Cực Võ

Quyển 2 - Chương 261: Trận Doanh Võ Lâm.



A Châu quả thực tương đối dễ lừa, gần như Vô Song nói gì nàng cũng sẽ gật đầu.

A Châu thủa nhỏ không có phụ mẫu ở bên, nàng xuất thân chỉ là nô tỳ, thời gian đi ra ngoài cũng không nhiều, tại thời điểm này Mộ Dung Phục chính là ông trời của nàng, bản thân nàng thậm chí coi Mộ Dung Phục là cao thủ hàng đầu thiên hạ, lần này gặp một ‘tiền bối cao nhân’ còn mạnh hơn nhiều so với công tử nhà mình lại thêm ân cứu mạng của Vô Song, dĩ nhiên bảo gì nghe nấy.

Vô Song cũng không có ý định lợi dụng nàng, chỉ là muốn mượn A Châu dụng cụ hóa trang mà thôi, may mắn cho Vô Song, bản thân A Châu quả nhiên mang thứ này đi theo người.

A Châu là đại hành gia trong khoản dịch dung, nàng hóa trang cũng như Vô Song, căn bản là nam nữ đều có thể đóng vai, mấy thứ như bút vẽ, phấn mặt... thậm chí là cả mặt nạ dịch dung nàng cũng chuẩn bị đủ.

Vô Song cũng không hỏi nàng lý do tại sao nàng đi theo Mộ Dung Phục, thực sự quá nửa đây là thói quen, dù sao từ trước đến nay chỉ cần nàng ở gần bên Mộ Dung Phục đều sẽ đi theo hắn, lần này Mộ Dung Phục ra ngoài liệp sát Cương Thi, A Châu cũng đúng là đi theo.

Thật tình mà nói, với thực lực của Mộ Dung Phục tuyệt đối không đến mức thua đám Cương Thi, thực lực của hắn cũng đạt đến cấp bậc Đại Tông Sư, trong hàng ngũ Đại Tông Sư tuyệt đối cũng là rất mạnh, đáng tiếc Mộ Dung Phục vận khí quá kém, gặp phải Vân Đóa.

Vân Đóa tuy không tự ý ra tay với Mộ Dung Phục nhưng mà Thiết Thi do nàng phái tới được chính nàng điều khiển cùng chỉ đạo, nếu không phải có Đấu Chuyển Tinh Di hộ thể, Mộ Dung Phục đã sớm bị đánh tả tơi.

Mượn được dụng cụ dịch dung của A Châu, Vô Song cũng chẳng ngại ngần gì, hắn thậm chí tháo luôn mặt nạ của mình ra.

Ở bên cạnh Vô Song, A Châu hai mắt to mở lớn, cái miệng hơi hơi chu lên biểu hiện kinh ngạc tột độ.

Vô Song vậy mà cho nàng xem dung mạo, hơn nữa dung mạo của Vô Song lại còn quá mức kinh hãi thế tục, quá mức xinh đẹp.

A Châu là đại hành gia trong việc dịch dung, nàng đương nhiên có thể nhận ra ai dịch dung, ai không dịch dung, nàng biết có khả năng rất lớn đây là diện mạo chân thật của Vô Song.

A Châu một đời giả nữ cũng được mà giả nam cũng tốt có điều giờ phút này... nàng vậy mà không nhận rõ được tiền bối trước mặt mình là nam... hay là nữ.

Vô Song vẫn cứ dùng áo khoác ngoài che đi cơ thể bên trong, rất khó nhìn ra cơ thể của hắn, quan trọng hơn nữ nhân trong thời đại này không phải ai cũng như A Châu.

Nữ nhân hành tẩu giang hồ đặc biệt là có chút võ công đều lựa chọn kẹp thật chặt bộ ngực của mình lại, ngực lớn đương nhiên là tốt nhưng mà cũng bất lợi vô cùng, thường thường nếu hai nữ nhân võ công bằng nhau đối chiến... người ngực nhỏ hơn vẫn là sẽ chiến thắng.

Ngực nhiều khi... quá vướng víu, ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng tấn công, thân pháp, bộ pháp, quyền pháp thậm chí cước pháp.

Tưởng tượng mà xem, mang hai quả tạ nhỏ phía trước người, có thể thoải mái chiến đấu sao?.

Từ cái quan điểm này mà nghĩ, A Châu lại càng mơ hồ, nàng không nhìn rõ được Vô Song là nam hay nữ thậm chí càng thiên về việc Vô Song là nữ, dù sao chỉ cần nẹp ngực chặt một chút, lại thêm áo khoác ngoài che đi chơ thể, ai có thể nhìn ra ngực nữ nhân?.

Vô Song cũng không để ý lắm đến vẻ mặt của A Châu, bằng vào ‘hiểu biết’ của hắn về A Châu, hắn cảm thấy A Châu đương nhiên có thể tin tưởng.

A Châu là nữ tử có ơn tất báo, nàng cùng Kiều Phong bắt đầu cũng từ hai chữ nhân nghĩa.

Về một vấn đề khác, Vô Song muốn A Châu nhìn thấy mặt mình, chí ít có thể giảm bớt khả năng phát sinh tình cảm của A Châu với bản thân hắn.

Vô Song vẫn luôn cảm thấy, từ khi hắn trọng sinh, hắn sống lại một thế, trên người luôn mang theo số đào hoa, hắn hiện tại cũng có chút sợ đi ‘gieo tình’ khắp nơi.

......

Vì dụng cụ hóa trang của A Châu có chút thiếu, nàng chỉ chuẩn bị vài tấm mặt nạ da người vì vậy Vô Song lại bắt đầu phải vẽ mặt.

Nhìn động tác của Vô Song, nhìn vẻ chăm chú của Vô Song, ánh mắt A Châu mở lớn, nàng cảm thấy động tác của Vô Song thật sự rất đẹp.

Nàng hiện tại lại càng chắc chắn tiền bối là nữ nhân, dù sao làn da trắng như bạch ngọc, ngón tay thuôn dài thon mịn, lại thêm động tác đầy tỷ mỉ thậm chí còn quyến rũ vô cùng.

Cho dù là nữ nhân, A Châu khi nhìn thấy Vô Song trong trạng thái nghiêm túc, thấy mái tóc trắng bạch rủ xuống, thấy một nửa dung mạo của hắn nghiêng về một hướng, đến chính A Châu cũng không thể không trầm trồ, trong ánh mắt không khỏi bị Vô Song mị hoặc.

Tất nhiên mị hoặc là mị hoặc, nàng cũng chỉ đang đơn thuần thưởng thức cái đẹp mà thôi, nàng không cho rằng mình thích nữ nhân.

Rốt cuộc trải qua một giờ đồng hồ, Vô Song mới tương đối hài lòng với sản phẩm của mình sau đó chậm rãi đeo mặt nạ dịch dung lên.

Trình độ hóa trang của A Châu đương nhiên rất cao bất quá so sánh với Vô Song chỉ sợ thua kém không ít.

A Châu hóa trang là một loại bản lĩnh, là một loại sở thích.

Vô Song hóa trang cũng là một loại bản lĩnh nhưng không phải là sở thích, đây là cuộc sống của hắn, từ bé đến lớn, bất kể là hắn cố ý hay vô ý, hắn rất nhiều lần phải dùng diện mạo khác gặp người.

Ngoại trừ việc này ra, khí chất của Vô Song là thứ A Châu không cách nào có được.

Nếu Vô Song hóa trang nam nhân, hắn cùng A Châu có thể coi bất phân thắng bại.

Nếu Vô Song hóa trang nữ nhân, A Châu căn bản không thể so sánh, hơn nữa nàng cũng không thể nhận ra.

Dung mạo của Vô Song lúc này là dung mạo của Vô Hà Tử có điều trẻ hơn nhiều, bản thân Vô Song chưa nhìn thấy dung mạo thời tráng niên của lão nhân kia bất quá từ nét mặt của Vô Hà Tử hắn vẫn có thể đại khái mà vẽ ra, dung mạo hiện tại của Vô Song quả thật có đến 7 phần giống vẻ mặt của Vô Hà Tử khi còn trẻ.

Không thể không nói, Vô Hà Tử khi còn trẻ tuyệt đối là cấp bậc mỹ nam, toàn bộ lịch sử Tiêu Dao Phái đều không có ai xấu xí, tất nhiên Hư Trúc không được tính.

Đưa tấm gương nhỏ lên, quan sát dung mạo của mình hiện tại, lại bắt đầu nhìn lớp da xung quanh, đánh giá một lúc cảm thấy không có gì để chê, Vô Song mới quay đầu nhìn A Châu.

“Thế nào?, có nhận ra dấu hiệu dịch dung hay không? “.

A Châu chớp chớp ánh mắt, lại gần Vô Song đánh giá thật kỹ hắn, tiếp theo chậm rãi lắc đầu.

“Không có, khả năng dịch dung của tiền bối làm A Châu tự thẹn không bằng, căn bản không nhìn ra dấu hiệu dịch dung”.

Với đáp án của A Châu, Vô Song vẫn hài lòng, tiếp theo hắn hít vào một hơi thật sâu, vận lên Chính Khí Quyết.

Cái thứ này đã lâu Vô Song không dùng bất quá không phải là hắn không dùng nữa.

Chính Khí Quyết gắn vào lão Vô Hà có vẻ không hợp cho lắm bởi bản thân lão nhân này không khác gì Chu Bá Thông tuy nhiên gắn với khí chất của Vô Song lại cực kỳ thích hợp.

Vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, trên tay đeo nhẫn chưởng môn Tiêu Dao, một thân bạch y áo khoác đen mang theo vài phần bắt mắt cùng phong trần lại thêm cái khí thế ‘ chính nhân quân tử’, so về độ soái thậm chí đủ sức liều mạng cùng Mộ Dung Phục.

Vô Song tạp học rất rộng, bất kể là cầm – kỳ - thi – họa hắn đều tinh thông, bản thân Chính Khí Quyết lại từ đọc sách mà ra, Chính Khí Quyết gần như hoàn mỹ dung nhập vào Vô Song chứ không phải chỉ là khoác một cái túi da bên ngoài.

Nếu không phải Vô Song sát nghiệt quá nặng, hắn không có cách nào an an ổn ổn vô lo vô nghĩ đọc sách thì hắn hoàn toàn có thể tự luyện ra Chính Khí của riêng mình.

Đáng tiếc hắn cùng con đường học thức này không chung đường.

Con đường học thức ngay từ ban đầu đã không phải sở thích của Vô Song, hắn học đơn giản chỉ vì sau này chuẩn bị gia nhập Tiêu Dao Phái đồng thời không muốn bỏ qua thiên phú của chính mình mà thôi.

Nhẹ vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, Vô Song rốt cuộc nhếch miệng.

Hắn từ nhỏ đã muốn ra nhập Tiêu Dao Phái, dù sao phái Tiêu Dao quá mức mê người.

Sau này cho dù Vô Song hiểu biết nhiều hơn, cái nhìn rộng hơn, hắn không còn quá đặt nặng Tiêu Dao Phái nhưng khi cầm nhẫn chưởng môn trong tay lại lấy thân phận chưởng môn Tiêu Dao Phái xuất hiện trong mắt người đời, thực sự không ngăn cản nổi vài phần cảm khái.

.......

Lần này Vô Song cũng không có kéo dài thời gian ở bên ngoài, hắn từ khi tiếp xúc với Vân Đóa liền cảm thấy tạm thời không cần thu thập bất cứ thông tin gì nữa quan trọng hơn Vô Song cũng tương đối ngại va chạm Quỷ tộc, thực lực tổng thể của Quỷ tộc quá kinh người.

Hắn vẫn nên điệu thấp một chút mà trở về trận doanh con người, lần này hắn liền mang A Châu cùng về.

Có Vô Song đi cùng, A Châu đương nhiên không gặp bất cứ nguy hiểm gì đồng thời khi đưa A Châu về trận doanh võ lâm, đến chính Vô Song cũng bất ngờ.

Trận doanh võ lâm không giống như tưởng tượng của hắn hay nói đúng hơn có lẽ hai tòa trận doanh kia cũng không giống tưởng tượng của hắn.

Lúc trước vì sợ cao thủ nhân tộc phát hiện, Vô Song không có lại gần trận doanh, hắn trực tiếp đợi Cưu Ma Trí quay trở lại, về phần lúc này khi chứng kiến thế nào là trận doanh, Vô Song không thể không bất ngờ.

Theo lý thuyết thông thường, trận doanh thì sẽ giống doanh trại nơi chiến trường, hơn nữa số lượng người cũng không thể so với quân đội, dù sao trận doanh cho dù tập hợp tất cả cao thủ trong võ lâm từ cấp tông sư trở lên cũng không nổi 1 vạn người.

Trận doanh võ lâm có lẽ là đông nhất, về phần trận doanh Phật – Đạo căn bản không cần phải xét, số lượng chắc chắn còn ít hơn.

Mang theo suy nghĩ này, Vô Song không có chút nào mong đợi với trận doanh nhân loại bất quá khi hắn nhìn thấy nơi này, hai mắt chỉ có thể trừng lớn.

Đây căn bản không phải trận doanh, nơi này y như một tòa thành trấn vậy.

Trận doanh đối kháng Thi – Quỷ quả thật đều là thành trấn. là thành trấn dựng lên ở Phật Sơn.

Tòa thành cho dù không quá hùng vĩ nhưng lại đầy cổ kính, đầy trang nghiêm, bên ngoài tường thành thậm chí có cả máu.

Tòa thành này tuy là thành trí nhưng lại tương đối tiêu điều, chí ít cổng thành đang mở rộng, tòa thành cứ như một tòa thành không người vậy.

Nhìn sang A Châu ở bên cạnh, Vô Song không khỏi nghi hoặc mà hỏi.

“tiểu Châu, đây thật sự là trận doanh võ lâm?”.

Nghe Vô Song hỏi, A Châu lập tức gật đầu.

“Tiêu tiền bối, đây đúng là trận doanh võ lâm, tòa thành này thực sự quá rộng, số lượng người trong thành lại không nhiều, vì vậy tòa thành có chút tiêu điều”.

“Tiểu nữ được biết thành này trước kia có đến 2 vạn nhân khẩu nhưng mà hiện tại chỉ có khoảng hơn 2000 nhân sĩ võ lâm, số lượng căn bản không thể bảo vệ toàn bộ tòa thành hơn nữa trong thành cũng không có dân cư, cũng không cần bảo vệ ai”.

“Tòa thành sẽ được phân chia thành ngoại thành cùng nội thành, nội thành nằm ở trung tâm thành trì, nơi đây tập hợp toàn bộ 2000 cao thủ võ lâm, cũng là nơi chủ yếu chiến đấu với đám ma quái ngoài kia, về phần ngoại thành chỉ còn là cái xác không, bình thường sẽ không ai quản”.

Nghe A Châu nói, Vô Song lại gật đầu, hắn cảm thấy nàng trả lời tương đối hợp lý.

“Vậy chúng ta vào thành?”.

A Châu đương nhiên không có ý kiến gì, nàng cùng Vô Song liền chậm rãi vào thành.

Quả thực như lời A Châu nói, ngoại thành chỉ là cái xác, đi trên đường cái thỉnh thoảng có dấu hiệu con người, cũng thỉnh thoảng thấy vài người đi lại nhưng cũng không có ai nới với ai câu gì.

Cho dù là nhân sĩ võ lâm, cho dù là những người sống trên đầu đao lưỡi kiếm nhưng đặt bọn họ dưới áp lực Ma Sơn, chỉ sợ không hề dễ chịu.

Mờ mịt, mệt mỏi, mông lung... đây là những gì Vô Song thấy trong ánh mắt bọn họ.

Cho dù chỉ là đi thoáng qua, cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nội tâm Vô Song vẫn trở nên nặng nề.

Hắn chưa bao giờ sợ hãi Ma Sơn thậm chí hắn biết Ma Sơn còn là cơ hội của hắn, đáng tiếc hắn là dị loại, hắn về một mặt nào đó đã không còn là con người.

Về phần con người, đặt dưới áp lực nơi đây, đặt dưới nơi gọi là địa ngục trần gian này, tâm lý thoải mái mới là lạ.

.......

Cứ theo A Châu dẫn đường, rẽ qua vài con phố, bước chân của Vô Song rốt cuộc thả chậm.

Vô Song nhìn thấy một góc hẻo lánh đầu đường, có một lão nhân bày sạp hàng, bên cạnh sạp hàng có một tấm cờ hiệu đặt ngay đó, chữ bên trên cũng là tương đối dễ nhìn.

Bên trên tấm cờ chỉ ghi hai chữ ‘Toán Mệnh’.

Giang hồ tràn ngập tam giáo cửu lưu, tràn ngập rất nhiều loại hình, nhiều loại nghề nghiệp.

Giang hồ không thiếu kỳ nhân dị sĩ đồng thời thừa thãi lưu manh cùng kẻ lửa đảo.

Dám ở Ma Sơn, dám ở trận doanh võ lâm mở một sạp hàng Toán Mệnh.

Người này một là ngu ngốc hai là thực sự có bản lĩnh hơn người.

Vô Song một đời, còn chưa từng đi toán mệnh, quan trọng hơn, A Thanh – Tây Thi hay Trương Tam Phong đều nói, mệnh của hắn không tại giới này, hắn vốn là kẻ ngoại giới, vậy ai có thể toán được mệnh của hắn?.

Trong lòng mang theo chút tò mò, Vô Song chuyển bước chân, đi đến vị trí sạp hàng.

Xung quanh sạp hàng cũng không có người, vắng tanh vắng ngắt cứ như sạp hàng này bị thế nhân quên đi, bị ghẻ lạnh vậy.

Vô Song đang định tiến đến mở miệng cũng bị A Châu ngăn lại.

A Châu thậm chí không ngại kéo áo của Vô Song, giọng nói đầy lo lắng.

“Tiền bối, người đừng đi đến chỗ đó, lão nhân kia... rất tà dị, toàn bộ nội thành cũng không có mấy ai nguyện ý lại gần ông ta, thậm chí ông ta còn bị đuổi ra khỏi nội thành, phải ở ngoại thành mở sạp “.

Nghe A Châu nói vậy, Vô Song lại càng hứng thú.

“Lão nhân này chẳng nhẽ là phương lừa đảo? “.

A Châu im lặng nghĩ nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

“Không phải, tiểu nữ nghe nói lão nhân này bản sự còn rất lớn có điều không biết vì sao rất nhiều người sợ hãi hắn, không nguyện ý ở cạnh hắn, khiến hắn dần dần bị tất cả mọi người xa lánh... thậm chí coi như tà vật “.

A Châu vừa nói vậy, Vô Song hứng thú lại càng lớn.

Có bản lĩnh lại không ai dám lại gần?, Vô Song càng phải thử.

Bất chấp ánh mắt lo lắng của A Châu, Vô Song tiến thẳng tới quầy hàng, thản nhiên ngồi xuống.

“Ta gọi Tiêu Hà, nhìn thấy hai chữ Toán Mệnh liền có hứng thú rất lớn, lão nhân ngươi có bản lĩnh Toán Mệnh hay không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.