“Cô... cô nương cũng là người Ác Nhân Cốc? “.
Ác Nhân Cốc là thánh địa của Ma Võ, chỉ có người của Ác Nhân Cốc mới có tư cách sở hữu số lượng Ma Võ nhiều như Vô Song tuy nhiên Giang Thụy trong lòng vẫn lấy làm lạ, hắn không hiểu Ác Nhân Cốc từ bao giờ xuất hiện người như vậy?.
Vô Song nào biết Ác Nhân Cốc là cái gì, hắn đang muốn trả lời đối phương đột nhiên thấy một viên lưu tinh bay thẳng đến vị trí của mình, viên lưu tinh lúc đầu tốc độ cực nhanh nhưng càng đến gần Vô Song thì càng chậm lại, rốt cuộc rơi vào trong tay hắn.
Đây là một viên đá tròn vo, to bằng nửa cái đầu người, thuần một sắc đỏ sẫm tuy nhiên ngoại trừ chút vẻ bề ngoài này ra thì không nhìn thấy thêm bất cứ đặc điểm nào của vật này.
Nắm lấy hồng ngọc, Vô Song không khỏi quay đầu nhìn Giang Thụy, nghĩ nghĩ một chút sau đó bắt trước Lãnh, dùng ngón tay chỉ vào vật này.
Vô Song nếu không bắt buộc phải nói, hắn căn bản không muốn nói.
Nghe Giang Thụy giải thích một hồi, Vô Song rốt cuộc cũng hiểu nhưng mà hắn trong lòng cũng có chút bực mình.
VIên hồng ngọc này lớn như vậy, sao có thể mang theo?.
Trong lòng vừa nghĩ đến điểm này, hồng ngọc như thông linh tự động hóa nhỏ lại, đến khi kích cỡ chỉ như một viên bi mới triệt để dừng lại.
Hắn có thể nghe hiểu đám người này nói chuyện, hắn cũng biết đây chắc chắn không phải là loại ngôn ngữ nào trên thế giới mà hắn biết, đây gần như là ngôn ngữ riêng của địa phủ.
Hắn có thể nghe hiểu, cũng có thể nói chuyện nhưng mà hắn thật sự không biết viết chữ.
Thở ra một hơi, rốt cuộc thu tay lại, hướng mắt lên nhìn Giang Thụy.
“Ngươi muốn nói gì, nói đi?”.
Giọng nói của hắn rất lạnh nhưng mà trong thân Liên Ngẫu liền có chút mềm mại như cánh sen lại mang theo chút nhẹ nhàng thuần túy, cứ như một cơn gió thu se lạnh thổi qua đại địa sau những ngày hè nóng nực vậy.
Giang Thụy một lần nữa bị đình trụ, hắn không hiểu ra sao nhưng mà càng nhìn Vô Song, hắn có cảm giác mị lực của Vô Song lại càng đáng sợ.
Liên Ngẫu là tiên vật, tiên vật thứ này thiên hạ khó ai đùa được bởi thân sinh liên ngẫu liền là tiên thiên thân tức tiên thiên thiên phú.
Về phần thiên phú như thế nào thì phải xem bản thể sau khi luyện thành liên ngẫu lại trải qua trảm hồn thế nào, bản thể ra sao có ảnh hưởng tương đối lớn đến liên ngẫu sau này.
Tất nhiên mấy việc này hiện tại Vô Song không biết.
Giang Thụy không phải chưa từng thấy mị thuật, mị thuật ở âm giới còn cường gấp ngàn lần dương giới, có biết bao nhiêu yêu quái sử dụng mị thuật?, tuy nhiên mị thuật vốn là tu luyện mà ra gọi là hậu thiên tu luyện.
Hậu thiên tu luyện được bao xa liền phải xem yếu tố tiên thiên thế nào hay còn gọi là tư chất cùng thân thể bất quá nếu trời sinh đã mang mị tính thì sao?.
Giang Thụy nghe đồn, bất kể dương giới hay âm giới đều không có tiên thiên sinh mệnh thể sinh ra, loại sinh mệnh này bị trời đất triệt để phong sát.
Cái gọi là tiên thiên thể chất hay tiên thiên thiên phú đã sớm bị quy về thần thông, mấy chữ ‘tiên thiên’ đã rất ít người dùng nhưng càng thế lực lớn càng phải hiểu khác nhau như thế nào mà càng hiểu thì càng không dám loạn dùng.
Tiên thiên sinh vật đã không có khả năng sinh ra nhưng mà tiên thiên sinh vật không phải không tồn tại hơn nữa chỉ cần là tiên thiên sinh vật tồn tại đều có thể lật trời, đều có khuấy đảo thiên hạ, là tồn tại không thể phạm.
Dạng tồn tại này đương nhiên có hậu nhân nhưng hậu nhân của chúng rất khó sinh ra, cho dù sinh ra huyết mạch chỉ biết càng ngày càng yếu, càng ngày càng thua kém tiên tổ nhưng mà có yếu nữa thì vẫn vượt xa rất nhiều chủng loại thần thú.
Một mình Vô Song đương nhiên khó mà trọng hưng lại được Chuyển Luân Điện hiện tại nhưng Giang Thụy lại thấy rất có thể Độc Cô nhờ đến thế lực đằng sau Vô Song, nếu vậy lại bất đồng.
Sau lưng Vô Song ai biết là tôn cự vô phách nào?.
Nghĩ đến đây, gánh nặng trên người Giang Thụy nhẹ hơn không ít.
“Cô nương... nếu ngươi học Ma Võ từ chỗ Độc Cô tiền bối... không biết có thể chỉ điểm Giang Thụy một hai?”.
Vô Song mày liễu khẽ nhíu lại, sau đó đáp.
“Chỉ điểm thì không rảnh bất quá có thể trao đổi Ma Võ”.
Giang Thụy nghe vậy, sắc mặt liền vui mừng.
Ma Võ cũng không phải không thể trao đổi, dù sao Ma Võ có thể cấp tốc phát triển trong thời gian ngắn chính là nhờ trao đổi mà ra, đương nhiên nhất phẩm Ma Võ thì không được truyền ra ngoài.
Giang Thụy nghe Vô Song nhắc đến Độc Cô Cầu Bại, lại thêm suy đoán của hắn vậy bản năng liền cho rằng Vô Song cũng là người được Độc Cô lựa chọn, nếu vậy sao coi là người ngoài được?, trao đổi Ma Võ không phải là không thể.
“Cô nương... người nói người học Ma Võ từ Độc Cô tiền bối, không biết người có được truyền thụ Độc Cô Kiếm Cảnh hay chăng?”.
Giang Thụy cũng không phải muốn Độc Cô Kiếm Cảnh nhưng mà đệ tử chân truyền của Độc Cô không thể không biết Độc Cô Kiếm Cảnh, đây như là tiêu chí vậy.