Ở bên trong thư phòng, một bóng hình xinh đẹp đang trầm ngâm nghiên cứu Ích Cốc Thuật đồng thời thỉnh thoảng lại hơi ngửa đầu lên, mang những điều không hiểu mà hỏi Độc Cô.
Ở bên ngoài thì bản thân Vô Song lại đang thống khoái đánh một trận cùng Vương Trùng Dương.
Vương Trùng Dương không chỉ là cao thủ quyền pháp hàng đầu thiên hạ mà kiếm pháp cũng phải dùng hai chữ tuyệt luân để mà đánh giá, kiếm pháp của Vương Trùng Dương cao siêu hơn hẳn so với đám người Đông Tà nhiều.
Toàn Chân Kiếm Pháp thì Vô Song đã thấy, cũng chẳng xa lạ gì nhưng mà cùng một bộ Toàn Chân Kiếm Pháp ở trong tay Vương Trùng Dương vậy mà khiến Ngọc Tiêu Kiếm Pháp của Đào Hoa Đảo gần như bị ép toàn diện, mãi đến khi Vô Song sử dụng Tịch Tà Kiếm Pháp thì mới có thể thay đổi thế bại, khiến hai người chân chính bình thủ.
Về phần quyền pháp, Không Minh Quyền vẫn bá đạo như ngày nào, Vương Trùng Dương không sử dụng ‘vực’ của bản thân mình, tát nhiên Vô Song cũng sẽ không dùng, hai người lúc này vốn cũng chỉ là võ học giao lưu, chưa đến mức dốc hết sức mà chiến.
Không Minh Quyền của Vương Trùng Dương càng đánh càng mạnh, mạnh đến mức khi Không Minh Quyền đạt đến 72 quyền chồng lên nhau, uy lực của nó làm cho Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của Vô Song không cách nào chịu nổi, mỗi quyền đơn giản không khác gì một đòn toàn lực của Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh ra.
Dĩ nhiên Vô Song cũng không quá sợ hãi Không Minh Quyền của Vương Trùng Dương, sau khi Thiên Sơn Chiết Mai Thủ không thể chống lại Không Minh Quyền thì Vô Song trực tiếp lựa chọn Đấu Chuyển Tinh Di, dùng Đấu Chuyển Tinh Di an ổn bình thủ cùng Không Minh Quyền.
Cái này cũng không phải Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thua kém quá nhiều Không Minh Quyền chỉ là Không Minh Quyền gia trì thêm hiệu ứng càng đánh càng mạnh, càng đánh càng bá đạo, cái này Thiên Sơn Chiết Mai Thủ rất khó chống lại.
Bản thân Thiên Sơn Chiết Mai Thủ trọng nhất là ‘phá chiêu’ cùng ‘chế địch’, sức sát thương cùng uy lực Thiên Sơn Chiết Mai Thủ không nhiều gì cho cam, cũng chẳng có khả năng đánh nhanh thắng nhanh, gặp phải dạnh như Không Minh Quyền liền lộ ra bị khắc chế.
Chuyển sang Đấu Chuyển Tinh Di, lấy tá lực đả lực làm chủ liền nhẹ hơn nhiều, chí ít thêm vào nội công của Vô Song cũng chưa đến mức bị Không Minh Quyền đánh cho không thở ra hơi.
Không Minh Quyền của Vương Trùng Dương cũng không phải là thiên hạ vô địch, uy thế cũng chỉ có thể kéo đến một mức độ nhất định gọi là vật cực tất phản, uy thế lên như thủy triều thì cũng đến thời điểm phải rút.
Bằng vào Đấu Chuyển Tinh Di, Vô Song liền đủ sức đội đến lúc Không Minh Quyền rút đi.
Không Minh Quyền uy thế vừa giảm, Vô Song liền xoay cổ tay, lập tức sử dụng Thái Tố Thiên Tượng.
Thái Tố Thiên Tượng cùng Không Minh Quyền có thể coi là cùng một loại quyền thuật, cùng lấy uy nhập quyền, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng làm người ta kinh hãi.
Vương Trùng Dương cũng như Vô Song, trong lòng cực kỳ thư thích.
Ban đầu Vương Trùng Dương còn tưởng Vô Song là địch nhân nhưng sau khi không hề cảm nhận được sát khí của Vô Song thì liền trực tiếp biến thành luận bàn với hắn, Vô Song cùng Vương Trùng Dương đều là cùng một loại cường giả, lấy quyền cùng kiếm làm chủ, hai người đối chiêu với nhau đều có lợi ích rất lớn.
Vương Trùng Dương ban đầu vốn kinh hãi với thực lực của Vô Song nhưng mà hiện tại ông càng ngày càng tò mò.
Vương Trùng Dương đi khắp thiên hạ, đương nhiên đã nhìn qua rất nhiều loại võ học.
Vốn hắn còn muốn đọ kiếm pháp với Vô Song nhưng mà Vương Trùng Dương cực kỳ thích Thái Tố Trường Quyền của Vô Song thậm chí bắt đầu nhìn ra đây đã không phải Thái Tố Trường Quyền bình thường.
Lấy uy đọ uy, lấy Không Minh Quyền giao thủ cùng Thái Tố Trường Quyền thực sự cho Vương Trùng Dương rất nhiều sáng ý, cho Vương Trùng Dương có không gian phát triển Không Minh Quyền của chính bản thân mình.
Hai nam nhân chiến đấu phi thường hang hái, gần như bất chấp, mãi đến khi cửa đại viện chậm rãi mở ra, hai người mới giật mình mà thu tay lại.
Thân cao hơn 1m6, thân thể ẩn trong lớp đạo bào rất khó làm cho người ta quan sát kỹ lưỡng nhưng mà thoạt nhìn cũng phi thường cân đối.
Mái tóc đen bùi cáo lộ ra cái cổ cao ngạo trắng ngần, đặc biệt là dung mạo.
Dung mạo của nữ tử này Vô Song có thể trực tiếp chấm 8 điểm, dung mạo cỡ này không tính là tuyệt thế mỹ nhân như Tây Thi hay thậm chí là Vương Ngữ Yên, dung mạo nàng đánh giá đúng nhất thì dưới Lý Thu Thủy cùng Hoàng Dung một bậc nhưng trên A Châu chút chút.
Dung mạo dạng này chưa đủ làm Vô Song cảm thấy bất ngờ hay có kích động gì nhưng nữ tử này thực sự rất đặc biệt, dung mạo lộ rõ ra sự cao ngạo cùng nét cá tính, ánh mắt ngập tràn tự tin nhưng ẩn ẩn mang theo sự ương ngạnh, khóe miệng thủy chung mỉm cười cho người ta một loại cảm giác nàng phi thường tự tin thêm cái cổ cao khiến nữ tử này lộ ra một loại khí chất lãnh ngạo mà cao quý.
Nữ tử này vừa nhìn, không cần ai giới thiệu Vô Song cũng biết nàng chính là Cổ Mộ tổ sư – Lâm Triều Anh.
Tại thế giới này tất nhiên không có Cổ Mộ.
Vương Trùng Dương đến cả sự nghiệp kháng Kim cũng đã không màng, đến cả Toàn Chân Giáo cũng giao lại cho Mã Ngọc, bản thân mang theo Lâm Triều Anh chu du khắp thiên hạ thì Lâm Triều Anh sáng lập ra Cổ Mộ làm chi?.
Nàng vốn theo Vương Trùng Dương chu du thiên hạ, gặp hết cao thủ trong nhân gian, cùng phu quân được mệnh danh là bộ đôi mạnh nhất võ lâm, thực lực của Lâm Triều Anh tuyệt đối rất mạnh, chỉ sợ so với đám tứ bá còn phải hơn một bậc.
Đến khi theo Vương Trùng Dương tới Ma Sơn, nàng liền chay nam nhân của mình quản lý trận doanh Đạo gia, để cho phu quân có thể một lòng nghiên cứu võ đạo, không bị tạp vật quấn thân.
Lâm Triều Anh ở thế giới này cũng có thể coi là một phiên bản khác của Hoàng Dung, một phiên bản trí mưu có thể không bằng nhưng võ nghệ hơn xa.
Lại nói Lâm Triều Anh hôm nay cũng tương đối mỏi mệt, dịp gần đây trong liên minh cực kỳ không bình tĩnh, nàng cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Đến buổi chiều, sau khi giải quyết xong hết công việc trong trận doanh, Lâm Triều Anh liền nhanh chân trở về biệt viện, vừa mới đến gần biệt viện Lâm Triều Anh đã cảm thấy hai luồng khí tức kinh thiên va đập vào nhau.