Lãnh vì không nhận ra vật trong tay Vô Song là gì, nàng đơn giản chỉ nghĩ Vô Song thua kém nàng.
Dù sao cái gọi là Hoa Sen Liễn Ngẫu này không phải vũ khí, thoạt nhìn cũng chẳng có khí tức nào, không cho người ta cảm giác cường đại, cũng chẳng cho người ta cảm giác nguy hiểm cần đề phòng, thứ này gần như giống đồ trang trí vậy.
Lãnh thậm chí nghĩ Vô Song... không qua nổi 1000 bậc.
Đây là một cảm giác rất vi diệu, cảm giác này nàng chỉ được gặp khi ở bên người sư phụ.
Nếu trước đây nàng chỉ có thân thể của nhân loại thì hiện tại tính cách nàng cũng bắt đầu thay đổi theo thiên hướng nhân loại, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Lãnh vì không muốn Vô Song ‘xấu hổ’, nàng liền nghĩ ngay đến chủ đề khác.
“Này, còn đứng ngây ra đó làm gì, theo ta đi gặp sư phụ”.
Vô Song trong tay nắm hoa sen, thật sự cảm thấy không hiểu ra sao nhưng mà hắn cũng sẽ không coi thường vật này, đây chính là phần thưởng của bậc thứ 3000, thứ này sao có thể tầm thường?.
Lúc trước khi thử qua Sát Sinh Lộ, Vô Song còn chưa hiểu rõ cái thứ này nhưng mà khi đi đến bậc 3000 thì hắn cũng phải biết độ khó ở tầng này gấp bao nhiêu lần bậc 2200.
Có thể coi từ 2200 – 2500 là độ cao thông thường của đế vị cao thủ.
Từ 2500 – 2700 là độ cao khiến đế vị cao thủ bỏ ra một cái giá rất lớn.
Từ 2700 – 2900 chỉ sợ đã là độ cao không tưởng với đế vị cao thủ.
Nói thật, nếu Vô Song không có khả năng thôn phệ sát khí của hắc long, không có khả năng dùng hắc long trực tiếp cắn chết tâm ma cùng oan hồn, hắn không biết mình có lết qua nổi tầng 2000 hay không.
Nắm thật chắc hoa sen, Vô Song lại đi theo Lãnh.
Trước mặt hắn chỉ có một con đường đi thẳng lên Sát Sinh Lộ, bước thẳng về phía trước, hắn cũng thật sự không rõ Lãnh có thể dẫn hắn đến đâu?.
Ngôi nhà có chút cổ xưa, là kiến trúc cổ của Nhật Bản, thoạt nhìn rất khó để Vô Song liên tưởng tới Độc Cô Cầu Bại.
Càng đáng nói kiến trúc nơi đây cũng rất buồn cười, độc lộ xung quanh đều là đèn lồng, độc lộ dẫn thẳng đền ngôi nhà này, hai bên là khoảng sân rộng nhưng mà trong sân lại không bày biện bất cứ thứ gì, vô cùng trống trải.
Vô Song bước lên, hắn cũng không biết mình có nên cởi giày ra hay không, dù sao người Nhật cũng thực sự là bắt khách nhân cởi giày mới được bước vào nhà nào ngờ cánh cửa trượt tự động mở ra.
Từ trong nhà, không rõ là căn phòng nào, Vô Song liền nghe thấy một âm thanh lười biếng vang lên.
“Lãnh, ngươi lui trước đi”.
Lãnh nghe vậy đương nhiên cung kính lùi lại, nàng không có tiến vào mà ra hiệu cho Vô Song đi thẳng vào bên trong.
Cũng không nghĩ nhiều, Vô Song bước thẳng vào bên trong đồng thời khi hắn chính thức vào nhà hai cánh cửa trượt cũng tự động đóng lại.
Phong khách trước mặt... hoặc đúng hơn là căn phòng đầu tiên Vô Song thấy bàn ghế rất thấp, cũng toàn bộ đều được làm từ gỗ.
Đang không biết làm gì tiếp, từ một căn phòng chếch hướng bên trái, Vô Song thấy một nam tử đi ra.
“Ta biết ngươi có rất nhiều thứ muốn hỏi ta, có rất nhiều việc muốn biết nhưng mà trước đó ta phải nói, ngươi nghĩ cách làm sao dấu được đóa hoa sen kia đi, nếu không cho dù ta muốn cũng chẳng cứu nổi ngươi”.
Lời Độc Cô nói làm Vô Song giật mình, hắn nâng đóa hoa sen lên, đặt trên bàn, ánh mắt tò mò nhìn nó một hồi rồi lại nhìn Độc Cô.
“Tiền bối, thứ này là gì?”.
Độc Cô thản nhiên đáp.
“Hoa Sen Liên Ngẫu”.
“Tích xưa, thượng giới có kẻ gọi là Na Tra”.
“Na Tra chết đi, hồn tán trong thiên địa, có cao nhân huyền môn xuất thủ, vì Na Tra tụ hồn, tạo lại thân, thân thể Na Tra chính là Hoa Sen Liên Ngẫu tạo thành”.
“Tích xưa đúng hay không, ai biết?, chỉ biết Hoa Sen Liên Ngẫu có thể tạo lại thân thể, cái này không giả”.
“Một đóa hoa sen đổi một mạng, một đóa hoa sen tạo một thân, thứ này nếu để một số người nhìn thấy, ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn”.
Độc Cô vừa nói vừa nhẹ cười, giọng nói rất nhẹ, rất bình thường như không có chuyện gì vậy, đối với Độc Cô cái gọi là ‘chết không có chỗ chôn’ là dành cho Vô Song, căn bản không liên quan gì đến hắn.
Vô Song thực sự không ngờ Độc Cô đến cả Na Tra cũng biết?, bất quá nghĩ lại hắn cảm thấy bình thường, dù sao Phong Thần Diễn Nghĩa cũng là từ Trung Quốc mà ra, Vô Song không phải là người Trung Quốc cũng chẳng mê Phong Thần, hắn không biết tiểu thuyết này xuất hiện năm nào tháng nào, vì vậy cũng mặc kệ.
Nếu thứ trước mặt Vô Song thật là Hoa Sen Liên Ngẫu, là thứ đúc lại thân thể Na Tra thì vật này có chút quá đáng sợ rồi.
Vô Song không biết ai cần thứ này nhưng đây là vật của ‘tiên nhân’ rồi, thế giới này chỉ sợ khó có vật nào đáng giá hơn.
Nghĩ đến Hoa Sen Liên Ngẫu, Vô Song không khỏi nghĩ tới Sát Sinh Lộ.
Đây là nơi nào mà có thể mang thần vật bậc này đến tặng cho Vô Song?.
“Tiền bối, Sát Sinh Lộ là... nơi nào? “.
Độc Cô nghĩ nghĩ một chút, nhưng sau đó nhẹ cười.
Cho dù nửa mặt dưới bị che lại, Vô Song vẫn nghe được Độc Cô đang cười bật ra.
“Nàng rất mạnh, cũng rất khó hiểu, trong quỷ tộc nàng chỉ sợ chỉ dưới Song Đế hoặc cũng có thể còn cường đại hơn Song Đế, dù sao vãn bối chưa thấy Song Đế cũng chưa thấy Lãnh thể hiện hết sức mạnh”.
Độc Cô gật đầu, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, ánh mắt đầy ma mị, con ngươi màu đen lóe lên.
“Uhm, Lãnh không tệ “.
“Rất nhiều năm trước, ta gặp một người, một nữ tử, nữ tử này sắc mặt chưa từng thay đổi, vẫn luôn cao cao tại thượng, lại cực kỳ ít nói, ở bên cạnh nàng như bên cạnh một khối băng không hơn không kém, vì vậy ta gọi nàng là Lãnh”.
“Nhiều năm sau, Lãnh đến gặp ta, nói với ta vài việc, ta nợ Lãnh vì vậy xuất thủ giúp nàng một chút”.
“Đến hiện tại, coi như giao kèo giữa ta cùng nàng cũng hết, ngươi có biết người phụ nữ kia tên thật là gì không?”.
Vô Song theo bản năng lắc đầu, hắn còn chưa thích nghi được tốc độ đổi chủ đề truyện của Độc Cô, mãi đến khi nghe thấy Độc Cô mở miệng nói ra đáp án, Vô Song mới run lên.
“Nhiều năm trước, Lãnh đến tìm ta, ta lúc đó mới biết nàng gọi là A Thanh”.