần, sau đó không có cách nào trở về.
Di Linh chính là thuật công kích linh hồn, là cách mang một phần linh ra khỏi cơ thể đồng thời vãn giữ một phần ở lại bên trong cơ thể.
Theo ví dụ tượng hình, giả sử linh là một con người vậy Di Linh sẽ lấy phần nửa thân trên mang ra ngoài, nửa thân dưới vẫn ở trong cơ thể, vậy linh liền chưa tính là rời khỏi cơ thể, có thể xuất ra ngoài cơ thể.
Mượn Di Linh, bên trong Cửu Âm Chân Kinh bản thân Hoàng Thường cất công sáng tạo Di Hồn Đại Pháp.
Có lẽ vì Di Hồn Đại Pháp thực sự quá mức bá đạo mới là lý do chính làm Vương Trùng Dương một mực không muốn đệ tử Toàn Chân Giáo tu luyện Cửu Âm Chân Kinh.
Nghĩ mà xem, người đạo gia mà lại tu luyện Di Hồn Đại Pháp liền nhất định sẽ khiến tâm cảnh đạo gia nát vụn.
Đạo sĩ cũng là người, cũng có dục vọng, nếu thật sự biến được người khác làm con rối của chính mình thì còn làm đạo sĩ gì nữa?.
Cửu Âm Chân Kinh về một mặt nào đó có thể nổi lên dục vọng của con người, có thể khiến con người đi vào mặt trái thậm chí trở thành một đời ma đầu, tất nhiên Cửu Âm Chân Kinh cũng không phải vạn năng, muốn thật sự tu luyện được đến cảnh giới Di Hồn tuyệt đối không dễ.
Di Hồn Đại Pháp thứ võ công này chung quy cũng là dùng linh hồn va vào linh hồn, nếu gặp phải kẻ có tâm trí kiên định, quả thực cũng không thể nào mê hoặc được đối phương.
Sau khi đọc qua giới thiệu về Di Hồn Thiên, Vô Song nội tâm thực sự rất khó nhịn, hắn là muốn lập tức tu luyện bất quá vẫn phải nhịn xuống, nhịn xuống mà nhìn Khí Hải Thiên.
So với 4 thiên bên trên, Khí Hải Thiên thì bình thường hơn rất nhiều.
Khí Hải Thiên dạy các biện pháp Bế Khí, cùng Kinh Mạch trong cơ thể con người.
Về phần Bế Khí căn bản không khác gì lắm Quy Tức Công bất quá đây cũng mở ra cho Vô Song một khái niệm mới của Quy Tức Công.
Rất đơn giản mà nói, trong chiến đấu, trong cùng một điều kiện, ai có thể kiểm soát hơi thở của mình tốt hơn, liền mạnh hơn.
Hoàng Thường không ngờ lại nghiên cứu đến cái trình độ này, đến cả ‘hơi thở’ cũng là một loại ưu thế bất quá Vô Song cũng biết ưu thế này là tồn tại cực kỳ chân thật.
Đánh nhau thì không nhận ra rõ ràng cho lắm nhưng các môn thể thao môn nào không phải để ý đến nhịp thở?, bất kể là bơi lội, điền kinh hay bắn súng... tất cả đều phải chú trọng hô hấp, chú trọng nhịp thở.
Còn có một cái đặc điểm nữa của Bế Khí, Bế Khí chính là danh cho thủy chiến.
Trong thủy chiến, ai bế khí mạnh hơn người đó liền là người thắng cuối cùng.
Trong thế giới Kim Dung gần như rất ít tồn tại thủy chiến nhưng rất ít không phải là không có, điển hình là người đứng đầu Tứ Đại Pháp Vương của Minh Giáo thời Ỷ Thiên - Tử Sam Long Vương.
Về kinh mạch cũng lại càng không phải nói, thân là một đời danh y lại am hiểu châm cứu, Vô Song quá hiểu kinh mạch đáng sợ đến mức độ nào.
Rốt cuộc cũng hiểu đại khái năm bước của Cửu Âm Chân Kinh muốn nói gì, Vô Song lại hướng ánh mắt về sau nhưng mà mấy chữ tiếp theo lại làm Vô Song kinh ngạc không nói nên lời.
Mấy chữ này viết... Cực Cảnh – Cực Võ.
Càng đáng chết, càng trêu người là Cực Cảnh – Cực Võ bên dưới không có giải thích, cứ như một cái dòng được người ta viết ra không có chủ đích vậy, tuyệt đối chẳng nhìn ra cái gì.
Vô Song chỉ từ mấy chữ này nhất định sẽ không hiểu gì nhưng hắn cũng vẫn nhớ những lời A Thanh đã nói cùng với Hoàng Thường đã viết.
Lấy cái nguyên sơ diễn hóa thành vạn chiêu võ học.
Lấy vạn chiêu võ học quy về nguyên sơ.
Lúc này Vô Song hoài nghi, Cực Cảnh – Cực Võ chính là trạng thái này, chính là cái trình độ này chỉ là không rõ vì cái gì, Hoàng Thường không có viết tiếp... đương nhiên cũng rất có thể bản Cửu Âm Chân Kinh này có vấn đề.
Vấn đề ở đâu?, ở chỗ không có chữ Phạn.
Vô Song vì Cửu Âm Chân Kinh còn đi học một khóa chữ Phạn cấp tốc, vậy vì cái gì trong bản Cửu Âm Chân Kinh này toàn chữ Hán?.
Trong lòng Vô Song đối với Cửu Âm Chân Kinh quả thật càng ngày càng nghi hoặc.