Luật rất đơn giản, Tử Thần thật ra không phải chọn ra ai mạnh nhất mà là chọn ra chiến lực của ai cao nhất, cùng một cảnh giới, cùng một xuất phát điểm như nhau, ai có chiến lực cao nhất vậy liền có thể đi đến cuối cùng.
Cái gọi là Sát Sinh Lộ này cũng chia tầng, và vì nó chia tầng nên Vô Song cũng đoán mình đang ở tầng thấp nhất.
Những kẻ cường đại nhất thường thường sẽ không thể nào còn ở tầng thứ này bởi đây là một cuộc thi, những cuộc thi dạng này căn bản không thể không có thời gian.
Từ cái suy nghĩ này mà Vô Song di chuyển rất chậm, gần như khi xác định xung quanh không có người, Vô Song mới bắt đầu chuyển động, cứ thế Vô Song càng di chuyển, càng khó phát hiện ra sinh vật sống nào, càng khó phát hiện ra thí sinh nào.
Có một điểm đặc biệt nữa mà trong quá trình di chuyển Vô Song mới có thể phát hiện ra, nơi mu bàn tay phải của hắn có một ấn ký, ấn kỳ này gần tương tự như la bàn vậy, nó vĩnh cửu chỉ về một hướng.
Nếu Vô Song không nhầm, cái mũi tên này đương nhiên sẽ chỉ về phía cửa lên tầng thứ hai.
Để đảm bảo cho hắn không đụng độ bất cứ địch nhân nào, Vô Song trực tiếp lựa chọn rời khỏi, đi xa khỏi cái hướng chỉ của ấn ký.
Nhờ việc này, suốt quãng đường Vô Song thật sự không gặp ai, không gặp bất cứ thí sinh nào trong thí luyện.
Theo Vô Song ước tính, hắn ít nhất phải ở trong cánh rừng này trong 5 giờ đồng hồ, phải tốn tưng đó thời gian Vô Song mới lần theo cảm giác của Hắc Long mà đến nơi.
Nếu không phải Hắc Long có cảm giác, Vô Song thậm chí còn nghĩ đến cố thủ ở vị trí mà hắn xuất hiện, nhất quyết chẳng ra ngoài, dù gì trong những nơi như thế này, quan trọng nhất là thông tin, thông tin không đủ làm bất cứ việc gì cũng khó khăn vô cùng.
Theo cảm giác của Hắc Long, Vô Song rốt cuộc cũng có thể tìm đến địa điểm yêu cầu.
Đứng trước nơi này, sắc mặt Vô Song hơi hơi nhíu lại, lúc trước hắn còn nghĩ Hắc Long sẽ dẫn mình đến điện thờ hoặc di tích bỏ hoang gì đó, dẫu sao mấy chỗ này mới có dáng vẻ đại cơ duyên nhưng đến nơi rồi hán mới biết là mình nhầm.
Nơi hắn đứng là một vùng đất gồ ghề, xung quanh chỉ toàn đá với sỏi, căn bản không có thứ gì khác, nơi này rốt cuộc có gì có thể khiến hắc long tỏ ra kích động như vậy?.
Ngay khi hắn đang chần chừ, Hắc Long lại động, cảm xúc của nó càng ngày càng mãnh liệt.
Nhận ra dị thường của Hắc Long, Vô Song bắt đầu di chuyển.
Vùng đất này gần như không có chỗ ẩn núp, ngoại trừ vài tảng đá lớn bằng nửa thân người xung quanh, cực kỳ dễ quan sát, đứng tại nơi đây Vô Song gần như căng mắt ra mà nhìn, đều không phát hiện được nơi nào đáng chú ý, hắn liền triệt để tử bỏ suy nghĩ, một mực đi theo cảm giác của Hắc Long.
Cho đến khi một lần nữa hắn dừng lại, hắn đang đứng bên cạnh một tảng đá nhỏ, tảng đá này có lẽ cũng chỉ vừa đủ đặt mông ngồi xuống mà thôi nhưng ngay cái vị trí này chắc chắn là nơi Hắc Long thèm khát nhất, là nơi Hắc Long muốn dẫn hắn đến nhất.
Đứng trước mặt tảng đá, dùng hai tay khẽ nâng thứ này lên, khi nhìn thấy vật bên dưới, Vô Song không khỏi hít vào một hơi lãnh khí.
Tiếp theo từ vị trí Vô Song đang đứng, rất nhanh mặt đất sáng lên, vô số văn tự màu đen lấy hắn làm trung tâm trực tiếp tỏa ra bốn phương tám hướng, chiếm lấy toàn bộ mặt đất.
Một đồ án khổng lồ xuất hiện, tiếp theo Vô Song có thể thấy từng dòng chữ màu đen kia như bị bóc lên, cứ như vậy bay thẳng về phía người Vô Song, nó bay xuyên qua cơ thể Vô Song, nhập vào thể nội của hắn.
Vô Song cũng không làm ra bất cứ ngăn cản nào, bởi Hắc Long đang tham lam hấp thụ cái thứ vặn tự này.
Điều làm hắn bất ngờ nhất là Hắc Long chỉ thôn phệ một nửa số văn tự, sau đó triệt để không đụng tới nữa.
Sau khi thôn phệ xong văn tự hắc ám, Hắc Long cực kỳ vô trách nhiệm, nó hoàn toàn chấm dứt liên hệ với Vô Song, gần như ngủ vùi vậy.