Ánh mắt hắn rõ ràng có thể nhìn ra, thân thể của chính A Thanh cũng đang chậm rãi run lên.
Tạo ra 30 thiên sứ thực lực không kém Thiên Sơn Đồng Lão, đây chính là lực lượng vô địch thiên hạ, cho dù Thiên Đạo mượn thân A Thanh có lẽ cũng chỉ làm được đến mức này, chẳng nhẽ còn mong nó triệu hoán 30 đế vị cao thủ?, nếu nó thật sự làm được việc này đã chẳng phải kiêng kỵ Hạng Vũ như vậy.
Nghĩ thông suốt cái này, Vô Song tự tin hơn nhiều, cả hai người Vô Song đều bắt đầu xuất hiện ma khí, sau đó liền biến thân.
Dạng biến thân tất nhiên không hề thay đổi chút nào so với ngày trước, Đông Phương Bạch nửa thân dưới bị ma văn che kín tạo thành một lớp hắc giáp, nửa thân trên để trần lộ ra từng đường cơ bắp cùng từng hoa văn màu đen lấp ló, sau lưng là 5 đạo thải vân màu đen kéo dài.
Với Cơ Vô Song trang phục thì không khác Lãnh là bao đồng thời sau lưng cũng có 5 đạo thải vân kéo dài.
Nhìn thấy cả hai người Vô Song biến thân, cho dù Thiên Đạo cũng phải run lên.
Trước đây nó cực kỳ tự tin cái ánh mắt kinh khủng kia chỉ có thể xuất hiện một lần nhưng mà... hiện tại nó không có cái tự tin đó, có trời mới biết nếu có thêm một ánh mắt đỏ như máu nữa thì chuyện gì xảy ra.
Âm thanh lôi kiếp đánh xuống như có thể xé rách hư không, đập nát màng nhĩ vô số người, thứ âm thanh như diệt thế hàng lâm nhưng mà trong cái âm thanh kinh khủng đó, có một tiếng long ngâm cao vút mà lên, sau đó từng tiếng long ngâm xuất hiện, vang vọng giữa đất trời.
Ma khí kinh khủng bốc lên, hai luồng ma khí hòa vào với nhau, sau đó một cảnh tượng kinh thiên động địa xuất hiện.
Trên thiên không, A thanh vẫn đứng đó, nàng như chúa tể thiên hạ.
Dưới nàng là 30 thiên sứ 12 cánh, trong tay cầm hoàng kim quyền trượng.
A Thanh như đại diện cho thiên giới.
Về phần bên dưới, xuất hiện một đầu tuyệt thế ma long, con ma lòng này có đến 10 cái đầu, gọi là Thập Đầu Ma Long.
Thứ này mang theo ma khí khủng khiếp, đại diện cho hết thảy tà ác của thế gian, cứ như sinh vật ma quỷ từ âm tào địa ngục chui ra.
Thập đầu ma long, gánh thiên kiếp.
Dĩ nhiên thập đầu ma long này chỉ là giả tưởng, nếu một ngày Vô Song thật sự có thể đạt đến thập long cảnh giới, hắn đã không phải tốn công đánh cùng Thiên Đạo, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng diệt đi thứ này.
Thập đầu ma long này vốn là ảnh ảo, ảnh ảo liên kết của hai cái ngũ đầu long mà thành, một của Đông Phương Bạch, một của Cơ Vô Song.
Thiên địa dị tượng lúc này thật sự rõ mồn một, đến mức cho dù ở ngoài 30 dặm, cho dù ở Ma Sơn cũng có thể cảm nhận.
Bất kể là nhân tộc hay quỷ tộc đều run sợ, thậm chí muốn cúi rạp xuống.
Cả hai tộc đều không hiểu việc gì xảy ra nhưng mà từ màu sắc, bọn họ cũng liền chọn ‘trận doanh’ của mình.
Nhân tộc tất nhiên tin vào thứ ánh sáng hoàng kim kia, quỷ tộc thì sùng bái màu đen cực độ tăm tối.
_ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _
Trận giao thủ của Vô Song cùng Thiên Đạo cũng chỉ mới bắt đầu nhưng mà Hạng Vũ cũng đã đứng ngồi không yên.
Hạng Vũ có thể ước lượng thực lực của mình, hắn cảm thấy mình không hề thua Thiên Đạo, cho dù là 16 cánh thiên sứ cũng như vậy, hắn đối với Thiên Đạo không có kinh sợ nhưng mà lại có tò mò.
Hắn tò mò không biết, là kẻ nào ép Thiên Đạo tiến hóa thành cái dạng này?, trên đời ngoài hắn cùng Độc Cô ra, còn có ai có thể làm được một bước này?.
Hạng Vũ cũng không nghĩ tới Độc Cô bởi vì Độc Cô vốn không có cửa địch lại Thiên Đạo.
Độc Cô không sợ ma lực nhưng hắn lại không có khả năng khắc chế đạo lực, đã không thể khắc chế đạo lực liền không có tư cách làm đối thủ của Thiên Đạo.
Hắn cũng không ngại xuất thủ, tiễn cả hai chướng ngại trước mặt một đoạn đầu đài, đáng tiếc Hạng Vũ hiện tại đi không được.
Hạng Vũ lúc đó vừa muốn rời đi, chỉ thấy một loại kinh khủng áp lực đè chặt lên mình.
Hạng Vũ nắm tay co lại, đơn giản xuất quyền.
Quyền của hắn là Bá Quyền, là Bá Vương Quyền, quyền mạnh mẽ tuyệt luân, đánh nát cả không gian trước mặt nhưng mà đối với cái áp lực kinh khủng kia, Bá Vương Quyền của Hạng Vũ cũng tìm không được cảm giác ưu việt.
Hạng Vũ dùng song quyền đánh trực tiếp đánh ra một đạo lộ, hủy đi toàn bộ vực đang bao phủ mình nhưng trong mắt hắn không có ý cười.
Hắn thấy Độc Cô từ bao giờ đã tiến đến, vẫn là khuôn mặt ẩn sâu dưới lớp mặt nạ kia, chỉ có ánh mắt như đang mỉm cười nhìn Hạng Vũ.
“Bá Vương Hạng Vũ, cái tên này đã sớm thành dĩ vang, hay là ta gọi ngươi bằng cái tên kia đi, Hạng Vô Hận đúng không? “.
“Xin lỗi, hôm nay ngươi là không đi ra khỏi đây được rồi”.
Độc Cô khí định thần nhàn mà nhìn Hạng Vũ... hay phải nói là Hạng Vô Hận.
Vô Song muốn sớm chiến cùng Thiên Đạo thì sao Độc Cô có thể chậm hơn hắn?.
Độc Cô cho Vô Song thời gian 30 ngày là hạn cuối cùng nhưng không nói câu nào ngăn cấm Vô Song không thể tiền phát chế nhân, xuất thủ sớm trước thời hạn.
Độc Cô hiểu Vô Song nghĩ gì đồng thời hắn cũng có tính toán của hắn, hắn cũng không hy vọng Vô Song dùng hết thời hạn này.
Độc Cô chưa từng lo lắng Thiên Đạo sẽ có biến số, hắn lo lắng là Hạng Vũ – Hạng Vô Hận sẽ có biến số.