Vô Song cũng không tin A Châu sẽ gật đầu luôn với bản thân mình, dù sao hiện nay người có ảnh hưởng nhất với A Châu vẫn là Mộ Dung Phục, vì vậy nếu không được Mộ Dung Phục chấp nhận bản thân A Châu rất khó gật đầu.
Như Vô Song suy đoán, A Châu quả thật không gật đầu thậm chí nàng có chút hốt hoảng.
Võ công?, tại thế giới này còn chưa có ai không thích võ công, bản thân A Châu cũng là như vậy nhưng mà nàng không dám quyết định, vì vậy A Châu chỉ có thể xin phép Vô Song cho nàng một khoảng thời gian suy nghĩ.
A Châu một đường trở về ‘Mộ Dung Phủ’, sắc mặt thủy chung luôn mang theo vẻ suy nghĩ.
Mộ Dung Phủ này đương nhiên không phải Cô Tô Mộ Dung Gia mà là biệt phủ của Mộ Dung Phục tại nội thành.
Bằng vào thực lực của Mộ Dung Phục còn lâu mới có tư cách tiến vào đây nhưng nếu là Mộ Dung gia thì khác.
Phương nam đệ nhất võ lâm thế gia, tư cách vẫn cứ là có đủ lại thêm đoàn người của Mộ Dung Phục tương đối nhiều, vẫn được Hồng Thất Công dành cho một tòa phủ đệ.
A Châu trở về phủ, người đầu tiên nàng gặp chính là Bao Bất Đồng.
Bao Bất Đồng là thủ vệ của Mộ Dung Phục, lúc này vừa thấy A Châu trở về lại thêm sắc mặt không đúng liền bước ra hỏi.
“A Châu, ngươi đi đâu mà bây giờ mới về?, hơn nữa nhìn mặt ngươi kìa, có việc gì sao?”.
A Châu ngửa mặt lên nhìn Bao Bất Đồng sau đó rất nhanh tùy chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Bao tam ca, A Châu không sao, Bao tam ca yên tâm”.
Bao Bất Đồng nghe A Châu nói như vậy thì còn nói gì nữa, đương nhiên là im lặng nhìn theo A Châu tiến vào trong nhà.
A Châu trở về cũng không đi tìm Mộ Dung Phục mà về luôn phòng của chính mình, nàng tại nội thành liền sống chung với A Bích.
A Bích lúc này vẫn chưa trở về phòng, A Châu đương nhiên cũng đoán ra A Bích đang ở cùng công tử.
A Châu cùng Ngữ Yên thân như chị em còn A Châu cùng A Bích căn bản chính là chị em với nhau, hai người lớn lên bên nhau, thân phận cũng như nhau, tình cảm căn bản không cần phải nói thêm.
A Châu trở về phòng liền lên giường ngồi, thân thể hơi hơi ngả về sau.
Nàng tất nhiên cũng thích học võ, cũng tin tưởng tuyệt đối lời tiền bối nói nhưng mà... chính Vô Song nói với nàng, nếu nàng đi theo hắn liền sẽ không còn là nô tỳ của Mộ Dung Phục.
Nói đùa, đệ tử đầu tiên của Vô Song sao có thể là người dưới của Mộ Dung Gia?, cho dù Mộ Dung lão tổ – Mộ Dung Long Thành hiện thế còn chưa chắc Vô Song đã cho mặt mũi, Mộ Dung Bác cùng Mộ Dung Phục tính là cái gì?.
Lại nói đến A Châu, A Châu một mặt không nỡ rời xa Mộ Dung gia nhưng mà nàng một mặt cũng không muốn tình cảnh hôm đó xảy ra.
Vô Song mái tóc trắng búi cao lộ ra cái cổ trắng ngần, một thân bạch y sạch sẽ, trên người đeo một khối mỹ ngọc, lằng lặng tiến vào Mộ Dung Phủ, nhìn hắn hiện tại có chút giống nữ giả nam trang.
Với võ công của Vô Song đương nhiên đám Bao Bất Đồng không thể nhận ra, hắn sau một hồi quan sát rốt cuộc cũng phát hiện ra thư phòng của Mộ Dung Phục.
Hắn đương nhiên chưa tiến vào vội, thản nhiên ngồi ở mái nhà, cho đến khi A Bích đi ra khỏi thư phòng, Vô Song mới như một bóng ma tiến vào trong.
Đặt tấm lệnh bài thập tinh lên bàn, Vô Song cũng từ từ lấy ra một tấm lệnh bài khác, lại đặt cạnh lệnh bài thập tinh.
Tấm lệnh bài thứ hai toàn thân màu đen, bên trên là dòng chữ đỏ ngập tràn sát khí, trên lệnh bài ghi rõ ba chữ ‘Nhất Phẩm Đường’.
Đặt hai tấm lệnh bài lên xong, Vô Song cười cười.
Vô Song không mang theo bất cứ đồ đạc gì bên người có điều lệnh bài thân phận hắn vẫn là giữ được, dù sao đây cũng là thói quen của hắn.
Lúc trước Thiên Đạo dẫn Vô Song đến Yến Kinh, đồ đạc Vô Song đều không chuẩn bị nhiều nhưng trên người hắn vẫn mang theo 3 tấm lệnh bài.
Tấm đầu tiên là của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường.
Tấm thứ ba là đại diện cho hoàng thất Tây Hạ, của chính Lý Thu Thủy cấp.
Một đường đặt cả ba tấm lệnh bài trên bàn, Vô Song mới khẽ mỉm cười.
“Ta cùng Mộ Dung Bác không quen biết gì nhưng việc của Mộ Dung gia ta vẫn là biết “.
“A Châu rất hợp mắt ta, ta quyết định nhận nha đầu kia làm đệ tử, ta đến chỉ là thông báo cho ngươi, căn bản không quan tâm ngươi nghĩ cái gì”.