Ở bên ngoài kia, Nguyệt Tôn Giả vẫn cười cười nói nói với Niệm Từ, một bộ người tốt, một bộ cao nhân nơi võ lâm.
Hồng Thất Công cùng Nhật Tôn Giả căn bản cũng không lên tiếng.
Hồng Thất Công đúng là đến hiện nay vẫn chưa cảm thấy có cái gì không đúng, trái lại với lời nói của Nguyệt Tôn Giả còn làm ông ta hơi hơi có hảo cảm, dù sao Nguyệt Tôn Giả nói năng với Mục Niệm Từ quá nhẹ nhàng rồi.
Nhật Tôn Giả lại càng không nói gì, hai người cùng một ruộc với nhau hơn nữa đã lên kế hoạch thật kỹ, cũng không có gì phải hành động.
Ở đây chỉ có Lý Thu Thủy biết, đại sự không ổn.
Hồng Thất Công có thể đi nhiều, có thể thăm thú phong cảnh nhiều nơi được gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi nhưng hiểu biết của Hồng Thất Công còn kém Lý Thu Thủy nhiều lắm.
Tại Trung Nguyên, Lý Thu Thủy không dám so thông tin cùng bang chủ Cái Bang nhưng ngoài địa vực Trung Nguyên thì Hồng Thất Công không có khả năng so với nàng.
Trốn trong phòng, khi biết hai kẻ tiến tới, một người là Minh Giáo – Giáo Chủ còn một lại là nhân sĩ Phù Tang, Lý Thu Thủy đã thấy không ổn.
Đến khi đối phương mở miệng, nàng lại càng nhìn ra điểm không ổn.
Việc làm Lý Thu Thủy để ý nhất là khi kẻ đến từ Phù Tang kia mở miệng.
Lý Thu Thủy am hiểu nhất không phải võ công mà là mị thuật, mị thuật chính là đệ mị nhân tâm.
Lý Thu Thủy bản thân nắm giữ một chiêu truyền âm sưu hồn đại pháp, tạo nghệ linh hồn của nàng căn bản không thấp, đặc biệt khi nắm được Cửu Âm Chân Kinh, khi tham ngộ Di Hồn Đại Pháp của Cửu Âm Chân Kinh, tạo nghệ linh hồn của nàng lại càng trở nên đáng sợ.
Nàng cho dù ở tương đối xa Mục Niệm Từ, cho dù không trực tiếp nhìn kẻ đến từ Phù Tang kia lần nào thì nàng vẫn hiểu đối phương đang làm gì.
Tù Mệnh Ngôn Thuật thứ này thật sự là quái thuật, nếu dùng trên nam nhân tác dụng không hề cao nhưng nếu dùng trên nữ nhân thì tác dụng cực lớn.
Hồng Thất Công hiện tại giận sôi, cho dù không quá hiểu việc gì diễn ra thì ông vẫn phải biết đối phương sử dụng tà thuật với Mục Niệm Từ.
Đây chẳng khác nào tát vào mặt sư phụ như ông ta cả, thân là sư phụ dĩ nhiên lại đẩy đệ tử vào nguy hiểm?.
Một tiếng hét của Hồng Thất Công sử dụng cả nội lực Hàng Long, khí thế như rồng, tất nhiên một tiếng hét không phải là để uy hiếp gì hai kẻ trước mặt mà là để cho người bên ngoài biết được việc bên trong, Hồng Thất Công đúng là không có tự tin chống lại hai người này.
Hồng Thất Công song thủ mở ra, cũng dùng hết sức bình sinh đánh ra một chưởng nhưng kình lực đối phương thực sự quá kinh khủng, lập tức cả người Hồng Thất Công liền bị đánh bay.
Cũng may Lý Thu Thủy đã sớm không phải là Lý Thu Thủy trước đây, nàng đưa tay ra nắm lấy tay Niệm Từ, trên người nội lực mạnh mẽ bành trướng, nàng kéo ngược Mục Niệm Từ ra sau lưng, song chưởng đưa ra đẩy về phái đối phương.
“Bạch Hồng Chưởng Lực”
“Vô Tướng Kiếp Chỉ”.
Hai tay đánh ra hai chưởng song song, sau đó dưới chân vận dụng Lăng Ba Vi Bộ cực kỳ tinh diệu, lại lấy nội lực ngạnh kháng, nàng mạnh mẽ thoát ra được khỏi lồng giam kình lực vốn đang bủa vây lấy mình.