Thật ra trong Hoa Sơn Luận Kiếm lần 1, đáng lẽ Thiếu Lâm Tự cũng phải có người tham dự, năm đó trong Thiếu Lâm Tự có một nhân vật gọi là Hỏa Công Đầu Đà.
Hỏa Công Đầu Đà xuất thân chỉ là tiểu hỏa kế trong Thiếu Lâm Tự, đáng lẽ không có tư cách tiếp xúc võ công hơn nữa mặt mũi xấu xí, thân hình thấp bé, rất hay bị người khác bắt nạt.
Hỏa Công Đầu Đà là người có thiên tư tuyệt thế, thiên tư có thể nói truy thẳng Đạt Ma Tổ Sư năm xưa, không được ai truyền võ nhưng chỉ cần nhìn vào đám vũ tăng Thiếu Lâm luyện võ liền có thể tự thông, sau đó lại lén lút tiến vào Tàng Thư Các, tự mình nghiên cứu võ công.
Hỏa Công Đầu Đà thông minh đến nỗi, hắn không có sư thừa, không có ai giảng dạy lý niệm võ công nhưung vẫn thành đại tài, sau khi võ học đại thành, Hỏa Công Đầu Đà tự mình ra tay báo thù, phế đi không biết bao nhiêu vũ tăng Thiếu Lâm năm xưa bắt nạt hắn.
Việc này kinh động tới Giới Luật Viện, đầu tiên Hỏa Công Đầu Đà ra tay lăng lệ, chuyên môn đánh cho tàn phế, thứ hai hắn không được chấp thuận lại lén học võ công Thiếu Lâm, đây lại càng là trọng tội.
Không được cho phép lại đi học võ công, cái này tại thời đại đó chính là cấm kỵ đặc biệt trong một môn phái như Thiếu Lâm, chẳng phải ngẫu nhiên trong nguyên tác Giác Viễn cuối cùng phải chọn cái chết, Trương Tam Phong cho đến khi trở thành Trương Chân Nhân vẫn bị Thiếu Lâm coi là phản đồ, không được tiến vào Thiếu Lâm Tự.
Lại nói Hỏa Công Đầu Đà, hắn chiến lực kinh thiên, mới hơn 30 tuổi đã gần như vô địch Thiếu Lâm, cho dù đệ nhất cao thủ của Giới Luật Viện năm đó Khổ Trí Thiền Sư cũng chết trong tay hắn.
Ông cũng không phải cạo trọc đầu như tăng nhân Thiếu Lâm, trên đầu của ông có một phần tóc rất ngắn, mái tóc đều đã chuyển sang màu trắng, trên trán không có nhiều chấm hương như những cao tăng khác của Thiếu Lâm, ở giữa trán chỉ có một dấu chấm tròn duy nhất.
Nhật Nguyệt Tôn Giả có thể coi thường Vương Trùng Dương nhưng không ai dám coi thường Tảo Địa Thần Tăng.
“Thần Tăng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nữ nhân Mục Niệm Từ này đối với chúng ta đúng là có đại sự quan trọng, chúng ta không thể không có nàng”.
“Hay là thế này, giao Mục Niệm Từ cho ta, hai chúng ta tất nguyện ý mang môn đồ Bái Nguyệt Giáo cùng Minh Giáo đến Trung Nguyên, vì Trung Nguyên giải ưu? “.
“Quan trọng hơn, đích thân một trong hai người chúng ta, cũng có thể tọa trấn nơi này, gia tăng chiến lực cho nhân loại, thế nào?”.
Lời nói của Nhật Nguyệt Tôn Giả không thể không nói là hấp dẫn, phi thường hấp dẫn.
Hy sinh một nữ tử, đổi lấy vô tận chiến lực từ phương xa kéo đến.
Hy sinh một nữ tử võ công cùng lắm chỉ cỡ nhị lưu cao thủ, có thể đổi lấy một đế vị cao thủ, trên đời ai không đổi?, đấy là chưa kể Minh Giáo cùng Phù Tang giáo đồ đến Trung Nguyên trợ chiến.
Đây gần như là bỏ một mà kiếm về hàng trăm, hàng ngàn vậy.
Ông không hiểu tại sao Mục Niệm Từ lại quan trọng với đối phương như vậy, ông đương nhiên cũng không muốn hy sinh Mục Niệm Từ nhưng bình tâm mà nghĩ, cho dù ngay cả Hồng Thất Công cũng có kích động gật đầu.
Nếu đây không phải là Mục Niệm Từ mà là A Niệm Từ, B Niệm Từ, C Niệm Từ cái gì đó, Hồng Thất Công có lẽ thực sự lựa chọn hy sinh nàng.
Hồng Thất Công còn nghĩ thế, thử hỏi những người ở đây nghĩ thế nào?.
“A Di Đà Phật, hai vị tôn giá cất công đến Trung Nguyên, bần tăng không thể từ phương xa đón tiếp, trong lòng có hổ thẹn nhưng Trung Nguyên có luật của Trung Nguyên “.
“Nữ tử họ Mục này, hai vị vẫn không nên đụng tới, để bần tăng tiễn hai vị rời khỏi Phật Sơn, chúng ta vẫn là nước sông không phạm nước giếng”.
“Về phần nếu hai vị vẫn muốn vì Trung Nguyên, vì Phật Giáo giải nỗi ưu lo, bần tăng từ trong chân tâm bội phục, hướng về Phật Tổ cầu cho hai vị sau này có thể tiến vào nơi tịnh thổ cực lạc”.
Lời nói của Tảo Địa Thần Tăng nghe rất hoa mỹ, bất quá cũng không khác gì Vương Trùng Dương, vẫn là một chữ cút.
Nhật Nguyệt hai người nhìn nhau, cứ như nằm mộng vậy, bọn họ căn bản không ngờ Mục Niệm Từ vốn chỉ là một nữ tử bình thường, vì cái gì có thể làm nhiều cao thủ vì nàng bảo vệ như vậy?.
Hồng Thất Công thì cũng thôi dù sao theo tình báo, Hồng Thất Công là sư phụ của Mục Niệm Từ, thế nhưng Lý Thu Thủy giải thích thế nào?, Vương Trùng Dương giải thích thế nào? mà Tảo Địa Thần Tăng là có chuyện gì?.
Bốn người rời đi, để lại cho đám người ở đây... thật sự không hiểu việc gì xảy ra.
____________________
Trong lúc bốn vị đỉnh cấp cao thủ trong thiên hạ rời đi, tại Chuyển Luân Điện liền có một vị khách.
Nàng là Ngu Cơ.
Ngu Cơ tiến về Chuyển Luân Điện, nàng cũng không nhìn thấy Vô Song đang tu luyện, nàng lần này không có đến thăm Vô song mà tiến thẳng đến nơi ở của Độc Cô.
Ngu Cơ nhìn Độc Cô đang khoanh chân xếp bằng, trước mặt là một đóa hoa sen đang lơ lửng giữa không trung.
Đóa hoa sen này rất lớn, nếu lúc trước Vô Song vẫn có thể cầm trong tay thì hiện tại nó... chỉ sợ Vô Sông ngồi lên cũng được, giống như đài sen vậy.
Ngu Cơ nhìn thấy Độc Cô, đồng thời Độc Cô cũng mở mắt ra.
Ngu Cơ khuôn mặt hiện tại tương đối mệt mỏi, không biết nàng làm cái gì nhưng khí sắc hiện tại tuyệt đối không tốt gì.
Trong tay Ngu Cơ cầm một cái hộp ngọc màu trắng bạch, thản nhiên buông tay mà đẩy hộp ngọc cho Độc Cô.
“Thứ ngươi cần, ta mang đến rồi”.
Độc Cô ánh mắt hiện ra một tai tán thưởng, khi hộp ngọc đang gần chạm vào Độc Cô thì liền sinh sinh dừng lại, huyền phù giữa trời.
Độc Cô đưa tay ra, hộp ngọc liền mở.
Từ trong hộp ngọc, Độc Cô lấy ra một chiếc bình ngọc, bên trong có một loại chất lỏng màu đỏ.
Ngu Cơ cũng hứng thú, hơn nữa nàng hiện tại đúng là rất mệt, quyết định ngồi xuống.
“Được, ta muốn xem thứ ngươi gọi là tiên vật sau khi hóa hình sẽ thành cái gì”.
Nói xong Ngu Cơ lại nghĩ về Vô Song.
Vô Song rất đẹp, nhưng hắn không phải nữ nhân.
Ngu Cơ không rõ Hoa Sen Liên Ngẫu là gì, nghe còn chưa nghe nhưng chỉ từ việc nó hóa hình thành người đã làm Ngu Cơ hứng thú, quan trọng hơn Ngu Cơ còn nghe Độc Cô nói, thứ này là ‘giống cái’, lại còn nhận Vô Song làm chủ.
Nếu nhận Vô Song làm chủ cũng phải có vài phần giống Vô Song đi?.