Tại sao lại gọi là Ẩn Tông?, nếu coi Trung Nguyên là thiên hạ vậy những môn phái nằm ngoài thiên hạ liền gọi là ẩn thế, tức Ẩn Tông.
Về phần Dị Tông, cái danh từ này cũng không phải là kỳ thị mà để nói những môn phái dạng này cũng không thể dùng luật giang hồ để hình dung, không thể coi là môn phái giang hồ.
Ví dụ như Nhất Phẩm Đường chẳng hạn, bảo Nhất Phẩm Đường phái toàn bộ cao thủ ra, chắc chắn cũng không phải đối thủ Thiếu Lâm Tự, thậm chí Tảo Địa Thần Tăng không cần ra tay, cao thủ Thiếu Lâm cũng dễ dàng giải quyết Nhất Phẩm Đường... về mặt lý thuyết thì chính là như vậy.
Về mặt thực tế, Nhất Phẩm Đường cao thủ có thể không có bao nhiêu nhưng Nhất Phẩm Đường Chủ – Lý Thu Thủy chỉ cần hạ lệnh liền có 5 vạn hùng binh Tây Hạ đi theo, vậy Thiếu Lâm đánh kiểu gì?, căn bản không thể là đối thủ.
Những Dị Tông này mạnh không nằm ở việc có bao nhiêu cao thủ, bọn họ mạnh ở việc có thể điều động vật lực quốc gia, có thể ảnh hưởng đến lựa chọn quốc gia, có thể làm thay đổi cán cân về chính trị, đây là thức đặc quyền các môn phái trên giang hồ không thể so sánh.
Thời đại này cũng không có ‘đại hội giao lưu’, khó mà biết được các môn phái ngoài Trung Nguyên thực lực rốt cuộc đến đâu nhưng chung quy vẫn tạo thành thường thức, đắc tội Ẩn Tông còn có thể nhưng nhất định không nên đắc tội Dị Tông.
Dĩ nhiên Dị Tông hay Ẩn Tông chỉ là cái tên hiểu ngầm của võ lâm Trung Nguyên, cũng không dám mang ra trực tiếp xưng hô với cao thủ vực ngoại.
Lần này hắc y nhân tự xưng Bái Nguyệt Giáo Chủ tiến đến, không cần xét mạnh yếu nhưng địa vị của hắn chắc chắn không dưới Lý Thu Thủy hiện nay.
Thượng Quan Kiếm Nam không dám chậm trễ, xoay người liền tiến vào bên trong, báo cho Hồng Thất Công.
Hồng Thất Công nghe tin lại càng không dám chậm trễ, lập tức tới tiếp đón hai vị khách nhân mới tới này.
Tại thời điểm này, nói về quốc lực thì Phù Tang Quốc cũng không quá mạnh mẽ, thua khá xa so với Tây Hạ của Lý Thu Thủy nhưng mà Phù Tang lại có địa lợi tương đối đặc biệt.
Phù Tang bốn mặt đều giáp biển, cùng với Cao Ly đều được coi là đảo quốc.
Cao Ly hiện tại vẫn là tiểu quốc, có thể tạm bỏ qua, nhưng Phù Tang đã lớn mạnh hơn Cao Ly nhiều.
Bản thân Phù Tang cũng đã có lực lượng quân đội riêng, tất nhiên nhắc đến Phù Tang đều sẽ nói đến võ sĩ đạo (Samurai) hay nhẫn giả (Ninja) gì gì đó nhưng trong mắt quân vương chân chính, bọn họ chỉ nhìn thấy hải quân của Phù Tang.
Lực lượng trên biển của Phù Tang thực sự rất mạnh, mạnh còn hơn cả thủy quân Đại Tống.
Thủy quân Đại Tống đánh trên sông còn được, ra biển căn bản không chịu nổi hải quân Phù Tang, đương nhiên trên lý thuyết, Phù Tang không có hải quân, bọn họ gọi đám người này là hải tặc.
Chính quyền Phù Tang sẽ không công nhận đây là quân đội quốc gia, về phần hải tặc Phù Tang sẽ hoạt động trên những vùng biển của chính Đại Tống, chuyên cướp hàng hóa thương nghiệp rồi mang về Phù Tang.
Đại Tống đương nhiên cũng rất muốn trả đòn Phù Tang nhưng biết làm sao?, người ta ở giữa biển, đánh là đánh không xong, chưa kể Đại Tống đã dầu hết đèn tắt, ốc còn không lo nổi mình ốc, sức đâu uy hiếp Phù Tang?, rốt cuộc cũng đành mặc kệ.
Cái cảm giác năm lần bảy lượt bị người gây sự, bị người đánh mà không làm gì được, vô hình chung khiến người Phù Tang trong mắt người Trung Nguyên cũng chẳng tốt đẹp gì.
So với Tây Hạ chí ít còn có quan hệ thông thương, còn có giao tình thì những quốc đảo trên biển như Phù Tang với Cao Ly mới thực sự bị coi là ‘dị quốc’.
Lại nói Hồng Thất Công, rất nhanh bước ra, ông lúc này vừa ra đến cửa thành liền đã cảm nhận khí tràng rất lớn của hồng y nhân đồng thời cũng thấy hắc y nhân đang nhìn mình.
Hồng Thất Công nhìn thấy cả hai người này, không khỏi âm thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Hai người này ông đều nhìn không thấu, giống hệt như Thượng Quan Kiếm Nam vậy.
Hồng Thất Công không khỏi đối với bọn họ lại kính trọng hơn một phần.
Sau đó vài năm, toàn bộ chi nhánh của Minh Giáo bị diệt sạch, Trung Nguyên không còn Minh Giáo.
Hồng Thất Công không được trải qua cái thời đại đó nhưng tuổi tác ông cũng không nhỏ, cũng biết một số điều, Minh Giáo thời đại đó căn bản không yếu hơn nữa Minh Giáo Trung Nguyên cũng chỉ là một phần của Minh Giáo Ba Tư.
Hồng Thất Công có thể không rõ Bái Nguyệt Giáo mạnh bao nhiêu nhưng ông rõ ràng Minh Giáo mạnh bao nhiêu, Minh Giáo rất mạnh, chỉ sợ còn hơn cả Cái Bang.
Đối với hồng y nhân họ Hoắc, Hồng Thất Công lại không thể không chắp tay.
Tiếp theo hướng vể hai vị khách nhân này, hơi hơi mỉm cười.
“Hóa ra là hai vị cao nhân từ Phù Tang cùng Ba Tư, hạnh ngộ hạnh ngộ, hai vị có gì xin mời vào phủ chủ nói chuyện, mời”.
Hồng Thất Công làm ra thủ thế mời nhưng cả Nhật Nguyệt hai người căn bản cũng không động.
Nhật Tôn Giả vẻ mặt già nua nhưng da dẻ hồng hao như da trẻ con, ánh mắt nóng rực như lửa.
Kẻ này thân cao chỉ khoảng 1m7, hoàn toàn coi như thấp bé nhưng khí tràng lại lớn kinh người.
Nhật Tôn Giả không nói câu nào, đối với Hồng Thất Công đang không hiểu gì, hắn tung ra một quyền.
Quyền kình như mang theo hỏa diễm, Hồng Thất Công lập tức tái mặt, tuy nhiên quyền này không nhanh, ông ta rất nhanh cũng có thể né tránh.
Hồng Thất Công cho dù hiền lành cũng không khỏi tức giận, ông đã cho đối phương đủ mặt mũi, dĩ nhiên đối phương còn muốn công kích?.
“Nhật Tôn Giả?, ngươi muốn làm cái gì?”.
Giọng Hồng Thất Công quả thực đã phẫn nộ.
Nếu đối phương tấn công Thượng Quan Kiếm Nam thì cũng thôi, Hồng Thất Công còn có thể hòa hoãn hỏi xem thế nào nhưng đối phương rõ ràng động thủ với mình, với minh chủ trận doanh, đây là vấn đề danh dự toàn bộ trận doanh, cũng là danh dự võ lâm Trung Nguyên.
Nhật Tôn Giả chỉ cười nhếch miệng.
“Một quyền kia, là báo trước”.
Giọng hắn khàn khàn như sắp đứt hơi vậy, sau đó lại tiến lên một bước.
Hồng Thất Công lần này biết đối phương thực sự ra tay, lập tức cũng động thủ.
Chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên, khí thế như rồng.
Hồng Thất Công biến chiêu, không lùi mà tiến, một chưởng đánh ra.
Hồng Thất Công cũng không kịp lùi lại, chỉ có thể cứng đối cứng, lại một chiêu Hàng Long được đánh ra.
“Kiến Long Tại Điền”.
Bản ý của Hồng Thất Công, lấy một chiêu này hóa giải thế công của kẻ địch, sau đó lại dùng một chiêu Thần Long Bài Vỹ, tất có thể lui đối phương thậm chí còn đánh trọng thương Nhật Tôn Giả.
Kế hoach là không sai nhưng nào ngờ chưởng lực hai người vừa chạm nhau, Hồng Thất Công đã phun ra máu tươi, cả người lùi lại hơn 10 bước.
Nội lực sục sôi đến tận cùng, cả người như biến thành hỏa nhân, biến thành vầng thái dương, chiêu chiêu đều mang theo hỏa diễm, uy lực vô cùng.
Cũng may cho Hồng Thất Công, Nguyệt Tôn Giả rốt cuộc ra tay, hắn đưa tay ra nắm lấy vai của Nhật Tôn Giả.
Nhật Tôn Giả khẽ nhíu mày nhưng cũng cảm thấy nơi này không thể đánh chết Hồng Thất Công, vì vậy cũng là thu tay.
Hồng Thất Công miệng phun máu tươi, đồng thời rất nhiều cao thủ trung nguyên cạnh đó cho dù kinh ngạc nhưng cũng đã rút kiếm ra, một bộ tất cả cùng lên.
Cũng may Nguyệt Tôn Giả đứng ra, cười cười, khóe miệng hắn cong lên rất có một loại mê hoặc.
“Thất Công một chiêu Hàng Long cũng luyện đến lô hỏa thuần thanh, đáng tiếc Nhật Tôn Giả đã chạm đến chữ đế, ngươi cố gắng hơn nữa cũng không thể rồi”.