Tiên phẩm là cái gì thì Vô Song chịu, chỉ biết Độc Cô xưng như vậy.
Nếu đã là tiên phẩm liền không thuộc về nhân thế, nếu đã không thuộc về nhân thế, muốn sử dụng thứ này cũng không phải trong thời gian một sớm một chiều.
Theo lời Độc Cô nói thì Vô Song căn bản không giúp được gì cả, việc duy nhất Vô Song cần làm là nhỏ máu vào trong hoa sen.
Tất nhiên không phải là nhỏ máu nhận chủ đơn giản như vậy, mỗi ngày vào giờ nhất định hắn đều phải cắt tay của mình, lấy máu nuôi hoa sen, chỉ có cách này mới có thể làm cho hoa sen thức tỉnh, sau khi hoa sen thức tỉnh xong mới trở thành phân thân của hắn, mới có thể tách hồn ra, trở thành sinh mệnh.
Để nuôi được đóa Hoa Sen Liên Ngẫu này nhất định không phải trong thời gian một sớm một chiều, vì vậy hắn cũng phải ở lại nơi này.
Thời gian ở tại Chuyển Luân Điện, Vô Song thường sẽ tiến vào không gian tràn ngập ma khí ngoài kia, dùng ma khí ôn dương hắc long đang trọng thương, sau đó đến giờ sẽ trở về tưới máu cho hoa sen rồi lại tiến vào trạng thái tu luyện, cố gắng bình ổn khí huyết, khi rảnh một chút có thể tìm Lãnh tỷ thí kiếm pháp, một ngày của hắn thường thường cũng là như thế.
Cắt máu nuôi hoa sen cũng làm khí huyết Vô Song tổn thương rất lớn, cũng may hắn có Cửu Âm Chân Kinh trong người, trong thời gian này hắn cũng triệt để yên tĩnh lại, nghiên cứu huyền diệu Cửu Âm Chân Kinh.
Cửu Âm Chân Kinh là tổng cương về võ học trong thiên hạ nhưng cũng mang theo ý niệm huyền môn rất rõ ràng, đặc biệt là 10 vạn chữ Phạn bên trong nó, cho dù là Bắc Cái gần như phế hết võ công nhưng sau khi nắm được yếu quyết của Cửu Âm Chân Kinh, sau khi được Nam Đế phiên dịch ra phần chữ Phạn này liền có thể cấp tốc bình ổn lại thương thế, một lần nữa hô mưa gọi gió, có thể thấy khả năng trị thương cùng hồi phục thân thể của Cửu Âm Chân Kinh mạnh mẽ biến thái đến mức nào.
Cửu Âm Chân Kinh quả thực có thể trợ giúp Vô Song vượt qua một cửa ‘tế huyết’ này.
Vô Song cũng không biết, khi thấy hắn đang sử dụng Cửu Âm Chân Kinh, ánh mắt Độc Cô lại hơi hơi sáng lên.
Bản thân Độc Cô trong tâm khảm luôn muốn tìm cho Hoàng Thường 3 cái truyền nhân.
Truyền nhân của Độc Cô nhất định phải là tuyệt thế thiên tài giống như chính Hoàng Thường vậy, trong mắt Độc Cô nếu hắn biết Quách Tĩnh là truyền nhân của Cửu Âm Chân Kinh, hắn chỉ sợ sẽ không chấp nhận thậm chí còn nghĩ Cửu Âm Chân Kinh bị hạ giá trị của chính nó.
Bản thân Độc Cô là vậy, Độc Cô cũng không thích những kẻ không có thiên phú, không có tư chất.
Độc Cô cũng sẽ không phủ nhận, dạng người như vậy không hẳn không thể đi đến đỉnh cao nhưng mà không thích vẫn cứ là không thích, giống như Hoàng Dược Sư mãi sau này cũng không thích con rể của mình vậy.
Độc Cô trước đây tìm được Vương Trùng Dương, mới đây lại chọn tiếp Lý Thu Thủy, đến hiện tại thì thấy Vô Song.
Độc Cô trong phòng gỗ, khoanh chân luyện công, giữa hai tay của hắn là một đóa hoa sen đang nhẹ xoay tròn có điều hoa sen hiện nay đã bắt đầu có màu phớt hồng.
Độc Cô vì đang ‘luyện’ Hoa Sen Liên Ngẫu cũng sẽ không rảnh tâm mà đến chỉ đạo Vô Song luyện võ, nhưng sau khi hoa sen thành hình, Độc Cô cũng không ngại tự mình ra tay, chỉ điểm Vô Song một hai, chính thức coi Vô Song là truyền nhân thứ ba của Hoàng Thương trên thế gian này.
Dĩ nhiên những chuyện này nói sau, quan trọng nhất vẫn là đóa hoa sen trước mặt.
Cứ như vậy, thời gian bất tri bất giác lại đi qua 2 tuần.
____________________________
Hai tuần – 14 ngày.
Đây là một con số rất lẻ, cũng không đẹp đẽ gì lại càng không phải con số đặc biệt gì nhưng mà sau 14 ngày kể tử khi Vô Song rời khỏi liên minh, rốt cuộc có hai vị khách tiến tới liên minh.
Hai người này, một kẻ mặc hắc y, một kẻ mặc hồng y.
Kẻ mặc hồng y lại khác, hắn lộ mặt ra ngoài, là một lão nhân khoảng 60-70 tuổi, mái tóc hoa râm nhưng ánh mắt nóng rực hỏa diễm, khác với hắc y nhân bên cạnh, người này nội khí bức người, khí thế như rồng, vừa nhìn đã biết bậc đại cao thủ nơi võ lâm.
Khi hai người này xuất hiện thì không che dấu khí thế của mình chút nào, đương nhiên đây là nói hồng y nhân, hắc y nhân khí thế rất trầm, một thân khí thế không lộ ra ngoài, càng có thêm vài phần quỷ dị bất quá chỉ bằng khí thế của một mình hồng y nhân đã đủ để Thượng Quan Kiếm Nam sợ mất mật.
Trùng hợp là, ngày hôm nay vẫn là Thượng Quan Kiếm Nam đứng ra thủ vệ nội thành.
Thượng Quan Kiếm Nam thấy hai ngươi tiến đến, nội tâm liền có lo lắng.
Thượng Quan Kiếm Nam đi tới, hai tay ôm quyền.
“Vãn bối Thượng Quan Kiếm Nam, không biết cao tính đại danh hai vị tiền bối?, không biết hai vị tiền bối tiến tới liên minh có việc gì?”.
Thượng Quan Kiếm Nam trong nội tâm lo lắng nhưng mà cũng chưa hẳn run sợ.
Đối phương kể cả quỷ dị hơn nữa thì vẫn là nhân loại, ở bên ngoài thì nhân loại với nhân loại còn có thể ăn thịt nhau nhưng đây là Ma Sơn, nhân loại đến đây đều chung chiến tuyến, đều muốn chống lại yêu ma quỷ vật, căn bản sẽ không ra tay với đồng tộc.
Chưa kể một việc cực kỳ quan trọng, cho dù trận doanh võ lâm không có đế vị cao thủ tọa trấn, không có cả ngũ tuyệt đỉnh phong cao thủ tọa trấn nhưng đừng quên bọn họ cũng là một phần của trận doanh nhân loại.
Trận doanh nhân loại có tồn tại đế vị hơn nữa có đến 3 người.
Thượng Quan Kiếm Nam cúi đầu, đã cho đủ mặt mũi hơn nữa đương nhiên hai người tiến tới cũng không thể lập tức động thủ, đây là đối đầu với toàn bộ nhân loại hoặc ít nhất là toàn bộ võ lâm, trên đời này còn chưa có ai mang lá gan lớn như vậy.
Trong hai người tiến đến đều dừng lại, cả hai nhìn nhau một chút, rốt cuộc hồng y nhân lùi lại.
Khác với những gì cả hai thể hiện ra, hồng y nhân không thích nói chuyện.
Hắc y nhân bước tới, dùng ánh mắt thượng vị giả nhìn Thượng Quan Kiếm Nam, sau đó giọng nói âm lãnh vang lên.